Bóng Đã Vào Rổ, Anh Đổ Em Chưa?

Chương 27: Thay người




Hết hiệp 1, tất cả tản về vị trí nghỉ ngơi. Chu Minh Triết đi đến vỗ vai Tề Đức Hạo, anh thở hồng hộc:

- Phù... Chơi chú ý tí đi bro! Pha vừa nãy tao định chuyền cho mày á!

Tề Đức Hạo nhìn lên mấy đám mây đen đang kéo về, đáp:

- Xin lỗi, nãy có mấy hạt mưa rơi nên...

Chu Minh Triết thở dài:

Haizz, hiểu rồi. Thế chơi tiếp được không?Tao sẽ cố...Hay là để tao đi hỏi ban tổ chức dời trận đấu sau cơn mưa cho!?Tề Đức Hạo còn chưa kịp ra hiệu là đồng ý hay từ chối, Chu Minh Triết đã quay lưng chạy đến chỗ giáo viên nói nói gì đó. Sau một hồi hai thầy trò đi thảo luận với ban tổ chức thì nhận lại câu trả lời là không được. Vì rất nhiều lý do, bao gồm cả việc phải đảm thời lượng các cuộc thi phía sau cho các môn thể thao khác. Nếu mưa lớn kèm gió giật thì còn có khả năng, chứ ai lại đi hoãn cả trận chung kết bóng rổ chỉ vì 1 cơn mưa nhỏ bé?

Hiệp 2 diễn ra cũng là lúc các hạt mưa xuất hiện càng dày. Tề Đức Hạo không thể nào tập trung hoàn toàn vào trận đấu. Cái hình ảnh máu me hiện về cùng hình bóng của mẹ khiến đầu anh cứ như đang xoay vòng trên không trung. Sau đó là hàng loạt các pha chuyền và di chuyển lỗi của anh khiến đội hình bị mất cân bằng. Điểm số của đội Ưu Tú cứ giậm chân tại chỗ trong khi đối thủ thì liên tục ghi bàn.

Các thành viên biết chuyện Tề Đức Hạo ghét mưa, nhưng ghét đến nỗi làm ảnh hưởng cả đội thì có phải là đang làm quá lên hay không? Anh ấy mắc những lỗi nhỏ và cơ bản đến mức họ phát bực, không thể thông cảm nổi.

Tiếng còi vang lên thúc hiệp 2, cơn mưa vẫn còn nhưng nó không phải là quá lớn. Mấy thành viên trong đội vừa mệt vừa tức giận. Họ liên tục chất vấn Tề Đức Hạo.

"Nè! Sao cả hiệp mày cứ lơ ngơ thế?"

"Sao vậy? Ốn không? Tại mưa hả?"



Anh nghe xong chỉ biết xin lỗi vài câu trong khi vẫn còn rùng mình vì hình ảnh trong quá khứ. Thầy giáo thấy không ổn liền gọi riêng Tề Đức Hạo ra nói chuyện. Hai người đi vào phòng thay đồ, thầy chống hông rồi thở dài:

- Haizz, em ổn không? Trước đó vẫn đấu rất ok mà?

Tề Đức Hạo ngập ngừng không đáp, thầy lại nói tiếp:

- Thật ra thầy cũng nghe Minh Triết nói sơ qua về trường hợp của em. Thầy không rõ là rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu và tâm lý của em ra sao, nhưng hiện tại thì cả đội tuyển đều bị ảnh hưởng. Chắc có lẽ em nên ở trong này nghỉ ngơi đến khi hết mưa rồi tính tiếp!

- Dạ...

Hai thầy trò ở bên trong nói chuyện cũng gần hết giờ giải lao giữa hai hiệp. Khi chỉ còn vài phút là hiệp thứ 3 bắt đầu, thầy đi đến chỗ Chu Phi Phi và nói:

- Em, trận này thay Tề Đức Hạo ra sân đi.

Cả đội đều ngạc nhiên, đặc biệt là Chu Phi Phi. Hai mắt cô bé tròn xoe:

Th-Thật hả thầy? Nh-Nhưng...Lo khởi động và vào sân chơi cho tốt đi! Hiệp cuối mà hết mưa thì để Tề Đức Hạo quay lại.Chu Phi Phi chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Cô thấy hơi hoảng, quay đầu nhìn về phía Chu Minh Triết, ánh mắt như đang cầu cứu. Anh bước về phía nhỏ em, đặt tay lên vai cô bé:

- Cứ bình tĩnh mà chơi như lúc mình tập là được! Anh tin mày!

Hiệp thứ 3, Chu Phi Phi đứng giữa những "cây cột điện" cao mét 8. Dáng người cô nhỏ nhắn, dễ luồn lách và ném bóng vào rổ. Và đây cũng là nhược điểm chết người của cô. Chu Phi Phi và cả đội đúng là ghi điểm khá nhiều, nhưng phòng thủ lại yếu, đối phương cũng dễ dàng nắm bắt cơ hội kiếm điểm cho mình.

Thay thế Tề Đức Hạo bằng Chu Phi Phi, 2 người này chênh nhau khá nhiều về kĩ năng. Mặc dù cô bé chơi hay nhưng vẫn không thể nào bằng lúc có Tề Đức Hạo trong đội. Thế là đội tuyển Ưu Tú và đối thủ cứ thế ghi điểm chéo, tỉ số lúc nào cũng đều đều chứ không có gì đột phá. Một mình Chu Minh Triết gánh không nổi.



Hết hiệp 3, trời vẫn mưa lất phất. Chu Phi Phi chạy vào tòa nhà, khẽ mở cửa bước vào phòng thay đồ. Tề Đức Hạo ngồi đó bấm điện thoại, tựa người vào tủ. Khi thấy cô bé mồ hôi nhễ nhại, anh lên tiếng hỏi:

- Trận đấu sao rồi?

Chu Phi Phi đưa tay quẹt vội mấy giọt mổ hôi trên má rồi bước lại trước mặt Tề Đức Hạo.

- Cũng ổn ạ. Nhưng tỉ số vẫn hòa nhau. Anh không ra sân xem ạ?

Anh nghe xong thì không nói gì thêm ngoài tiếng "ừ" trong cổ họng. Hai lỗ tai anh bây giờ chỉ lùng bùng mấy tiếng rào rào của mưa, không có tâm trạng cho việc gì nữa.

Chu Phi Phi không can tâm. Rõ ràng là có 1 người rất mạnh ở đây mà giải nhất vẫn bị lung lay. Hơn nữa, nồi sợ của Tề Đức Hạo chỉ là nỗi sợ vô hình, chỉ là anh không dám đối diện với quá khứ mà thôi. Càng nghĩ, cô càng quyết tâm kéo Tề Đức Hạo ra khỏi nỗi ám ảnh của mình.

- Anh! Đi với em!

Chu Phi Phi đột nhiên kéo tay Tề Đức Hạo đứng dậy. Anh cũng vô thức mà đi theo lực kéo của cô gái nhỏ. Ra đến bậc thềm, Tề Đức Hạo đứng khưng lại rồi rút tay về:

- Đừng kéo anh ra ngoài mưa! Ướt!

Chu Phi Phi vẫn cố chấp nắm lấy cổ tay chàng trai:

- Anh đừng sợ! Cố gắng vượt qua 1 lần xem!