Bốn Năm Phấn Hồng

Bốn Năm Phấn Hồng - Chương 65: Giáng sinh buông thả và 99 bông hồng




Chẳng mấy chốc mà đã đến Giáng sinh rồi. Ở đại học, ngày lễ Tình nhân và lễ Giáng sinh có thể nói là hai ngày lễ quan trọng nhất. Con trai biểu lộ tình ý với con gái, con gái thể hiện tình yêu với con trai...tất cả dường như đều tập trung trong hai ngày này. Thế là bầu không khí của ngày lễ, thế nào là ngập tràn hoa tươi, cứ đến kí túc xá nữ vào ngày lễ Tình nhân và ngày lễ Giáng sinh là sẽ biết ngay, quả thực mức độ phồn hoa và náo nhiệt của nó có thể so sánh với quảng trường trong ngày Quốc khánh.

Nhưng ngày lễ Tình nhân thường rơi vào kì nghỉ đông, khi ấy rất nhiều cặp tình nhân đang xa cách nhau mỗi người một nơi, do vậy, theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì trường đại học trong ngày lễ Giáng sinh sẽ có không khí hơn là trong ngày lễ Tình nhân, có thể khuyến khích những người đang yêu trong trường tham gia rộng rãi hơn. 

Năm thứ nhất tôi về nhà ăn Giáng sinh. Bởi vì tôi không hề biết rằng lễ Giáng sinh trong trường đại học lại quan trọng đến vậy. 

Giáng sinh năm thứ hai, khắp phố tràn ngập hoa tươi và búp bê vải, những người đang yêu kết thành từng đôi từng cặp, vậy mà anh chàng lại đang ở tận phương Bắc xa xôi. Thế là tôi đã lên lớp. Tôi tự cho mình một lí do để thuyết phục lòng thương cảm chính mình, rằng đây là tiết học cuối cùng của môn giáo dục học, cô giáo sẽ giới hạn chương trình thi. Từ trước đến giờ tôi không bao giờ bỏ những buổi học có giới hạn chương trình thi. Bởi vì hiệu quả của việc nghe giáo viên giới hạn chương trình thi so với việc sau đó mượn vở của bạn về chép là hoàn toàn khác nhau. Tôi hoàn toàn có thể đoán được đề thi từ lời nói của giáo viên. Ví dụ như khi thầy giới hạn chương trình thi của một chương rồi nói, chương này cần phải chú ý mấy vấn đề sau, ví dụ như đề thi sẽ ra như thế nào, như thế nào... những đề mục được lấy làm ví dụ đó thường chính la câu gốc của đề thi hoặc là rất gần với đề thi. Chính vì dựa vào điểm tinh tế này, tôi mới có thể ôn tập ít hơn nhiều sẽ với các bạn khác nhưng lại cao điểm hơn.

Thế là lễ Giáng sinh năm thứ hai tôi đã lên lớp, khi tôi bước vào lớp thì gần như tất cả mọi người trong lớp đều chào hỏi tôi, nói rằng tôi giả vờ ngoan ngoãn, hơn nữa lại cứ chọn lúc này để mà giả vờ ngoan. Tôi chỉ cười, không biết phải nói sao, không có cách nào khác, không có ai hẹn tôi mà! Thực sự là không có ai hẹn tôi, vậy mà họ vẫn cứ không tin. 

Buổi hôm đó học gì, một chút tôi cũng không còn nhớ nữa. Nhưng tôi còn nhớ trong đêm bình yên của Vũ Hán năm đó, tuyết đã rơi. 

Hôm đó, hơn tám giờ tối ngày tan học, tôi đi bộ trên con đường rợp bóng cây trong trường, ánh đèn mờ ảo, thứ ánh sáng leo lắt ảm đạm soi xuống những cặp tình nhân đang dập dìu trong hạnh phúc. Tôi rảo bước, đi đến gần một trạm điện thoại màu xanh ở bên đường, bấm số điện thoại di động của anh ấy, năm đo tôi đang yêu người đàn ông đã kết hôn. Khi mười một con số đã được bấm, tôi đã buông lơi trái tim non trẻ của chính mình. Mỗi dịp lễ tết đến tôi lại thấy tâm tư buồn chán tăng lên gấp bội. Tôi chợt cảm thấy mình vô cùng, vô cùng nhớ anh ấy, nỗi nhớ tràn đầy đến nỗi đã nghe bao nhiêu câu thông báo "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được" mà tôi vẫn không ngừng bấm, cho đến khi ngón tay tôi mỏi nhừ. Rồi âm thanh trong ống nghe cuối cùng cũng thay đổi và chỉ nghe được một câu đơn giản: "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy".

Anh ấy đã tắt máy. Tôi có thể tưởng tượng ra sự bối rối của anh ấy, do vậy đã khẽ bấm nút tắt máy, hình ảnh anh giũ áo bỏ đi và đóng cánh cửa nặng nề sau lưng như là đang hiện ra trước mắt tôi.

Tôi đứt từng khúc ruột. 

Đêm bình yên năm ấy, bầu trời Vũ Hán tung bay hoa tuyết. Tôi đứng bên cạnh bốt điện thoại màu xanh ở trước toà nhà số ba của trường, run lập cập. Giữ chặt ống nghe, tôi cảm thấy cái buốt giá đó cứ đâm thẳng vào tim. Cái lạnh không cùng.

Từng mảng từng mảng tuyết trắng như ghép thành duyên phận giữa anh và tôi. Mùa xuân sắp tới rồi, vậy mà tôi vẫn còn đứng dây đợi chờ một cách ngu ngốc mê muội. Tôi đứng cạnh bốt điện thoại, run rẩy, phải đến mười phút. Tôi quyết định tự cho mình một lý do để buông thả. Đêm bình yên là một cái cớ cho sự buông thả. Người đàn ông tôi yêu không thuộc về tôi, vậy thì tôi hà tất phải để ý đến việc mình thuộc về ai.

Tôi đến một sàn nhảy ở đầu phố. Bởi vì là ngày lễ nên giá vé vào cửa tăng lên đến 60 tệ. Lúc qua cửa trên người tôi vẫn còn những bông tuyết ẩm ướt, đã có nhiều đến như vậy sà vào ngực tôi. Thậm chí là tôi vẫn còn đeo chiếc balô hai quai rất ngây thơ nữa. 

Khắp nơi đều là những chàng trai cô gái đang cuồng nhịêt, ánh đèn nhấp nháy điên cuồng, trai gái cũng uốn éo điên cuồng. m thanh cực lớn như nhấn chìm cả thế giới này.

Đây là lần thứ hai tôi tới sàn nhảy. Lần thứ nhất là đi cùng đám bạn học, không chịu nổi sự ồn ào nhốn nháo ở bên trong, tôi đã nhanh chóng vội vàng rút ra. Tôi là một đứa trẻ ngoan, cũng giống như nhiều sinh viên khác, tôi cảm thấy đến những nơi như thế này chơi thì chắc chắn là những đứa trẻ hư, tôi đang tự cho mình một lí do để buông thả, một cái cớ để sa đọa.

Trên sàn toàn người là người, tôi nhanh chóng bị cuốn vào trong đó, bị nhấn chìm trong sự ồn ào đó, một cảm giác vô cùng mệt mỏi mà bất lực. Những cô gái ở giữa sàn nhảy ăn mặc xộc xệch lung tung đến thảm hại, nhìn không rõ khuôn mặt họ, chỉ nhìn thấy rõ thân thể họ đang uốn éo đến biến dạng.

Nhiều cơ thể gần sát tôi như vậy, tựa gần đến vậy, những hơi thở căng tràn sức trẻ nhưng vô định đã khiến tôi u mê!

Trong đầu tôi trống rỗng, cơ thể đang nhảy nhót của tôi đã không còn tự chủ được nữa. Hoá ra quên đi cảm nhận của trái tim, để cho cơ thể chi phối tâm hồn, nhiều lúc thực sự có thể khiến chúng ta nhẹ nhõm hơn chút ít. 

Mệt rồi. Tôi dừng lại, dựa vào tường để nghỉ. Trong sàn nhảy của đêm bình yên đâu đâu cũng là người. Những người xa lạ, những kẻ cô đơn, những đứa buông thả. Tôi không biết có bao nhiêu sinh viên giống như tôi, vì những lí do chẳng ra làm sao, lựa chọn sự cô đơn trong nhốn nháo, sự buông thả trong một ngày lễ. Có một anh chàng rất đẹp trai đến bắt chuyện với ánh mắt không chút ngại ngùng. 

Anh ta nói: "Anh thấy em đeo balô khi vào".

Sau đó cứ dán mắt vào tôi không nói một lời.

Thật là một anh chàng đẹp trai. Có lẽ tôi sẽ ôm hôn anh ta một cách vô thức, thậm chí làm những việc hơn thế nữa. Người mà tôi yêu không thể ở bên cạnh tôi thì tôi hà tất phải để ý tới người bên cạnh mình là ai. 

Anh ta thấy được trong ánh mắt tôi không một chút sợ hãi. Anh ta quàng tay lên vai tôi, nói rằng ở đây quá ồn ào, chúng ta tìm một nơi khác để nói chuyện.

Trong giây phút khi tay anh ta chạm vào vai tôi, tôi giật mình. Lòng bàn tay anh ta nóng nhưng không có sự ấm áp.

Tôi nghĩ tốt nhất là mình nên về trường ngay lập tức. Tôi là một đứa trẻ ngoan ngoãn. Quay người lấy ba lô, tôi chạy nhanh ra ngoài.

Tôi không phải là một cô gái dễ dãi, tôi rất yêu bản thân và không dễ dàng bán rẻ chính mình. Thân xác hay tâm hồn cũng vậy. Tôi muốn cho mình một cơ hội và lí do để buông thả, nhưng tôi phát hiện ra là mình không làm được điều đó. Tôi có cuộc sống của tôi, ước mơ của tôi, nguyên tắc của tôi.

Đường phố lúc một giờ dường như vẫn còn rất nhộn nhịp. Cái gọi là ngày lễ, có khi chỉ là dịp có cái cớ chính đáng để mình buông thả hoặc chỉ là một lí do để mà lơi lỏng.

Xe buýt vẫn còn chạy đầy đường. Chẳng có gì để thấy rằng lúc này đã là một giờ đêm.

Xe nào cũng đều chạy rất nhanh. Khi chạy qua những khu đông đúc, bên tai lúc nào cũng vang vọng tiếng gọi í ới. Tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Buồn ngủ vô cùng.

Mệt rồi thì đi ngủ, ngủ dậy sẽ quên hết tất cả. Quên đi người mà mình không nên yêu, quên đi nỗi đau mà mình không nên nếm trải, quên đi một cơn say dù đã biết rõ là không thể vui mà vẫn liều mình lao vào.

Đó đều là những chuyện của năm ngoái. Giáng sinh năm thứ ba, tôi đã có người yêu. Tôi không còn phải đi về với cái bóng của mình nữa, tôi cũng không còn nặng trĩu tâm tư mỗi mùa lễ tết nữa.

Giáng sinh đó, buổi tối chúng tôi vẫn có giờ học như bình thường. 

Khi tiết học thứ nhất kết tôi húc, bỗng nhiên có một nam sinh ôm một bó hoa hồng rất to vào lớp, nhiều hoa hồng đến mức có thể thiêu cháy đôi mắt của tôi. Các bạn nam huýt sáo, các bạn nữ thì gọi nhau ầm ĩ cả lên. Cậu ấy hổn hển chạy đến trước bục giảng, lấy chiếc micro đang cài trên áo thầy giáo, gọi tên một bạn gái trong lớp và nói rằng, Diệp Ly, mình yêu cậu! Hãy làm bạn gái của mình nhé! Hoàn toàn không hề để ý đến biết bao ánh mắt kinh ngạc trong lớp.

Cậu bạn đó đi xuống, đặt bó hoa vào tay Diệp Ly, mọi người vừa cười vừa gọi nhau ầm ĩ, tôi nhìn thấy trên khuôn mặt Diệp Ly niềm hạnh phúc đến ngỡ ngàng, không thể che giấu, không thể lẩn tránh. Bó hoa hồng đỏ rất to ấy đang hắt những ánh hồng rạng rỡ lên khuôn mặt cô tạo nên một vẻ đẹp e thẹn.

Trên khuôn mặt tất cả các bạn nữ trong lớp đều mang vẻ ngưỡng mộ.

Tô Tiêu là người có kinh nghệim, chỉ liếc mắt một cái là đã khẳng định ngay, chắc chắn là 99 bông hồng.

Không ngờ rằng những tình tiết chỉ có ở trong tiểu thuyết lại có thể hiện ra ở ngay trước mắt. Xem ra các bạn nam cũng nên đọc tiểu thuyết tình yêu, biết đâu lại học được cách tạo ra sự lãng mạn, chứ đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến làm thế nào để tạo ra tình yêu.

Thật đúng là một Giáng sinh lãng mạn nhưng là lãng mạn của họ. Tự đáy lòng tôi thầm oán trách bạn trai của mình sao không tặng hoa hồng cho tôi.

Tiếng chuông báo hết tiết học thứ hai vừa vang lên, thầy giáo còn chưa kịp thông báo tan học, thì đã lại có một bạn nam lao vào lớp, tay cầm một con búp bê vải. Bạn ấy không thèm lấy micro nữa mà đến thẳng chỗ ngồi của một bạn nữ khác trong lớp, đặt con búp bê lên trên mặt bàn.

Tôi nghĩ, năm nay quả thật là đã có không ít những nam sinh đọc tiểu thuyết tình yêu, nhưng lãng mạn thực sự không thể là sự bắt chước vụng về như vậy được.

Trong một buổi tối đã hiện ra hai cảnh tượng như vậy, nếu như cảnh thứ nhất đem đến cảm giác lạ lùng thích thú, thì cảnh thứ hai ít nhiều cũng có cảm giác như xem trò hề. 

Kế hoạch theo đuổi tình yêu của chàng trai thứ hai chắc chắn là không thể đạt được. Bởi vì ngay khi cậu ta ôm con búp bê bước vào lớp, tôi đã nghe thấy Tô Tiêu ngồi ngay bên cạnh tôi nói rằng, tặng búp bê gì mà nhỏ như vậy chứ. Người ta còn tặng cả 99 bông hồng kia, đây thì đến một bông hoa cũng không tặng.

Cũng đáng đời cho anh chàng đen đủi này. Vô tình đã trở thành vật làm nền cho hư vinh của người khác.

Trong cùng một hoàn cảnh, không nên có cùng một cử chỉ hành động giống với của người khác, nếu muốn làm, thì nhất định phải làm tốt hơn đối phương mới được.

Các bạn khác đã ào ào tản đi hết rồi, quanh Diệp Ly và bạn nữ sinh kia vẫn có mấy người nữ sinh khác đang vây lấy ríu ra ríu rít xem hoa và búp bê.

Dường như ngày lễ Giáng sinh là ngày các nam sinh tỏ tình với nữ sinh, là một cơ hội mà các bạn nữ có thể công khai so bì với nhau. Hạnh phúc cũng có giá của nó, đó chính là biểu giá của những món quà xinh đẹp được trưng bày trong tủ kính ở các cửa hàng.

Vào lúc rất muộn trong đêm Giáng sinh đó, khi bạn trai đưa tôi về trường, các quán bar và phòng karaokie ở xung quanh trường vẫn còn tiếng người nói rào rào.

Đèn điện vẫn sáng trưng trong khu chung cư, tôi hiểu rằng Giáng sinh ở trường đại học luôn mang ý vị của một ngày cuồng nhiệt. 

Vừa về đến phòng, Trần Thuỷ đón ngay lấy túi xách trong tay tôi, xem xét món quà Giáng sinh mà tôi đã nhận được.

Khi mở ra và nhìn thấy một cái váy, khuôn mặt cô ấy đầy vẻ ngưỡng mộ, vừa ướm thử lên người cô vừ hỏi, cái váy đẹp quá, hiệu gì vậy, bao nhiêu tiền thế?

Tôi chẳng muốn trả lời những câu hỏi đó. Mỗi lần mua quần áo về tôi đều phải trả lời những câu hỏi như vậy. Tôi đã chán lắm rồi, có những lúc mua quần áo về, để họ không biết, tôi thường lén treo vào trong tủ quần áo, đợi đến lúc mặc mới mang ra. Đường đường chính chính bỏ tiền ra mua quần áo mà lại giống như ăn trộm vậy.

Thấy tôi không đáp lời cô ấy Trần Thuỷ liền bắt đầu thông báo và bình bầu độ lãng mạn, độ mới lạ, độ quý giá của các món quà Giáng sinh mà các cô gái nhận được từ bạn trai mình, nhân dịp này bình bầu ra người có Giáng sinh hạnh phúc nhất. Dựa vào quà tặng để đánh giá hạnh phúc. Bạn xem, hạnh phúc nó cụ thể như vậy đấy, bạn có biết rõ hạnh phúc mà bạn muốn đáng giá bao nhiêu tiền không?

Phòng chúng tôi không có ai nhận được hoa. Thế nên bó hoa mà Diệp Ly nhận được liền trở thành chủ đè cuộc nói chuyện.

Một Diệp Ly bị chúng tôi lãng quên. Một Diệp Ly luôn bị La Nghệ Lâm gọi tới gọi lui, bị mắng chửi ức đến phát khóc hồi năm thứ nhất, một Diệp Ly đã cùng tôi đứng ở trước cửa hàng sách Tân Hoa để đợi người ta đến tuyển làm gia sư, đợi một cách vô cùng đáng thương, một Diệp Ly trong năm học thứ nhất đã chủ động xin ở kí túc xá. Diệp Ly đã bị chúng tôi lãng quên, cô gái trầm lắng có nước da ngăm đen. Trong đêm Giáng sinh năm nay đã trở thành cô gái chói sáng nhất của lớp, 99 bông hồng đã làm cho cô ấy trở thành cô gái hạnh phúc nhất trong cuộc bình bầu của chúng tôi.

Trần Thuỷ nói, không còn nhận ra nữa, Diệp Ly thật là đáng nể, tìm được một người bạn trai vừa giàu vừa lãng mạn.

Tô Tiêu nói, làm sao cậu biết người bạn trai đó giàu?

Trần Thuỷ cố cãi lí, 99 bông hồng cơ mà! 

Tô Tiêu xì ra một tiếng tỏ ý coi khinh "Chỉ có 99 bông hồng, đáng bao nhiêu tiền? Hoa hồng rẻ bỏ xừ. Đối với một nữ sinh như Diệp Ly thì cũng chỉ câầ dùng chiêu đấy là được".

Trịnh Thuấn Ngôn nghe không lọt tai nữa. Bèn nói, tình yêu thì không rẻ tiền.

Đúng vậy, hoa hồng tuy rẻ nhưng cũng cần người tặng phải có lòng.