Bóng Đã Vào Rổ, Anh Đổ Em Chưa?

Chương 23: Ngày mẹ rời đi




Tối hôm đó Chu Phi Phi buồn lắm. Cô ăn cơm rất ít rồi nhốt mình trong phòng. Chu Minh Triết thấy biểu hiện khác lạ của em thì nhận ra ngay. Sau khi hoàn thành việc học của mình, anh đến gõ cửa phòng em gái rồi đi vào. Cô bé nằm trên giường, chăn trùm kín người. Chu Minh Triết ngồi xuống, kéo nhẹ cái chăn:

- Sao vậy? Chiều nay có chuyện gì ở nhà thằng Hạo rồi đúng không?

Chu Phi Phi vẫn nằm trong chăn. Giọng nói cô thông qua lớp chăn, ồm ồm:

Tại em hết! Đáng lẽ không nên vội vàng như vậy!Mà có chuyện gì? Ngồi dậy đàng hoàng kể anh nghe xem!Cô bé hé đôi mắt ra khỏi lớp chăn thấy anh trai đang ngồi bên cạnh. Mặt anh rất nghiêm túc, xen lẫn một chút xót xa. Chu Phi Phi từ từ ngồi dậy:

Lỡ em kể rồi anh mắng em sao...Không có. Hứa!Nghe vậy rồi cô yên tâm kể chuyện mình tỏ tình rồi bị từ chối. Cô còn chêm thêm vài câu tự trách bản thân quá hấp tấp. Người ta đang bệnh hoạn mà cứ đòi thổ lộ, không hỏi thăm sức khỏe được câu nào, bị từ chối cũng đáng.

Mà sau khi nghe câu chuyện, Chu Minh Triết vô cùng thắc mắc. Sao Tề Đức Hạo lại từ chối nhỉ? Chả lẽ là tại lần trước mình cấm đoán các thứ nên nó mới nghĩ nhiều, đâm ra là...

- Anh hai! Sao anh im lặng vậy? Trả lời em đi! Có phải em khờ lắm đúng không!?

Chu Minh Triết nhìn em mình. Vẻ hoạt bát đáng yêu của một cô bé nhỏ nhắn không còn nữa. Anh cũng hơi tự trách. Nếu Tế Đức Hạo vì mình mà từ chối Chu Phi Phi, vậy ra là anh đã gián tiếp làm cho em gái mình buồn. (1

Không có khờ! Đừng có nghĩ lung tung! Người ta từ chối mình thì thôi! Sau này không để ý nó nữa!Anh làm như dễ lắm... Anh có chịu giúp em xíu nào đâu...Nhưng mà tại vì nó-Anh định nói là ảnh tệ bạc các thứ, yêu xong đá đúng không?Chu Phi Phi nuốt miếng nước bọt rồi nói tiếp:

Thật ra em biết là anh cũng hiểu anh Đức Hạo lắm! Hai người là bạn thân mà! Anh ấy tốt nên hai người mới chơi chung được! Chẳng qua là anh không muốn em với bạn anh ở bên nhau... nên anh mới...Chậc! Không phải! Anh chỉ không muốn nó làm tổn thương mày! Môi trường hai đứa rất khác nhau! Anh sợ cái sự ám ảnh tuổi thơ trong nó còn quá lớn!Nhắc đến hai chữ tuổi thơ, Chu Phi Phi lại càng tò mò thêm. Cô giãy nảy:

- Anh đó! Nói thì không nói! Cứ úp úp mở mở! Anh kể em nghe xem quá khứ anh Đức Hạo thế nào đi?



Không để Chu Minh Triết lưỡng lự, Chu Phi Phi nói thêm:

- Ít ra cũng nên cho em biết lý do mà anh ấy sợ mưa chứ...

Chu Minh Triết hiểu là càng úp mở, càng giấu lâu, mọi thứ sẽ chỉ càng thêm tiêu cực. Anh quyết định sẽ kể ra, nhưng sau câu chuyện này, có lẽ Chu Phi Phi sẽ càng thương Tề Đức Hạo hơn.

Nhiều năm về trước, khi Tề Đức Hạo chỉ mới học cấp 1, cậu bé cũng như những đứa con trong các gia đình cơ bản khác, đủ cha đủ mẹ, được ăn học đàng hoàng. Cuộc sống tuy không phải là giàu có nhưng lại rất đỗi yên bình.

Rồi đến 1 ngày, mẹ cậu muốn ly hôn. Mẹ bỏ 2 bố con để đi theo người đàn ông khác giàu hơn, nhưng bố nhất quyết không chịu ly hôn.

Hôm ấy là ngày mưa, cơn bão kéo về khiến lòng người nặng trĩu. Mẹ đã cầm ô bước ra khỏi nhà, tay kéo theo chiếc vali lớn. Tề Đức Hạo còn nhỏ, hai chân lon ton chạy theo sau mẹ, mặc kệ tóc mình đã bị mưa làm ướt sũng.

Mẹ quay lại xin lỗi vài câu rồi định bỏ đi. Tề Đức Hạo cũng đã níu kéo, nhưng có lẽ đối với bà, thằng nhóc này chỉ mang đến phiền phức. Bà gạt phăng làm cậu bé ngã xuống mặt đường, nước bắn tun tóe. Khi đứng dậy, cậu cũng không một lời trách móc, chỉ năn nỉ mẹ hãy ở lại.

Lúc này bố bước ra khỏi cửa, ông cũng ra sức níu kéo, chỉ mong vợ mình ở lại, vì con cần mẹ. Nhưng trong mắt bà ấy bây giờ, chỉ có những đồng tiền, hàng hiệu mới là quan trọng. Ở lại cái căn nhà nghèo nàn này là tự chôn vùi chính mình.

Thế là 2 người lớn cãi nhau. Bố nói rằng ông sẽ không bao giờ chấp nhận ly hôn. Trong phút chốc, bà ta buông cây dù rồi túm lấy Tề Đức Hạo. Không biết bà lấy con dao nhỏ từ đâu ra, đưa lên cổ chính đứa con trai của mình, để uy hiếp, ép bố cậu phải lùi lại, để yên cho bà ta rời đi.

Vốn dĩ chỉ định hù dọa, nào ngờ Tề Đức Hạo hoảng quá nên đã giãy dụa. Con người có mắt nhưng lưỡi dao thì không. Nó vô tình rạch 1 đường trên cổ cậu khiến máu chảy ra, gần như là hòa tan với nước mưa. Thế mà mẹ vẫn buông con dao ra rồi quay lưng đi cho được. Bố vội vàng chạy đến ngồi sụp xuống, đỡ lấy Tế Đức Hạo rồi gọi xe cấp cứu. Trong giây phút mà mọi thứ mờ đi, thứ duy nhất cậu nhìn thấy được là bóng lưng lạnh lùng của mẹ cùng những âm thanh sấm chớp đáng sợ. Sau đó thì Tề Đức Hạo lịm dần đi vào hoàn toàn mất ý thức.