Bóng Đã Vào Rổ, Anh Đổ Em Chưa?

Chương 16: Lên trên bục giảng




Sau cái lần mà Chu Phi Phi rủ rê Tề Đức Hạo đi học nhóm, hai người cứ thế mà đâm đầu vào học hành, bóng rổ cũng tạm gác lại. Cứ cuối tuần hoặc có thời gian rảnh rỗi là sẽ rủ nhau đi thư viện, ra đó cùng nhau làm đề cương. Tuy Chu Phi Phi không hiểu gì mấy cái toán hóa của lớp 12, nhưng mỗi lần Tề Đức Hạo có gì không biết, cô đều nhắn hỏi anh trai mình. Ngồi đối diện với người mình thích thì động lực học tăng lên 1000 lần.

Dần dần, thành tích hai người đi lên đáng kể. Những giờ ra chơi Tề Đức Hạo không còn phải ở lại trong lớp chép phạt. Anh đã có thể ra sân chơi bóng rổ như các bạn khác.

Tề Đức Hạo trong 1 thời gian ngắn đã cải thiện rất nhiều khiến một số người nảy sinh nghi ngờ. Lời xì xầm rằng anh gian lận khi nộp bài tập về nhà cũng đến tai giáo viên.

.

.

.

"Bạn tiếp theo là Tề Đức Hạo!"

Nghe giáo viên gọi cái tên ấy, các học sinh trong lớp đều quay sang nhìn anh. Những ánh mắt ấy lộ rõ vẻ nửa tin nửa ngờ.

Tề Đức Hạo đứng dậy bước lên bục giảng. Anh đưa cho giáo viên quyển sách bài tập rồi lên bảng cầm phấn đợi đề.

"Ồ... đa số đều làm rất tốt..."

Giáo viên sau khi lật vài trang giấy thì gật đầu hài lòng. Một bài toán ngẫu nhiên được chọn để Tề Đức Hạo giải cho cả lớp.

Sau khi cô đọc câu hỏi, viên phấn trên tay Tề Đức Hạo di chuyển, bắt đầu chép lại đề bài lên bảng. Một, hai phút trôi qua, anh bắt đầu thấy đề bài này có chút lạ lẫm. Sao thế nhỉ? Đã bảo là sửa bài tập về nhà, sao giáo viên lại đưa ra một đề bài mà Tề Đức Hạo chưa thấy bao giờ?

Chàng trai trong chiếc áo sơ mi trắng cứ thế đứng ngẫm nghĩ trên bục giảng. Bài này không phải là nâng cao, mà là quá nâng cao. Nó nằm trong mục "thêm" của sách. Nếu không phải là học bá Chu Minh Triết thì ít có ai giải được. Chẳng lẽ giáo viên lại cố tình gây khó dễ cho học trò ư?

Mấy phút trên bục giảng trôi qua mà như hàng thế kỉ. Tề Đức Hạo đứng đó, cố vắt óc ra cũng không nghĩ ra được gì. Lớp học im thin thít khiến anh càng căng thẳng hơn.

"Chu Minh Triết! Em mang vở bài tập lên đây!"

Đột nhiên giáo viên lên tiếng gọi. Cả hai chàng trai đều ngơ ngác nhưng rồi Chu Minh Triết cũng ngoan ngoãn làm theo.

Giáo viên cầm hai quyển sách bài tập trong tay, lật tới lật lui một hồi thì phát hiện một số bài làm của Chu Minh Triết và Tề Đức Hạo có điểm tương đồng. Kể cả cái bài trên bảng mà Tề Đức Hạo không làm được, lời giải nó cũng nằm chình ình trong sách của anh, và cách trình bày không khác Chu Minh Triết là bao.

- Hai em giải thích chuyện này đi.



Tề Đức Hạo lập tức đáp lời:

- Em thật sự chưa làm đến bài này ạ! Em không hiểu sao nó lại...

Anh ngập ngừng một chút. Giáo viên mới hỏi tiếp:

- Chưa làm đến thì sao nó lại trong sách bài tập của em? Đây là bài nâng cao, ai giải được thì giải, em đâu nhất thiết phải làm mà lại đi chép bài của bạn?

Chu Minh Triết khá bối rối vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngược lại, Tề Đức Hạo giữ được bình tĩnh hơn:

- Em chắc chắn là em đã bỏ qua bài này. Có lẽ đã có sự hiểu lầm gì ở đây ạ!

Giáo viên thấy sự kiên định của Tề Đức Hạo thì cũng chậm lại, không muốn phán xét quá vội vàng:

- Vậy em nói xem? Nếu không phải em chép thì ai đã chép?

- Em chưa biết nhưng em sẽ tìm hiểu ạ.

Một hơi thở dài phát ra từ cổ họng giáo viên. Có lẽ tình huống này cũng khá khó xử. Khoảng vài giây suy nghĩ, giáo viên mới đẩy kính trả lời:

- Được rồi, cho em suy nghĩ đến tiết toán ngày mai. Nếu thật sự là em chép bài của bạn, hãy thành thật nhận lỗi. Còn không, hãy đưa bằng chứng rõ ràng.

.

.

.

Giờ học tiếp tục sau những lời bàn tán của các bạn học sinh khác. Chu Minh Triết và Tề Đức Hạo về chỗ ngồi. Hai người nhìn nhau, nói nhỏ:

- Ê Hạo, mày có mượn sách bài tập của tao bao giờ đâu nhỉ?

- Không biết. Đưa đây tao xem!

Đúng thật là khi so sánh sẽ thấy cách trình bày giống nhau lắm. Nhìn kĩ lại, Tề Đức Hạo mới lẩm bẩm:



- Hừm.. nét chữ quen nhỉ...

Chu Minh Triết nhìn lướt qua đã biết, anh nhíu mày:

- Giống chữ nhỏ em tao vậy?

Thế rồi cả hai như nhận ra được gì đó, bốn mắt nhìn nhau, trong đầu có cùng một suy nghĩ.

- À... gần đây nó hay đi học nhóm với mày?

- À...

Tề Đức Hạo gật đầu như hiểu ra mọi chuyện. Anh đặt tay lên vai thằng bạn của mình:

- Con em mày báo lắm!

Chu Minh Triết chống cằm, thở dài bất lực:

- Ra về tao xử nó cho!

- Thôi, mày cứ ra nhà thi đấu mà tập cho cuộc thi. Để tao!

Nghe đến đây, Chu Minh Triết lại lo nghĩ. Sợ rằng bạn mình sẽ mắng Chu Phi Phi một trận tơi bời. Cũng có thể lắm, bởi vì tính cách Tề Đức Hạo không mấy thân thiện. Miệng lưỡi hắn chua ngoa, mà Chu Phi Phi thì chỉ là một cô nhóc mỏng manh...

- Đừng nặng lời quá, hỏi cho kĩ xem có phải nó làm không đã.

Khóe môi Tề Đức Hạo nhếch lên:

- Mày lo là tao ăn thịt em gái mày à?

- Chứ sao! Mày có khi ăn thịt được cả tao!

- Yên tâm! Tao nói chuyện đàng hoàng!

- Ừm, nên vậy!