Bond and Book

Quyển Sách Thứ Nhất: Một Ngày Vô Cùng, Vô Cùng Hạnh Phúc của "Pippi Tất Dài"




Một giọng nói lướt qua tai khi tôi đi qua cánh cửa nhà ga.

“Xin hãy đưa tôi về với Hana!”

Giọng nói ngân vang, tha thiết đó một lần nữa cất lên lời khẩn cầu.

 “Làm ơn! Bằng mọi giá, tôi phải trở về với Hana”

Ở trong một góc của nhà ga xuất hiện một giá sách chất đầy những chồng sách cũ kỹ, là loại sách mà bất cứ ai cũng có thể mượn một cách tự do và miễn phí. Tôi đang trên đường làm chút việc vặt mẹ giao, nhưng rồi lại lần theo giọng nói tuyệt đẹp vừa cất lên lời cầu xin tuyệt vọng đó. Dừng lại trước giá sách cũ, tôi lấy ra một tập truyện.

Trên bìa sách đã bị phai màu theo thời gian, là một bức tranh của một cô bé tàn nhang, tóc hai bím, đeo đôi tất dài quá đầu gối với một đôi giày cỡ lớn. Có một chú khỉ xuất hiện trong vòng tay của cô bé.

Tôi đặt đôi tay lên cô bé trên những trang sách đã cong vẹo, ngả màu vàng cũ kĩ, ngắm nghía xung quanh cuốn sách qua cặp kính dày cộm mà không biết từ lúc nào, một nụ cười tươi đã hình thành trên khuôn mặt.

Sau đó, tôi hỏi, bằng giọng điệu thì thầm: “Vậy ra em chính là người đã kêu gọi sự giúp đỡ nhỉ? Rất vui được gặp. Anh là Musubu Enoki. Liệu anh có thể giúp gì không?”

Từ khi nhận thức được, bằng một cách nào đó tôi đã sở hữu khả năng nghe được âm thanh của sách và có thể giao tiếp với chúng. Mỗi cuốn sách lại mang trong mình những âm thanh khác nhau, ví dụ như những cuốn sách thư viện có âm điệu nhẹ nhàng, nhưng những tác phẩm ở các hiệu sách nhỏ lại thoải mái và dễ chịu. Những chồng sách mới ra lò ở khu vực mới xuất bản ở các hiệu sách lớn lại mang trong mình âm thanh tràn đầy sự háo hức, vang vọng như tiếng hót của những chú chim non mới nở.

Lắng nghe âm thanh của sách đã trở thành một phần hiện hữu trong cuộc sống của tôi, cũng giống như khi ta lắng nghe những lời bàn tán hối hả của những người xung quanh vậy. Tuy nhiên, cũng có những lúc như sự việc lần này. Tôi dừng lại, lắng nghe câu chuyện của cuốn sách và trò chuyện với chúng.

Chắc chắn rằng định mệnh, cũng chính là thứ dẫn tôi đến với cuốn sách này.

 “Em thực chất không phải là một trong những cuốn sách cho mượn của nhà ga đâu. Em thuộc về Hana. Khi Hana 7 tuổi, cậu ấy đã tới một hiệu sách cùng với bố. Từ khoảnh khắc nhìn thấy nhau, em đã biết định mệnh của mình là được gắn kết với cậu ấy. Sau đó cậu ấy đã hỏi bố để mua em, và mang em về nhà.”

Và rồi rốt cuộc tôi đã mang cuốn sách về nhà.

Tôi để cuốn sách ở trên mặt bàn trong phòng, một lần nữa suy nghĩ về tình trạng của nó. Cuốn sách sau đó vui vẻ bắt đầu kể về câu chuyện của mình:

Tiêu đề xuất hiện trên bìa của cô bé (giọng cuốn sách là nữ) là “Pippi tất dài”. Một tác phẩm được sáng tác bởi Astrid Lindgren, tác giả người Thụy Điển chuyên viết những ấn phẩm dành cho trẻ em. Ngoài ra đây còn là tác giả của cuốn “Lũ trẻ làng Ồn Ào” và loạt truyện “Kalle Blomkvist”, cùng rất nhiều các tác phẩm nổi tiếng khác.

Theo như cô bé nói: “Em là cuốn sách đầu tiên được bà Lindgren phát hành, vậy nên theo lý thuyết em là con gái lớn nhất của bà ấy đó.”

Tác phẩm kể về câu chuyện của người con gái tuyệt nhất thế gian, người đã mang theo một chú khỉ tên là Ông Nilsson, cùng một chiếc vali chứa đầy đồng vàng và thực hiện chuyến đi tới Villa Villekulla, ngôi nhà được bao phủ bởi cỏ dại. Câu chuyện xoay quanh cuộc sống hàng ngày của một cô gái với đôi tất dài quá khổ và luôn đi một đôi giày quá cỡ, chứa đựng những cuộc phiêu lưu đầy yếu tố “ngốc nghếch và kịch tính”, mà mọi đứa trẻ luôn mong muốn trong cuộc sống.

“Hana đã từng là một cô bé vô cùng mít ướt và nhát gan đó. Cậu ấy từng khóc rất nhiều lần ở trong phòng, như khi cậu ấy bị phạt vì không chịu ăn món cà chua trong bữa trưa ở trường, hay là lúc cậu ấy bị chảy máu mũi do bị ném bóng vào mặt trong một trận đấu bóng ném nữa, còn cả lần mà mẹ cậu ấy bảo rằng Hana không được xem TV trước khi hoàn thành bài tập và tắt chương trình yêu thích của cậu ấy, “Mặt nạ Hầu gái Thiếu nữ Ma pháp” nữa. Nhưng mỗi khi Hana đọc em, cậu ấy sẽ thôi khóc, thậm chí còn cười vui vẻ nữa. Hana luôn nói rằng cậu ấy mong muốn “giống như Pippi”. Mỗi khi Hana cảm thấy cô đơn, em sẽ ngủ bên cạnh cậu ấy. Mỗi khi Hana cảm thấy bất an, em sẽ đi tới trường cùng cậu ấy. Có lần, khi Hana vượt qua bài kiểm tra để nhập học trường sơ trung, cậu ấy còn nói với em rằng cậu ấy không hề lo lắng chút nào bởi vì “Pippi” luôn ở bên cạnh cậu ấy. Điều đó làm em hạnh phúc vô cùng!



Hana yêu quý em, và em cũng rất yêu cậu ấy nữa. Em luôn nghĩ rằng hai đứa sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau —”

Ngồi trên ghế, tôi chỉ lắng nghe và gật đầu theo từng lời giãi bày buồn bã của cuốn sách.

Nhưng câu hỏi ở đây là, tại sao báu vật của Hana lại xuất hiện ở giá sách nhà ga, tha thiết cầu cứu sự giúp đỡ?

Đáp án chính là, một ngày nọ, khi Hana vẫn còn là một học sinh năm nhất sơ trung, cô bé đã để quên cuốn sách trên một băng ghế nhà ga.



“Hana đã xuống sắc cả buổi sáng ngày hôm đó. Ngày hôm đó Hana không phải tới trường, và cậu ấy đã mang em đi trong một chiếc túi giấy, cùng với những chiếc bánh quy gừng mà cậu ấy đã làm và thực hiện một chuyến đi nho nhỏ. Nhưng ở tại đâu đó trên đường đi, Hana đã xuống khỏi tàu, và ngồi trên băng ghế nhà ga rất, rất lâu nhưng lại không làm bất cứ việc gì cả, có lẽ là do cậu ấy cảm thấy không khỏe. Thỉnh thoảng, Hana lại gục đầu xuống, để cho những giọt nước mắt tuôn ra nhưng rồi lại dụi đi, hoặc chớp mắt rất nhiều… Chắc chắn đã có chuyện gì đó tồi tệ xảy ra với cậu ấy. Nếu như mọi khi, Hana sẽ đọc em, và tinh thần của cậu ấy sẽ tốt lên, nhưng vào ngày hôm đó, cậu ấy thậm chí còn không cầm lấy em. Cậu ấy đã bỏ em lại trên băng ghế, cùng với mọi thứ ở trong túi giấy.”

Sau đó, cuốn sách đã được mang đi bởi một nhân viên nhà ga.

Lúc đầu, Pippi không hề dao động, tin tưởng hoàn toàn rằng Hana sẽ đến đón cô bé sớm thôi.

Nhưng sau đó, Hana không bao giờ quay lại, ngay cả khi những chiếc bánh quy gừng đã hoàn toàn mục nát.

 “Đó không phải là nhà ga Hana thường xuyên đến. Ngày hôm đó cậu ấy dường như không khỏe, mà còn có vẻ mất phương hướng nữa, nên em tin cậu ấy không biết nơi cậu ấy đã làm mất em đâu… Nhưng nếu không phải như vậy, chắc đã có chuyện gì xảy ra với Hana rồi…”

Cô bé không biết lý do tại sao Hana không trở lại. Đến sau cùng thì đã quá rõ ràng, rằng không ai sẽ quay lại để đón cô nữa. Những chiếc bánh quy bị vứt đi, còn cô bị đặt trên giá sách nhà ga, lưu lạc khắp nơi trong bàn tay của những người mượn lạ mặt.

Cuốn sách không thể xác định được đã bao lâu kể từ ngày đó.



Những trang sách đã ngả màu vàng, còn bìa sách cũng đã rách nát phần nào.



“Em đã đợi ở đó từng ngày, kêu gọi tới tất cả mọi người đi qua, cầu xin để họ có thể đưa em về với Hana. Nhưng chỉ có Musubu là người duy nhất hồi đáp em. Cảm ơn anh rất nhiều.”

“Anh mong em có thể gặp lại Hana một lần nữa.”

“Em cũng vậy.”

Âm thanh của cô bé bừng lên, vui vẻ trở lại như một tia sáng rực rỡ. Tôi hình dung ra bức ảnh về một cô gái tàn nhang, tóc thắt hai bím đang nở nụ cười tươi, và sau đó, tôi cảm thấy chính mình cũng đang mỉm cười bên cạnh cô bé.



Ah, em ấy thực sự rất yêu Hana nhỉ. Mình thực sự muốn đưa em ấy về với người chủ của mình.



Được rồi, mình sẽ làm mọi thứ có thể để giúp em ấy. Sau cùng thì, mình cũng là người bạn của mọi cuốn sách mà.

Việc đầu tiên cần phải làm đó chính là viết ra tất cả thông tin mà Pip (tôi quyết định gọi cô bé như vậy) có thể cung cấp về người chủ cũ.

Tên đầy đủ của cô gái là Hana Higuchi.

Là học sinh năm nhất cao trung, hoặc có thể lớn hơn.

Cô là thành viên của một gia đình gồm 3 người, gồm cô và bố mẹ.

Cô đi tới ngôi trường sơ trung tư thục mà mình theo học bằng tàu.

Đồng phục là áo khoác màu xám, với áo sơ mi kẻ caro và ruy băng màu đỏ đậm.

Tôi tìm kiếm thử từ đồng phục của các trường sơ trung tư thục gần nhà và để Pip kiểm tra, nhưng không tìm thấy sự tương đồng nào cả.

“Và em không biết tên của ga tàu gần nhà Hana sao?”

 “...Không ạ. Em xin lỗi.”

 Hừm, chuyện này có vẻ khó khăn hơn mình nghĩ.

Ngồi khoanh tay trên chiếc ghế xoay, tôi nghiền ngẫm lại tình hình sự việc.

 Đành vậy. Chắc là phải hỏi tới người đàn anh vô cùng đáng tin cậy của mình rồi. 

Tôi đến gặp người đàn anh vào buổi trưa ngày hôm sau.

“Lại nữa sao?” Anh ta mở to mắt ngạc nhiên. “Musubu, cậu quả là tốt bụng với sách, nhỉ? Hay là tạo cửa hàng một điểm đến cho chúng đi, thay vì giúp đỡ từng chút một như vậy? Anh không thể nghĩ ra được học sinh cao trung nào có năng lực như cậu đâu, nên nếu đem vào kinh doanh chắc sẽ thành công đấy, cậu không nghĩ vậy sao?”

“Em sẽ cân nhắc về việc đó ngay sau khi anh cho em biết làm thế nào để đưa lại cuốn sách, như là thanh toán cho sự giúp đỡ của em.”

“Chà, cậu nắm thóp được anh rồi đó.”

Người đang nằm trên chiếc ghế sofa da, nở nụ cười thích thú kia là Haruto Himekura, học sinh năm ba của ngôi trường tôi theo học.

Haruto có vẻ ngoài cao ráo, đẹp trai, và anh ta ngầu đến mức được mọi người gọi với cái danh “Hoàng tử Trường học”. Trên thực tế, mẹ anh ta không chỉ là Hiệu trưởng của ngôi trường này, mà còn là người đứng đầu của tộc Himekura giàu có, một trong những danh gia vọng tộc của Nhật Bản. Haruto là người con trai cả của bà ấy, và là một quý tộc hoàn mỹ.

Thường thì một người như anh ấy không thể nào có liên hệ với một đứa thường dân đeo kính tẻ nhạt như tôi được. Chính thứ “năng lực đặc biệt” đó là nguyên do chúng tôi mới có thể nói chuyện với nhau. Ở trong ngôi trường này, chỉ có duy nhất Haruto biết tôi có khả năng nghe được âm thanh của sách.

Chúng tôi đang trò chuyện ở phòng hội nghị sang trọng của sảnh đường âm nhạc, tọa lạc ở vị trí cao nhất trong toàn bộ khu vực trường. Sảnh đường là một tòa nhà thiết kế hiện đại với mái vòm, được sử dụng chủ yếu bởi CLB Hợp xướng của Học viện Seijou. CLB được biết đến với rất nhiều các nhạc sĩ chuyên nghiệp là cựu thành viên, cũng như rất nhiều các chính trị gia và doanh nhân nổi bật khác. Từ khi vẫn còn là học sinh năm nhất, Haruto đã được định sẵn là chủ tịch của CLB Hợp xướng, như một phần truyền thống của những người con cả của gia tộc Himekura - ít nhất đó là những gì anh ta kể với tôi.


Có một lần, Haruto từng nói rằng mẹ anh ta muốn anh ta có thể làm những gì mình thích, bằng cách cho phép anh ta tham gia bất kỳ CLB nào mình mong muốn. Nhưng sự thật là Haruto đã hướng tới CLB Hợp xướng ngay từ ban đầu. Xưởng làm việc riêng của mẹ Haruto tọa lạc ở tầng cao nhất của tòa nhà, vì vậy anh ta đã đến đây nhiều lần từ khi còn là một đứa trẻ, sau đó trở nên gắn bó với nơi này. Anh ta chưa hề bỏ lỡ bất kỳ buổi hòa nhạc nào và luôn có khao khát trở thành một phần của dàn hợp xướng - đó cũng là những gì anh ta nói với tôi.

Vào khoảnh khắc đó anh ta trông rất ngầu, có thể dễ dàng kể câu chuyện như vậy một cách đơn giản. Chúng tôi quả thật là người từ hai thế giới khác nhau mà.

Khu vực tiếp tân của sảnh âm nhạc thực sự vô cùng ấn tượng. Một phần khu vực được chia ra nhằm phục vụ những buổi học âm nhạc riêng biệt, trong khi phần còn lại là không gian dành cho căn phòng hội nghị cực kỳ hoành tráng này.

Bên cạnh ghế da, là sự hiện diện của một cái bàn làm từ đá cẩm thạch và một cái tủ được trám hổ phách, chứa đựng hàng dài các huy chương giành được từ vô số các cuộc thi hợp xướng từ trước đến giờ. Thậm chí có khi còn ấn tượng hơn cả phòng Hiệu trưởng luôn cũng nên, dù tôi chưa từng vào đó bao giờ.

Từ nơi tôi ngồi, Haruto, người đang thảnh thơi nghỉ ngơi trong hội trường sang trọng này cứ như đang ở chính phòng ngủ của mình vậy. Trông như anh ta mang trong mình khả năng sở hữu mọi thứ, cũng như có thể làm bất cứ thứ gì mình mong muốn vậy.

Dù luôn phản bác rằng mình bị kiềm chế rất nhiều bởi những luật lệ của gia đình, tôi đoán rằng một người như anh ta sẽ có nhiều mối liên hệ ở khắp nơi. Chỉ cần đúng người và đúng thời điểm, việc thu thập thông tin giá trị với Haruto là vô cùng đơn giản.

Theo cách khác, nếu như có ai có thể tìm được thông tin về nơi ở của Hana Higuchi, người đó không ai khác là Haruto. Những gì tôi có thể làm được chỉ là tìm kiếm tên cô trên mạng, và cho đến giờ vẫn chưa có kết quả gì.

“Nói thật thì, theo anh sẽ rất khó để tiếp tục tìm kiếm khi thông tin duy nhất là tên của cô bé,” Haruto nói. “Sẽ dễ dàng tìm kiếm hơn khi đó là một người nổi tiếng hoặc là tội phạm, nhưng như những gì cậu nói cô bé chỉ là một học sinh sơ trung bình thường. Ngoài ra, cái tên Hana đã luôn nằm trong top 20 những cái tên trẻ em nổi tiếng nhất được một thời gian rồi.”

“Em chắc chắn sẽ nghĩ ra được gì đó nếu có sự giúp đỡ của anh.” Kính của tôi trượt xuống khi tôi chắp tay cầu xin.

Haruto lóe lên một nụ cười rạng rỡ, thứ có thể khiến mọi thiếu nữ trong trường phải đổ gục. “Được thôi, nhưng anh cũng có một yêu cầu cho cậu, Musubu.”

 “Này này, tôi nghe được là đầu tiên, tên đó chỉ chạm vào tay và vỗ vai thôi, nhưng rồi sau đó hắn bắt đầu sờ vào lưng, thậm chí còn vòng tay quanh eo đó!”



“Yeah, những vùng đó như kiểu vùng ranh giới vậy, nên là ngay cả những học sinh nữ bị chạm như vậy thường băn khoăn có nên lờ đi hay không.”



“Mm, đó mới chính là phần xảo quyệt đó. Nhưng hắn ta chắc chắn đã chạm vào ranh giới. Đó gần như là phạm tội rồi. Chắc chắn tên thầy giáo đó là biến thái.”

Sau giờ học, tôi đang ở phòng tham khảo nghiên cứu xã hội, nghe qua những bảng thuật ngữ theo trình tự thời gian sắp thành hàng trên bàn hội nghị.

Có tin đồn rằng giáo viên Lịch sử Nhật Bản, thầy Takekawa đã thực hiện hành vi quấy rối tình dục học sinh nữ của ông ta. Ông ta thường tổ chức những buổi dạy kèm cá nhân ở phòng tham khảo này, vì vậy tôi được giao nhiệm vụ hỏi các cuốn sách ở đây về sự thật đã xảy ra.

Haruto luôn đòi hỏi thứ gì đó để đổi lại mỗi khi tôi cần sự hỗ trợ của anh ta, tất nhiên luôn đi kèm với cái nụ cười tỏa nắng đó. Thực sự thì tôi không thấy phiền đâu, do đã nhờ anh ta giúp đỡ rất nhiều lần rồi, bản thân cũng thấy khó xử chứ.


Tôi đang gặp khó khăn trong việc nghe âm thanh của sách, do tất cả chúng đều bắt đầu nói cùng một lúc. Giọng nói của các cuốn sách bị trộn lẫn vào nhau, khiến tôi không thể nghe rõ từ nào cả.

“Làm ơn hãy nói lần lượt thôi.”

Tôi cố dẫn dắt cuộc trò chuyện, nhưng —-

 “Vậy thì, để tôi nói trước!”



“Ok, giờ hãy nghe tôi nói này!”



“Tôi nói đầu tiên!”

— Chúng lại nói chen nhau một lần nữa.



“Tên khốn Takegawa đó cực kì thích những cô gái trông ngây thơ với thiếu kinh nghiệm đó. Hắn ta trở nên cực kì hưng phấn với những cô bé nghiêm túc chỉ dám chịu đựng những hành động của hắn trong im lặng.”



“Gu của tên đó thì quá rõ ràng rồi. Hắn ta chỉ mang những cô bé với thân hình gầy, kiểu gần như không có tí “thịt” nào đến đây luôn á.”



“Thường thì sẽ “vui vẻ” hơn nếu động chạm những cô gái đầy đặn hơn chứ.”



“Ừ, như tên thầy giáo môn Lịch sử Thế giới, Obana đó. Tên đó hứng lên với những người phụ nữ quyến rũ lớn tuổi hơn, ví dụ như vợ người khác chẳng hạn. Họ có vẻ rất tuyệt đó.”



“Đồng ý. Những người vợ lẽ của Ieyasu Tokugawa phần lớn là những phụ nữ ly dị, biết đó. Đúng là khẩu vị của người đã thống nhất đất nước.”

“Nobunaga Oda cũng vô cùng hứng thú với những góa phụ của tộc Ikoma và người hầu của họ. Ông ta còn khiến họ mang trong mình đứa con của ông ta nữa.”



“Ngược lại thì, Hideyoshi Toyotomi chỉ nhắm tới những trinh nữ trẻ trung, nhưng ông ta lại thích những cô gái giàu có. Ông ta nói rằng không gì tốt hơn những người phụ nữ thiếu tao nhã.”



“Từ từ đã, tôi tưởng tất cả vợ lẽ của Hideyoshi đều là tù nhân chứ nhỉ?”



“Vậy họ từng là vợ của người đàn ông khác?”



“Ieyasu về sau cũng theo đuổi các cô gái trẻ đó.”



“Và chúng ta không thể không nhắc đến Mori Ranmaru nếu như đã nói về Nobunaga.”

Trời ơi, cuộc trò chuyện này ngày càng đi chệch hướng rồi.

“Xin thứ lỗi! Chúng ta có thể dời câu chuyện vợ lẽ từ thời Chiến Quốc vào một dịp khác và quay lại với những cáo buộc quấy rối tình dục liên quan đến thầy Takegawa được không?”

“Tôi nói rồi, hắn ta có tội.”



“Đúng là một tên già thích đụng chạm.”



“Hắn ta bắt đầu bằng việc vỗ vai các cô gái, rồi vòng ra sau sờ vào lưng —”

“Xin đừng tất cả nói một lúc như vậy! Để tôi ghi lại — từ từ đã!”

Những cuốn sách vẫn cứ tiếp tục và tiếp tục.