Bong Bóng

Chương 41




Dính một trận mưa lớn, Đỗ Nhược về nhà liền tắm nước nóng, giặt xong mới phát hiện máy sấy tóc bị hỏng.

Cô mở lò sưởi lên, toàn thân vẫn lạnh run.

Chuông điện thoại vang lên, cô bắt máy, ngay lập tức truyền đến giọng nói của Hà Khâm Sinh: "Nhược Nhược, anh đã mua thuốc cảm, đặt ở cửa."

Qua điện thoại vẫn nghe thấy tiếng mưa rơi, Đỗ Nhược ngồi ở trên ghế sô pha "Ừ" một tiếng.

"Ngày mai anh đưa em đi làm." Hà Khâm Sinh nói tiếp.

Đỗ Nhược không đáp lại.

Tiếng mưa rơi dần dần biến mất, vang lên tiếng mở cửa xe, Hà Khâm Sinh lại gọi cô một tiếng: "Nhược Nhược?"

Đỗ Nhược đi tới bên cửa sổ, thấy xe của anh đang dừng ở dưới lầu, sáng đèn.

"Ừ."

Hà Khâm Sinh thở phào nhẹ nhỏm: "Ngủ ngon."

Đỗ Nhược nhìn xe anh rời đi, cô mở cửa, bên ngoài có một bọc thuốc, bên ngoài túi nilon dính đầy nước mưa. Cô cầm lên, nghĩ đến màn lao xuống đường vừa lúc nãy, đầu cô lại bắt đầu đau.

Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Ở một vài phương diện, Hà Khâm Sinh và Kiều Cận Nam cực kỳ giống nhau.

Mặc dù tính tình hoàn toàn khác nhau, nhưng hoàn cảnh sống giống nhau, từ nhỏ tiếp nhận cách giáo dục cũng giống nhau. Bọn họ được nuông chiều từ nhỏ, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nên đến khi gặp chuyện không được theo ý mình, họ chỉ biết dùng cách cực đoan nhất.

Bây giờ là Hà Khâm Sinh, lúc trước là Kiều Cận Nam. Chẳng qua tính tình Kiều Cận Nam kiêu ngạo, ba lần bốn lượt bị cô từ chối, dùng lời lẽ gay gắt nên anh không dây dưa nữa.

Bây giờ Hà Khâm Sinh, cho dù không cam lòng, nhưng tính chất không giống. Sáu năm yêu hận nên không thể vì một câu cự tuyệt mà có thể giải quyết được.

Đỗ Nhược uống thuốc, ngồi ngẩn ngơ trên giường, có thể do vừa nãy bị hù dọa, có thể do thân thể bị nhiễm lạnh, cũng có thể do hành động ngoài dự đoán của Hà Khâm Sinh, đột nhiên cô cảm thấy cạn kiệt sức lực.

Vốn dĩ cô đã lên kế hoạch về cuôc sống sau này, nhưng lại có quá nhiều thứ cô không thể lường trước.

Mặc kệ đầu tóc còn ướt, cô cuộn tròn trong chăn ngủ say.

Tuy đã uống thuốc, ngày ngày hôm sau cô vẫn bị cảm, cổ họng đau, đầu óc u mê. Từ lúc bước xuống xe của Hà Khâm Sinh, đúng lúc chạm mặt Bạch Hiểu Vi.

Ánh mắt Bạch Hiểu Vi đầy ẩn ý quan sát cô, che miệng cười duyên nói: "Xem ra tối hôm qua quá kịch liệt, nhìn này, gương mặt cũng tiều tụy."

Đỗ Nhược đỏ mặt: "Chị Vi nói gì vậy..."

Bạch Hiểu Vi cười hớn hở: "Chao ôi, giọng nói cũng khàn đặc."

Đỗ Nhược bị đùa giỡn không biết phải đáp thế nào, chỉ biết im lặng nhìn chị.

Bạch Hiểu Vi thấy bộ dạng không nói nên lời của cô liền bật cười, vội vàng đưa tay xoa đầu cô : "Sao em có thể đáng yêu như vậy."

Đỗ Nhược dở khóc dở cười... lần đầu tiên có người dùng hai chữ "Đáng yêu" đánh giá cô.

"Đúng rồi, người phụ trách bên Mars điện thoại cho chị, nói sửa lại địa điểm ký hợp đồng ." Bạch Hiểu Vi ra khỏi thang máy, lập tức biến thành con người nghiêm túc: "Đổi đến thành phố H, cuối tuần này em chuẩn bị đi công tác."

Ngay lập tức Đỗ Nhược cũng lên tinh thần, đi sát theo chị: "Vậy ngay lập tức em thảo luận lại với bên kia, đặt vé máy bay và khách sạn."

Hiển nhiên Bạch Hiểu Vi rất hài lòng với phản ứng của cô, khẽ mỉm cười vào phòng làm việc.

Đỗ Nhược dốc hết tâm sức vào công việc, rất nhanh mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa, đột nhiên cô nhớ Trình Hi Vi đang ở thành phố H, người bạn duy nhất cô còn giữ liên lạc, cũng đã sáu năm chưa gặp mặt.

Ngay lập tức cô nhắn tin cho Trình Hi Vi: "Hi Hi, cuối tuần này mình tới thành phố H, chúng ta gặp nhau được không?"

Mấy ngày kế tiếp cũng không có chuyện gì đặc biệt. Nhưng vì đang bị cảm nên có chút ảnh hưởng tới tâm tình và hiệu suất làm việc. Mỗi ngày Hà Khâm Sinh đều đưa đón cô đi làm, cô cũng mặc kệ anh ta, nên anh không còn những hành động quá khích. Cô không đủ sức để lo lắng nữa vấn đề giữa hai người nữa nên phần lớn thời gian cô đều im lặng.

Nhưng hôm nay, trước khi cô chuẩn bị bước xuống xe, đột nhiên Hà Khâm Sinh nói: "Nhược Nhược, ngày mai là sinh nhật Kiều Kiều, cùng nhau ăn một bữa cơm được không?"

Đỗ Nhược rũ mắt xuống, không trả lời ngay.

Hà Khâm Sinh nắm tay lái, cười cười: "Không có thời gian cũng không sao, chẳng qua Kiều Kiều vẫn ầm ĩ muốn tổ chức sinh nhật.

Đỗ Nhược thở dài: "Hà Khâm Sinh, có một số việc anh phải nói rõ với Kiều Kiều, mặc dù còn nhỏ, nhưng ở độ tuổi này trẻ con có thể hiểu một số chuyện."

Hà Khâm Sinh biết cô ám chỉ cái gì: "Con bé sẽ không gọi em là mẹ nữa, lần trước là do anh không dạy bảo con bé."

Nhắc tới Hà Kiều Kiều, ánh mắt Hà Khâm Sinh luôn dịu dàng trìu mến.

Đỗ Nhược nhìn đi nơi khác.

Xe dừng trước ngõ nhỏ, Hà Khâm Sinh nghiêng người cởi giây an toàn giúp Đỗ Nhược, cười nói: "Ngày mai anh đưa Kiều Kiều đi chơi, không tới đón em." Anh nhẹ nhàng vén lọn tóc gài sau tai Đỗ Nhược: "Anh không muốn nhìn thấy em khổ sở."

Đỗ Nhược nhanh chóng xuống xe.

Hoi lạnh tấp vào mặt, Đỗ Nhược hít sâu một hơi, trước khi đóng cửa hỏi một câu: "Ngày mai mấy giờ?"

Hà Khâm Sinh nhìn cô: "Sao?"

"Ăn cơm."

Hà Khâm Sinh cười rạng rỡ, niềm vui lan tỏa khắp khuôn mặt, ánh mắt hấp háy: "Giờ nghỉ trưa, anh tới đón em."

***

Hôm nay là sinh nhật.

Mới sáng sớm Kiều Dĩ Mạc đã bò dậy, mặc dù gần đây tâm tình của bố không tốt lắm, nhưng cu cậu vẫn rất chờ mong.

Sinh nhật năm ngoái, bố dẫn cu cậu đi vườn thú, không biết năm nay đi chơi ở đâu?

Kiều Dĩ Mạc không chịu mặc quần áo dì Hồ đã chuẩn bị sãn, cu cậu lật đật lôi ra bộ quần áo đi chơi công viên lần trước. Chưa biết chừng mặc bộ quần áo này bố sẽ nhớ tới buổi đi chơi đó, biết đâu bố sẽ dẫn cả chị Hoa nhỏ theo!

Mặc dù rất nóng lòng muốn thử, nhưng lúc ngồi ăn sáng, Kiều Dĩ Mạc vẫn không dám nói. Dù sao gần đây bố rất hung dữ, cu cậu có chút sợ.

Mãi cho đến khi ăn sáng xong, Kiều Dĩ Mạc thấy Kiều Cận Nam vẫn giống như thường ngày, lái xe đưa cu cậu đi học, làm cu cậu có chút thất vọng.

"Bố ơi, hôm nay vẫn đi vườn trẻ sao?"

Qua kính chiếu hậu, Kiều Cận Nam liếc cu cậu một cái: "Ừ."

Kiều Dĩ Mạc trợn tròn mắt: "Nhưng hôm nay là sinh nhật của con mà."

Sắc mặt Kiều Cận Nam lạnh lùng, giọng nói không lạnh lùng giống như mọi hôm, dường như đang cô gắng kìm nén: "Kiều Dĩ Mạc, hôm nay không phải là cuối tuần."

Kiều Dĩ Mạc thất vọng cúi đầu.

Một lát sau, lại có chút không cam lòng nói: "Nhưng hôm nay Hà Kiều Kiều không đi vườn trẻ."

Kiều Cận Nam nghe thấy ba chữ "Hà Kiều Kiều" liền nhíu mày, không lên tiếng.

"Không tin thì bố nghe." Kiều Dĩ Mạc lấy điện thoại ra, mở wechat ra, hỏi Hà Kiều Kiều, "Hà Kiều Kiều, hôm nay cậu có đi vườn trẻ không?"

Ngay lập tức Hà Kiều Kiều trả lời: "Không đi, hôm nay bố tổ chức sinh nhật cho mình."

Kiều Dĩ Mạc nhìn chằm chằm Kiều Cận Nam, ý tứ là, bố nhìn xem, người ta cùng bố đón sinh nhật! Nhưng Kiều Cận Nam làm như không nghe thấy vẫn bình tĩnh lái xe.

Kiều Dĩ Mạc muốn thu hút sự chú ý của bố, cố ý lớn tiếng hỏi Hà Kiều Kiều: "Hôm nay cậu đi chơi đâu?"

Hà Kiều Kiều vui vẻ trả lời: "Hôm nay bố mang mình và mẹ, không phải, cô giáo Đỗ cùng nhau ăn cơm."

Kiều Dĩ Mạc nghe thấy, trong lòng rất hâm mộ, Hà Kiều Kiều ăn cơm cũng chị Hoa nhỏ! Đã lâu thật lâu cu cậu không nói chuyện với chị Hoa nhỏ, bố xóa hết hình, số điện thoại và tin nhắn của chị Hoa nhỏ rồi.

Kiều Cận Nam vẫn giả vờ như không nghe thấy, không có thèm để ý đến cu cậu.

Kiều Dĩ Mạc cảm thấy nhất định là bố cố ý, liền có chút tức giận, cu cậu liền mở âm lượng tối đa, mở đi mở lại lời nhắn vừa nãy của Hà Kiều Kiều, vì vậy trong xe lặp đi lặp lại giọng nói ngây thơ, đầy hưng phấn của Hà Kiều Kiều: "Hôm nay bố mang mình và mẹ, không phải, cô giáo Đỗ cùng nhau ăn cơm."

Kiều Cận Nam đạp phanh xe, quay đầu lại trách mắng: "Kiều Dĩ Mạc, đủ chưa hả?"

Trước đây tuy Kiều Cận Nam không hay cười, nhưng chưa bao giờ dữ dội như thế, ngay lập tức mắt Kiều Dĩ Mạc đã ngập nước.

Kiều Cận Nam cau mày, quay đầu nhìn thẳng về phía trước.

Anh không có kinh nghiệm dỗ trẻ con, cũng biết rằng bắt nạt trẻ con là không đúng, hồi lâu, anh bình ổn lại tâm tình, cố gắng để giọng nói mềm mỏng: "Hôm nay bố không có thời gian, con muốn quà gì, bố mua cho con."

Kiều Dĩ Mạc vẫn không lên tiếng.

Kiều Cận Nam day day trán, quay đầu lại nhìn con trai.

Kiều Dĩ Mạc yên lặng ngồi ghế an toàn, vành mắt hồng hồng, vừa thấy anh quay đầu lại, nước mắt lại lăn xuống, miệng mếu máo, thút thít: "Con muốn mẹ..."

“Bố, con muốn mẹ." Thật ra từ trước tới nay, Kiều Dĩ Mạc không dám khóc trước mặt Kiều Cận Nam, giọng nói nức nở: "Tại sao Hà Kiều Kiều có mẹ mà con vẫn không có... Con muốn có mẹ..."

Đây là lần đầu tiên Kiều Dĩ Mạc nhắc tới “Mẹ” trước mặt Kiều Cận Nam.

Bởi vì lời hứa “Ba không” với Kiều Cận Nam nên trước đâu cu cậu không dám nhắc tới.

Đây cũng là lần đầu tiên, bởi vì đứa bé này, trái tim Kiều Cận Nam đau đớn.

Anh nhìn ra ngoài xe, ánh mắt xa xăm.

"Kiều Dĩ mạc, con đã mấy tuổi rồi?" Hồi lâu, Kiều Cận Nam thấp giọng hỏi.

Kiều Dĩ Mạc chớp chớp đôi mắt ngấn nước: "Hôm nay là sinh nhật năm tuổi."

Tính cả tuổi mụ là sáu tuổi.

Kiều Cận Nam đạp chân ga: "Bố dẫn con đi gặp mẹ."

***

Kiều Cận Nam đem Kiều Dĩ Mạc tới một nghĩa trang.

Sáng sớm, mặt trời vừa lên cao, không phải là ngày lễ đặc biệt, cũng không phải là cuối tuần, trong nghĩa trang vô cũng an tĩnh.

Hiếm khi Kiều Cận Nam chủ động ôm Kiều Dĩ Mạc, sải bước xuyên qua nghĩa trang. Kiều Dĩ Mạc đã nín khóc, nhưng ánh mắt vẫn hồng hồng, mở to mắt tò mò nhìn xung quanh.

Thật ra đây là lần đầu tiên Kiều Cận Nam tới đây.

Năm đó Ngô Khánh Phân ôm Kiều Dĩ Mạc trở về, ngoài một phần báo cáo giám định huyết thống, còn có một địa chỉ nghĩa trang .

"Hậu sản bị băng huyết không thể qua khỏi, đứa trẻ đáng thương." Bà vừa trêu chọc Kiều Dĩ Mạc, vừa thờ ơ nói một câu.

Sau lần đó Kiều Cận Nam không còn hỏi thêm gì nữa, bà cũng không nhắc lại.

Nhưng chỉ nhìn lướt qua một cái, đã ghi dấu tận trong lòng.

Mặc dù là lần đầu tiên tới đây, Kiều Cận Nam nhanh chóng tìm thấy ngôi mộ, trước mộ có một đĩa trái cây và hoa tươi, không có sương sớm, xem ra hôm nay là ngày giỗ, đã có người tới bái lễ trước.

"Bố, mẹ nằm ở đây sao?" Giọng nói Kiều Dĩ Mạc vang lên phá tan bầu không khí trầm mặc.

Kiều Cận Nam vội vã liếc qua tấm bia, cố ý không nhìn kỹ tấm hình trên đó, sau đó nhìn đi chỗ khác.

Kiều Dĩ Mạc chớp mắt, lại bắt đầu mếu máo: "Bố, mẹ cũng giống ông nội đều nằm dưới đó phải không?"

Kiều Cận Nam cũng không biết Ngô Khánh Phân có nói chuyện về mẹ với Kiều Dĩ Mạc hay không, anh đặt thằng bé xuống đất, đem bó mua hoa tươi đưa cho cu cậu để cu cậu tự đặt xuống.

Bố im lặng nên Kiều Dĩ Mạc cũng không hỏi nữa, ngây người ôm bó hoa, đang định tiến lên thì có một giọng nói truyền tới: "Này, đứa trẻ này từ đâu tới? Bố mẹ gì ở đây, lúc con gái nhà ta ra đi vẫn là thiếu nữ trong trắng! Các ngươi tìm nhầm mộ rồi!"

Người đến là một phụ nữ trung niên, trong tay còn cầm một sấp tiền giấy vàng bạc.

Kiều Cận Nam nhíu mày, nhìn tên khắc trên bia mộ. Kiều Dĩ Mạc bị giật mình, ôm chặt đùi bố trốn ra phía sau.

Hiển nhiên bà thím vô cùng bất mãn với cặp cha con này, bà hùng hổ đi tới đẩy hai người họ sang một bên: "Đi đi đi, tại sao còn có người ngay cả mộ cũng tìm sai, anh không biết chữ sao?"

Kiều Cận Nam ôm lấy Kiều Dĩ Mạc, vừa nhìn tên bia mộ, sau đó nhìn người phụ nữ bên cạnh: "Dì là..."

"Đây là con gái tôi!" Bà thím hung dữ.

Thấy thái độ đối phương ác liệt, hiếm khi Kiều Cận Nam không tức giận, mà ôm Kiều Dĩ Mạc xoay người, đi được mấy bước lại quay đầu lại, hỏi: "Con gái dì từng tới Pháp không?"

Bà thím dùng ánh mắt như nhìn bệnh thần kinh lườm anh một cái: "Không có, không có, đã nói hai người tìm nhầm chỗ rồi."

Ngồi trên xe, Kiều Dĩ Mạc vẫn tiếp tục hỏi : "Bố, đó chính là mẹ con sao?"

Kiều Cận Nam không lái xe, một tay gác lên tay lái, có gõ xuống từng nhịp theo tiết tấu.

Bố, đó chính là mẹ con sao?"

Qua kính chiếu hậu Kiều Cận Nam nhìn Kiều Dĩ Mạc, lạnh lùng nói: "Kiều Dĩ Mạc, trật tự."

Ngay lập tức Kiều Dĩ Mạc im lặng.

Kiều Cận Nam ngồi một lát, mới lấy điện thoại ra, tìm số Ngô Khánh Phân, do dự một lúc, anh tìm số Mạnh Thiểu Trạch.

"Cậu tra giúp tôi một người." Giọng nói Kiều Cận Nam lạnh lùng, nói cái tên khắc trên bia mộ.

Coi như anh nhớ nhầm địa chỉ, tên thì không thể nào sai.

Mạnh Thiểu Trạch còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng vẫn không quên trêu trọc: "Ôi, từ khi nào Tam thiếu gia cũng tham gia bát quái vậy?"

Kiều Cận Nam không lên tiếng.

Lúc này Mạnh Thiểu Trạch mới nghiêm chỉnh lại: "Đúng rồi, nói đến điều tra, thời gian trước có chút buồn tẻ, tôi tìm người điều tra Đỗ Hoa nhỏ. Không biết có phải đầu óc tôi bị hỏng không? Trước kia cậu điều trị mắt ở bệnh viện đó, tên là..."

"Andrew."

"Đúng! Andrew, chẳng phải có lần chúng ta hỏi cô ấy từng đến đó chưa thì cô ấy nói không?"

"Đúng."

"Shit! Chính là nó! Không phải là tôi nhớ nhầm!" Mạnh Thiểu Trạch hét lên: "Nhưng rõ ràng cô ấy từng đến đó, còn ở đó hơn một tháng."