(*Rosabella: Tên một loài hoa hồng, thường mang ý nghĩa “Đóa hoa hồng xinh đẹp”)
Cuối hè, tại Bắc Hà Lan, rạp hát thành phố Amsterdam.
Trong khán phòng cổ được xây dựng từ thế kỷ 19 trải thảm đỏ nhung, những hang ghế được thiết kế theo hình móng ngựa đã chật kín chỗ ngồi.
Tiếng đàn hạc trong trẻo hòa cùng tiếng sáo du dương như trôi trong không khí, dàn violin và tiếng ô-boa cũng từ từ hòa chung dưới bàn tay chỉ huy.
Tối nay, một đoàn múa ba lê đến từ Giang Nam, Trung Quốc, có mặt tại đây để tổ chức chuyến lưu diễn châu Âu cuối cùng trong mùa hè.
Đèn chùm vàng trên đầu đã tắt, bích họa tráng lệ khắp bốn phía cũng ẩn hiện trong bóng tối, chỉ còn lại sân khấu trên cao lung linh rực rỡ.
Nữ diễn viên ballet đội một chiếc vương miện màu ngọc lục bảo, mặc một chiếc váy dài đến đầu gối với màu xanh biếc. Cô nâng cánh tay mềm mại uyển chuyển như sa tanh lên, gót chân nhón lên, tạo thành một đường cong mượt mà và đầy đặn.
"Chị Dĩ Toàn dù bị ốm cũng có thể biểu diễn tốt như vậy, bảo sao 21 tuổi đã có thể trở thành vũ công solo chính của đoàn chúng ta…” Trong đội múa phụ họa đang chờ đợi bên sườn sân khấu, một cô bé mới vào đoàn nhỏ giọng cảm thán.
“Thế là cô không biết rồi,” có người khác trả lời, “Cô ấy đạt tới vị trí đó từ năm mười chín tuổi cơ.”
Người mới kinh ngạc nhìn lên sân khấu, chỉ thấy làn váy mỏng như cánh ve của Lương Dĩ Toàn nhẹ nhàng tung bay, xòe trọn một vòng, khiến đôi chân mảnh khảnh và chiếc cổ thon dài trở nên mềm mại như không xương, uyển chuyển như chuồn chuồn chạm nước.
Ánh sáng hắt lên, làn da trắng của cô như được phủ một lớp sương mù mờ ảo. Cả người giống như tinh linh nhỏ bé đang gieo mình trong gió.
“Vậy là có thâm niên rồi nha, tại sao chị ấy làm vũ công solo 2 năm rồi mà vẫn chưa được nhận vai nữ chính? Em thấy chị Dĩ Toàn rất chăm chỉ. Ngày nào chị ấy cũng đến phòng tập sớm nhất, lúc nào cũng chỉ biết nhảy múa mà thôi.”
Người thứ ba chen vào: “Cũng chưa chắc đâu, biết đâu người ta ra vẻ thanh cao bề ngoài thôi. Không phải hôm trước có tin đồn đi đêm không về đấy à?”
Thấy lão sư đứng cách đó không xa quay đầu nhìn cảnh cáo, mọi người vội im lặng. Truyện được dịch và đăng tải nhanh nhất tại TruyenTR.com
*
Vũ khúc dần kết thúc, trong ánh đèn sân khấu, Lương Dĩ Toàn đứng trên một chân, đường cong hõm lưng xinh đẹp, thực hiện một cú đá ngược 90 độ để kết thúc phần trình diễn solo. Ngón chân trái chạm đất, mỉm cười, cúi đầu chào bế mục.
Khán giả vỗ tay như sấm.
Tần Hà đứng bên sườn sân khấu nhẹ nhõm thở phào, bước nhanh đến gần Lương Dĩ Toàn: “Chân thế nào rồi?”
Lương Dĩ Toàn bình tĩnh lại nụ cười ngay sau khi về đến hậu trường, vẫn còn thở dốc, gật đầu: “Trước khi lên sân khấu, em đã uống thuốc giảm đau rồi, không sao đâu.”
“Lúc tối thấy cô cứ bất an không yên, tôi còn thấy lo. May mà cứ lên sân khấu, cô chưa bao giờ làm người khác thất vọng cả.” Tần Hà vừa khoác vai cô vừa đi, “Viêm gân không phải chuyện nhỏ đâu. Dùng thuốc giảm chỉ là trị ngọn mà không trị tận gốc. Bao giờ về nước nhớ phải đến bệnh viện kiểm tra kỹ càng đấy.”
Tần Hà nói đến đây, nhưng Lương Dĩ Toàn bước chậm lại.
“Tần lão sư,” Lương Dĩ Toàn mím môi, “Tối nay em không về đội được không?”
Tần Hà dừng lại, trong lòng chợt nhớ tới những tin đồn mình nghe được mấy ngày qua.
Đó là ngày thứ hai sau khi đoàn khiêu vũ đến Amsterdam, cô gái sống cùng Lương Dĩ Toàn nói rằng nửa đêm thấy cô rời phòng khách sạn, mãi đến rạng sáng mới trở về.
Amsterdam là một thành phố sôi động không ngủ, trong đoàn cũng có có những cô gái khác rủ nhau cùng đi chơi. Nhưng nghe nói Lương Dĩ Toàn không hề rời khách sạn mà qua đêm trong căn phòng tổng thống rộng hơn 400m2 trên tầng cao nhất.
Ý tứ đằng sau đã quá rõ ràng.
Lúc đầu, Tần Hà có chết cũng không tin. Lương Dĩ Toàn được nhận vào vũ đoàn ở tuổi 17, do bà một tay dạy dỗ đến nay. Bà hiểu rõ tính cách đứa nhỏ này luôn nghiêm túc, cứng nhắc, cũng chưa có bạn trai, sao có thể làm ra chuyện như vậy được.
Nhưng hiện tại, Tần Hà bắt đầu dao động.
Nếu vậy, lúc tối, trong phòng thay đồ, nhìn Lương Dĩ Toàn cứ thỉnh thoảng lại lướt điện thoại, thật sự không giống với người lo lắng vì bị viêm gân.
“Tiểu Toàn”, Tần Hà đánh giá, “Gần đây có yêu đương không?”
Lương Dĩ Toàn hé miệng, nhưng không trả lời.
Tần Hà mỉm cười vỗ vai cô: “Lão sư chỉ hỏi vậy thôi. Chuyến công diễn lần này thành công như vậy, đi xả hơi chút cũng được.”
“Cảm ơn cô Tần.” Truyện được dịch và đăng tải nhanh nhất tại TruyenTR.com
*
Đêm hè mát mẻ cuối tháng 8, trung tâm thành phố Amsterdam chật kín khách du lịch.
Lương Dĩ Toàn đã tẩy trang và làm tóc, thay một chiếc váy có họa tiết hoa sen màu hồng cánh sen, đứng ở góc quảng trường Leiden chờ xe buýt.
Xa xa, con kênh như mạng nhện lấp lánh ánh sóng, những con tàu du lịch lướt qua để lại cuộn sóng trắng xóa, nhưng Lương Dĩ Toàn không có ý định ngắm cảnh mà cứ cúi đầu nhìn điện thoại.
Giao diện di động vẫn nằm trong mục hotsearch trên Weibo. Chủ đề với nhãn "BẠO" hiện nay #Bối Oánh Biên Tự
Tên của một người phụ nữ và một người đàn ông được đặt cạnh nhau như vậy thì dù không nhấn vào xem chi tiết, bạn cũng có thể ngửi thấy mùi dưa. Cộng thêm, sức nặng của hai cái tên…
Bối Oánh, dancer chính của nhóm nhạc nữ hải ngoại ROF, debut được bốn năm đã thống trị làng nhạc trong nước với nhiều giải thưởng cao quý, ngồi lên vị trí đỉnh lưu. Trong những năm gần đây, với tư cách là một nghệ sĩ Trung Quốc, nữ dancer này đã nhận nhiều hoạt động cá nhân trong làng giải trí, thu hoạch vô số người hâm mộ.
Biên Tự, nhà sản xuất và soạn nhạc hàng đầu châu Á, hoạt động trên cả lĩnh vực âm nhạc thương mại và âm nhạc chính quy.
Doanh số toàn cầu mà các album thương mại của anh làm ra đã lên đến hàng chục triệu bản. Các OST cũng nhận được đề cử cho một số giải thưởng quốc tế.
Và trong giới âm nhạc cổ điển, những thành tựu của anh cũng đã khiến một số kẻ được gọi là tinh anh trong làng học thuật phải ngậm miệng như gà, không thể bắt bẻ cà khịa nửa chữ.
Càng drama hơn là chàng nhạc sĩ hai mươi bốn tuổi này chỉ sống sau tấm màn danh lợi, hiếm khi xuất đầu lộ diện.
Hai năm trước, sau khi video Biên Tự xuất hiện tại một lễ trao giải quan trọng, một blogger Weibo có tên “Hôm nay Biên Tự ra mắt à?” đã chính thức ra đời, tích lũy được một lượng lớn người hâm mộ với vận tốc ánh sáng.
Lý do rất đơn giản, đúng vậy... Khi Thượng đế mở cửa sổ "Thiên tài âm nhạc" cho Biên Tự, lại quên đóng cửa "Thiên tài khuôn mặt" của anh.
Mọi người đều cho rằng, một anh chàng đẹp trai như vậy mà không debut chính tổn thất nặng nề đối với ngành giải trí.
Mặc dù Biên Tự vẫn chưa chính thức xuất đạo, thậm chí còn không đăng ký Weibo, nhưng hai năm sau, khi một đoạn hình ảnh khác của anh bị lộ trên mạng, lại chồng thêm sức ảnh hưởng từ Bối Oánh, Weibo vẫn bùng nổ.
Hình ảnh này được chụp cách đây vài ngày vào buổi tối lễ tình nhân Trung Quốc, địa điểm là một khách sạn sang trọng ở Amsterdam.
Biên Tự dừng xe thể thao trước cửa khách sạn, tắt máy, ném chìa khóa xe cho nhân viên giữ xe, cùng bước vào sảnh với Bối Oánh, người vừa bước xuống từ ghế phụ.
Trong ảnh, Bối Oánh mặc một bộ trang phục quyến rũ sexy, đong đưa dáng người trên đôi cao gót.
Biên Tự mặc một chiếc áo sơ mi trắng được cắt may chỉnh tề, bờ vai rộng và vòng eo hẹp vẽ nên những đường nét gọn gàng, đôi chân dưới chiếc quần tây thon dài, cảm giác hạc giữa bầy gà khiến người ta không thể nhận sai.
Khi hai bóng người bước vào cánh cửa quay, video kết thúc.
Nhưng câu chuyện thì không.
Ít nhất là không trong mắt cư dân mạng.
Scandal giữa hai người đã lọt top hot search buổi tối, bàn tán xôn xao.
Hiện cả 2 đương sự vẫn chưa vào cuộc để làm rõ.
Trên Weibo, kẻ thì ăn dưa vui vẻ, kẻ thì tan nát cõi lòng, đánh nhau tơi bời.
Lương Dĩ Toàn cảm thấy cặp đôi trai tài gái sắc này quả thực đáng để khơi dậy nhiệt tình như vậy.
Nếu cô ở vài vai trò quần chúng, chắc cũng lấy scandal ra bà tám một hồi.
Nếu Biên Tự không phải là bạn trai của cô.
Nếu đêm lễ tình nhân Trung Quốc, bạn trai của cô không thất hẹn, sau đó vài tiếng lại tới một khách sạn khác, đưa cô lên phòng tổng thống như không có chuyện gì vừa xảy ra.
Nếu cô không biết lý do ngày hôm đó anh lỡ hẹn, sau khi nhìn thấy hotsearch trên mạng.
Lương Dĩ Toàn nhìn xuống màn hình điện thoại di động, ánh mắt rơi vào những bình luận hot nhất: "Tôi biết mà, rõ rang "Rosabella" của Biên Tự có nguyên mẫu thực tế. Nữ chính chắc chắn là Bối Oánh!"
Mãi đến khi một chiếc taxi dừng lại trước mặt, Lương Dĩ Toàn mới cất điện thoại, mở cửa xe bước lên: "Tới bến tàu, cám ơn."
* Truyện được dịch và đăng tải nhanh nhất tại TruyenTR.com
Từ bến tàu ra biển, lên du thuyền vào nửa đêm, khi đến đảo đích, dạ dày Lương Dĩ Toàn đã sông cuộn biển gầm, đặt chân xuống đất mà như giẫm phải bông.
Hơn nửa đêm, người đàn ông lái xe đến đón cô cũng buồn ngủ rũ mắt: “Cô Lương.”
Lương Dĩ Toàn xin lỗi: “Tôi xin lỗi, trợ lý Lục, làm phiền anh quá.”
Đây là đảo riêng của Biên Tự, tất cả nhân viên cơ sở vật chất trên đảo đều phục vụ một mình anh. Nếu không vì một mình không lên đảo được, Lương Dĩ Toàn thật sự không muốn nhiễu sự.
Sau tất cả, Lục Nguyên là trợ lý cuộc sống cá nhân của Biên Tự, là người xử lý toàn bộ chuyện lông gà vỏ tỏi xung quanh anh, thật sự rất bận.
“Chuyện có gì đâu, đừng khách sáo với tôi,” Lục Nguyên dắt cô lên xe, “Cô không biết chứ, vì cái thói quen làm việc với nghỉ ngơi của ông chủ, tôi cũng quen thói cú mèo rồi. Lúc nhận cuộc gọi của cô, tôi còn chưa được ngủ đâu.”
“Anh ấy vẫn chưa ngủ à?” Lương Dĩ Toàn hỏi, không khỏi ngạc nhiên.
“Còn đang ở phòng thu âm.” Lục Nguyên khởi động xe, gãi gãi đầu “Đúng rồi, tôi chưa nói với ông chủ về việc cô tới đâu. Lần trước, lúc tôi gõ cửa, ổng kêu gián đoạn cảm hứng, suýt chút nữa ném tôi xuống biển nuôi cá mập…”
“Không vội, tôi sẽ đợi anh ấy ở cách vách.” Lương Dĩ Toàn im lặng một lúc, siết chặt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay, “Mấy giờ anh ấy bắt đầu bế quan?”
“Khoảng bốn, năm giờ chiều hôm qua, hơn mười tiếng trước." Lục Nguyên thở dài, "Có câu gì mà, thiên tài với kẻ điên chỉ cách nhau 1 centimet, mỗi lần ông chủ làm nhạc, tôi thấy có khác gì sắp phát điên đâu. May mà cô tới, bảo cậu ấy nghỉ một chút.”
Lương Dĩ Toàn lắc đầu: “Tôi không có khả năng này.”
Lục Nguyên vừa định đùa, nhưng quay đầu lại thấy trên mặt Lương Dĩ Toàn không hề tươi cười. Không biết có phải mình nói gì sai không, Lục Nguyên nhất thời không nói tiếp.
Chiếc xe chạy đều trên con đường nhựa quanh co, uốn lượn, từ từ đi lên núi.
Đèn đường tỏa ra một chút ánh sáng, soi rõ núi non và thảm thực vật.
“Để tôi bật cho cô vài khúc nhạc dưỡng thần, tới nơi tôi sẽ gọi.” Nhận thấy bầu không khí quá yên tĩnh, Lục Nguyên bật nhạc trên xe.
Vừa nghe khúc dạo đầu theo phong cách Gothic, lời bài hát vang lên, Lương Dĩ Toàn lập tức nhận ra-
Đêm tuyết rơi, tiếng súng đầu tiên chìm vào mặt trăng
Chiếu lên vũ khúc mở màn Adolphe Adam
Cô gái mặc chiếc váy trắng tinh, mái tóc đen dài
Chân trần đạp lên ánh trăng, đẹp không tì vết
Đôi môi đỏ mọng ít lời yêu thương
Vậy ban cho nàng rong chơi trong mộng đẹp
Tưới lên nàng ánh sáng vô biên
Dạy nàng ngẩng cao cần cổ thiên nga
Biểu cảm chân thành và ấm áp
Như một đóa rosabella
Lấy xiềng xích khóa nàng lại
Nếu có người hỏi cô ấy đi đâu
Cô ấy đang làm đóa hồng của Thượng đế
…
Đây chính là ca khúc được gắn liền với hotsearch no1 trên mạng hôm nay, “Rosabella”, ca khúc được Biên Tự tung ra cách đây 3 năm.
Bài hát lúc đó được giao cho một nam ca sĩ hạng hai, bởi vì phong cách nên độ phổ biến của bài hát không cao, nhưng trong tác phẩm của Biên Tự lại có một chút đặc biệt.
Ngoài việc sáng tác, Biên Tự ít khi tham gia viết lời, mặc dù lyrics lần này cũng xuất phát từ tay chuyên gia nhưng theo lời người đó, cô ấy chỉ sửa ý của Biên Tự theo ngôn ngữ thơ. Còn câu chuyện mang màu sắc Trung cổ kỳ bí này thuộc về chính Biên Tự.
Thượng đế tình cờ nhìn thấy một cô gái nhẹ nhàng khiêu vũ trên thế gian vào đêm trăng sau tuyết. Ngài dạy cho cô trải nghiệm tình yêu, thống trị dục vọng, và cuối cùng giam cầm cô trong Tháp Thông thiên của mình, để cô hóa thành bông hồng vĩnh cửu của riêng Ngài.
Bài hát này cũng được tên là Rosabella, có nghĩa là bông hồng xinh đẹp.
Trước đây đã có rất nhiều người hâm mộ đồn thổi về bài hát này, dưới hotsearch hôm nay, vấn đề lại được đem ra bàn luận sôi nổi.
"Tôi nhớ là Bối Oánh từng học ba lê lúc nhỏ?"
“ROF không phải viết tắt của Rose Fever hay sao?”
"Rose Fever, Rosabella, Bối Oánh, chuẩn rồi!”
Từng lời nói của những người ngoài cuộc như một cái gai nhọn, đâm vào mắt Lương Dĩ Toàn. Truyện được dịch và đăng tải nhanh nhất tại TruyenTR.com
Chứng cứ xác thực, mọi người đi thẳng tới kết luận, nam chính của ca khúc chính là Biên Tự và Bối Oánh là Rosa Bella của anh ta.
*
Lương Dĩ Toàn không nhớ mình đã ngủ thiếp đi khi nào.
Thân thể và tinh thần mệt mỏi cả ngày, tác dụng thuốc an thần chống say trên du thuyền cũng tới, cô ngủ vô cùng sâu.
Khi tỉnh lại, cô cảm thấy hơi thở ẩm ướt và nóng bỏng len vào tai, nhẹ nhàng quét qua dái tai, khơi dậy cảm giác tê dại trong lòng.
Lương Dĩ Toàn buồn ngủ đến không mở mắt ra được, lại bị một đám lông xù cọ xát vào cẳng tay, tưởng là chú chó chăn cừu trên đảo đang tác quái.
Tuy rằng Biên Tự nuôi một con chó cũng phải chọn một con có giống loài liên quan tới chữ "Biện" của mình, nhưng cả hai lại ngứa mắt nhau vô cùng. Trái lại, nó rất thích đến gần Lương Dĩ Toàn.
Lương Dĩ Toàn cũng không so đo với con chó, bịt tai và trốn sang một bên.
Trong giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng nói khẽ bên tai: “Dậy đi.”
Lương Dĩ Toàn đột nhiên mở mắt, quay đầu lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Lông mày đậm, hốc mắt sâu, mũi nhỏ, sống mũi thẳng như núi. Dưới hàng lông mi dày, đôi mắt híp lúc này đang nheo lại, góc mắt có ít tơ hồng.
Chính đôi mắt hễ động tình liền ửng đỏ này khiến cho người ta hiểu lầm, tưởng rằng tình cảm của anh vô cùng sâu đậm.
Lương Dĩ Toàn vẫn còn mê man, cánh tay đỡ bên hông cô đã trượt xuống.
Chiếc váy dài đến đầu gối của cô nhanh chóng được vén lên trên đùi.
Lương Dĩ Toàn giật mình tỉnh ra, cản lại tay anh, ánh mắt lập lòe một chút: “Đến kỳ.”
Anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô.
Sau vài giây quan sát, anh tiếc nuối vuốt phẳng góc váy của cô, đi đến ghế sô pha bên cạnh giường, giơ tay cởi cúc áo sơ mi, nhướng mi: "Sao em lại tới đây?"