Thứ Bảy, là một ngày có nắng đẹp. Bảy giờ rưỡi bọn họ xuất phát, mười giờ đến Đài Trung. Nhạc Phú thấy con gái, mừng rỡ như điên, nhưngsau đó lại thấy người đàn ông phía sau con mình, không đợi giới thiệu,yên lặng một chút đã bắt đầu ra chiêu “Sư tử rống ” khiến người khácđinh tai nhức óc. “Dịch Mạc Lặc! Lại còn dám vác mặt tới nhà của tôi, nợ cũ mười năm trước, tôi còn chưa. . . . . .” “Chúng con chào ông bà ạ!” Chiêu ‘’Sư tử rống’’ chưa thi triển xong, trướcmặt ông đã xuất hiện hai đứa nhỏ, cho dù ông có không vui hơn nữa cũngđành phải ngừng lại. “Hai đứa nhỏ này ở đâu ra vậy?” Không phải là. . . . . . Nhạc Phú nhìn hai đứa nhỏ dễ thương có vài phần giống dịch MạcLặc kia, nhất thời lại tức giận cực điểm.”Hảo Cậu giỏi lắm Dịch Mạc Lạc, ngay cả đứa nhỏ cũng đã lớn như vậy rồi, cậu, cậu. . . . . .” Nhạc Phi thấy cha hiểu lầm, vội vàng nháy mắt với mẹ. Trương Giai Lan lúc này mới lên tiếng thay conrể tương lai giải thích: “Ông thật sự là lão hồ đồ, sáu năm trước tiểuPhi mới lên Đài Bắc, mà giờ tiểu Cần đã tám tuổi rồi, chẳng lẽ ông ở nhà mà không biết con mình đẻ lúc nào hay sao?” Nhạc Phú nghĩ lại, mới hiểu ra. Nếu hai đứa nhỏnày không phải con của con gái, thì chắc chắn là con của Dịch Mạc Lặc.Diều này ông càng không chấp nhận nổi, cậu ta đã có con nhỏ lại còn dámđòi cưới con của ông sao? “Họ Dịch kia, cậu đã có con nhỏ còn dám đòi cưới con gái tôi? Mơ đi ——” khinh người quá đáng! Con gái ông có điều kiệntốt như vậy, làm gì có chuyện phải đi làm mẹ kế, hơn nữa quan trọng nhất là, con gái dám nói trước với mẹ nó, không thèm nói với ông! “Ông ơi!” Tuy Dịch Tuyên còn nhỏ, nhưng cũngkhông thấy sợ người ông này, không biết sống chết níu áo ông giựtgiựt.”Ba của con rất thích dì tiểu Phi, bọn họ sẽ kết hôn, cho nên. . . . . . Con sẽ ngoan ngoãn . . . . . . Sẽ không, sẽ không đánh dì tiểu Phi, cho nên ông không phải sợ!” Trong cái đầu nho nhỏ của cô bé không nhớđược hết những gì mà anh trai đã thì thầm với mình trước khi xuống xe,đành phải dựa vào cảm giác của mình mà nói. Chiêu ‘’Sư tử rống’’ lại tạm dừng, Nhạc Phú cúi xuống nhìn cô bé nhỏ cao chưa tới thắt lưng mình. “Ông không thích ba của con.” Trương Giai Lan lắc đầu thở dài, Nhạc Phi cũngdở khóc dở cười. Cha cô lại bắt đầu cáu kỉnh, trước kia mẹ thường xuyênbận rộn việc từ thiện nên vắng vẻ cha, kết quả vì vậy mà cả hai vị đãcãi nhau vài lần, sau này ông đi theo vợ mình làm tự thiện nên cũngkhông còn oán giận nữa. Dịch Tuyên ngẩng mặt, bảo vệ cha của mình.”Bacủa con rất lợi hại, cái gì cũng biết, còn có thể đánh bọn người xấu, vì sao ông không thích ba con?” “Bởi vì, bởi vì. . . . . .” Không ngờ cô bé lại chất vấn mình, Nhạc Phú không biết nói gì. “Ba ba là ba ba tốt nhất trên thế giới, ông không thể chán ghét ba ba!” Dịch Tuyên tiếp tục tâng bốc cha mình. “Ai bảo cậu ta muốn cướp đi con gái bảo bối củaông.” Rốt cuộc ông cũng tìm được một đáp án hoàn hảo rồi, hoàn toànkhông phát hiện vợ mình đang ở phía sau cười đau cả bụng. Dịch Tuyên chớp mắt mấy cái, trên mặt lộ vẻ khókhăn: “Vậy, vậy. . . . . . Con về ở với ông, rồi ông tặng dì tiểu Phicho ba con được không?” Vì ba ba, cô bé có thể làm gì cũng được. Nhạc Phú há hốc mồm. Nhạc Phi đau lòng ôm lấy cô bé.”Tuyên Tuyên, ông chỉ đùa với con thôi .” Dịch Mạc Lặc bước lên phía trước, ngẩng đầu ưỡnngực đón nhận ánh mắt chỉ trích của Nhạc Phú, sau đó cúi gập người.”Chú, dì, con thật sự thích tiểu Phi, trước kia con đã làm sai rất nhiềuchuyện, bây giờ con sẽ không tái phạm, hi vọng chú và dì có thể cho conthêm một cơ hội, để con có thể chăm sóc cho tiểu Phi.” Dịch Cần và Tuyên Tuyên nhìn nhau, cũng bắt chước động tác của cha mình, vô cùng cung kính. Lúc này thì đến phiên Nhạc Phú khó chịu.”Cái gìthế này, thật là!” rồ giả bộ thở phì phì sau đó bước vào trong nhà.Trương Giai Lan cười híp mắt, vẫy tay, nói: “Bên ngoài nóng, vào trongnhà cho mát mẻ, bà lấy bánh cho các con ăn có được không?” Dịch Tuyên tự nhiên nắm tay bà, còn lại Dịch Cần tự trách mình quản giáo không nghiêm. Nhạc Phi đi đến bên cạnh Dịch Mạc Lặc, ôm lấy anh, mỉm cười. “Yên tâm đi, em đã nói trước với mẹ rồi, hơn nữa cha cũng không tức giận lắm, bảo mang theo hai đứa nhỏ chắc chắn là cóhiệu quá, đúng chưa?” Ha ha, thật ra cô đã có dự kiến trước. Trong nhà đã lâu không có náo nhiệt như vậy rồi, quả thực Nhạc Phú rất thích hai đứa nhỏ trước mặt, cũng khách khí hơnvới Dịch Mạc Lặc, cùng lắm là liếc mắt một cái, sau đó lại tiếp tục chơi với cặp anh em kia. Dịch Mạc Lặc chỉ cần ngồi một bên, im lặng làm đồ trang trí. Nhạc Phi từ phòng bếp đi ra, thấy bộ dạng của hai người, nghẹn cười. “Mười năm rồi, sao cha vẫn cố chấp như vậy,không chịu tha thứ cho sự kiện năm đó, con đã giải thích nhiều lần, ôngvẫn không chịu nghe.” Trương Giai Lan cũng tươi cười.”Con là tâm canbảo bối của ông ấy, thấy các con nằm ở trên giường, quần áo xốc xếch,không có một người nào, không có một người cha nào có thể bình tâm nhẫnnại nghe con giải thích cả, thật là, tất cả đều là tại con, còn tráchcha con sao?” Nhạc Phi nhếch miệng, trong lòng tràn đầy hốihận.”Đương nhiên là không dám, con cũng biết rõ là lỗi của con, nhưngđâu ngờ sẽ có hậu quả lớn như vậy, con cũng biết rõ sai lầm rồi, mẹ, mẹlàm ơn nói tốt cho Mạc Lặc giúp con đi, bây giờ anh ấy đã hối hận lắmrồi.” “Từ nhỏ tới giờ lúc nào con cũng Mạc Lặc, đươngnhiên sẽ giúp cậu ta nói tốt. Ba con chỉ thấy xót khi con đi làm mẹ kếcủa người ta, mẹ ruột còn chưa chắc được, huống chi là mẹ kế, hơn nữachờ con có con của mình, chỉ cần hơi có bất công, cũng sẽ bị người tanói này nói nọ, tóm lại, cho dù con làm mẹ kế tốt đến mức nào đi nữa,trong lòng bọn nhỏ mẹ ruột vẫn là nhất, con có hiểu hay không?” “Thật ra. . . . . . Hai đứa nhỏ. . . . . .” Tuyrằng Dịch Mạc Lặc bảo cô giấu cha mẹ, cô cũng định nói, để cho cha mẹ an tâm, nhưng cô lại suy tư trong chốc lát, nếu đã quyết tâm xem hai đứanhỏ như con mình, vậy cho dù là ruột thịt hay không cũng không quantrọng. “Hai đứa nhỏ làm sao?” “Bọn chúng đều rất nghe lời và ngoan ngoãn, hơnnữa, mẹ của bọn nhỏ đã qua đời, cho nên không có chuyện gì phải bănkhoăn cả, con nhất định sẽ là một người mẹ tốt, giống như mẹ như vậy.”Cô ôm mẹ làm nũng. “Miệng con thật là ngọt, ép con cũng không được, vậy để mẹ khuyên cha con.” “Cám ơn mẹ, con biết mẹ tốt nhất!” Có mẹ vững chãi như núi để dựa vào, vậy cô không cần lo lắng nữa rồi. Tại phòng bếp đã đạt thành hiệp định, không khí hết sức vui vẻ. Trong phòng khách còi báo động vẫn chưa tắt, hết sức căng thẳng. Hai đứa nhỏ đảm nhiệm chức sứ giả hòa bình, mộttiếng ông, hai tiếng ông là cho Nhạc Phú cười không ngừng, tạm thời gáclại chuyện quan trọng, từ từ thích ứng với đám cháu tương lai của mình. “Cha, mẹ, con đã về, anh rể tương lai ở đâu. . . . . . Đây không phải là Dịch nhị ca sao? Wait! Anh rể tương lai chínhlà Dịch nhị ca sao?” Nhạc Dương vừa để ba lô xuống, miệng đã nói khôngngừng.”Khoan đã, sao lại có thêm hai đứa nhỏ vậy?” Dịch Cần ngoan ngoãn gọi một tiếng cậu, Dịch Tuyên cũng ngoan ngoãn gọi theo. “Ba con dẫn bọn con đến!” Dịch Tuyên cười ngọt ngào, giống như là một miếng bánh ngọt vậy. “Trời ạ, mua một được khuyến mãi hai, chị hai,chị thật sự tìm được à! Hai bảo bối, mau lại với cậu này!” Cậu ta dangrộng hai tay chờ đón. Nhạc Phú nhìn không nổi, cho cậu một cái gõ.”Con đừng có dọa bọn nhỏ khóc.” Nhạc Dương sờ sờ đầu của mình, hơi ủy khuất:“Ba, sao lại như vậy, con cũng muốn bày tỏ tình cảm mà.” Vừa nghe thấyviệc chị hai dẫn bạn trai về, cậu đã lập tức bỏ rơi đám bạn, trở về nhìn ông anh rể tương lai, không ngờ lại có thêm được hai đứa cháu. “Con để đống tình cảm lại cho đám học trò của con đi!” Nói chuyện việc nhà xong, Nhạc Dương quay đầu, chào Dịch Mạc Lặc.”Dịch nhị ca, đã lâu không gặp!” “Đã lâu không gặp. Anh nghe tiểu Phi nói bây giờ em là thầy giáo thực tập?” “Nếu thuận lợi thì sang năm có thể quay về ĐàiTrung dạy rồi. Không ngờ lúc trước. . . . . .” Á, cha trừng cậu.”Giờ anh có thể bình an xuất hiện ở nhà bọn em, quả nhiên là chúng ta rất códuyên.” Dịch Mạc Lặc thản nhiên cười. Anh từng nghĩ rằng sẽ chia tay với tiểu Phi, không ngờ cuối cùng vẫn gặp lại. “Có thể ăn cơm .” Trương Giai Lan ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người tự động đi đến bàn ăn
Bữa ăn này, tuy rằng không phải là Hồng Môn Yến, nhưng Dịch Mạc Lặc vẫn cẩn thận, dù sao anh cũng tới nhà người ta mangcon gái bảo bối đi, tương lai khi Tuyên Tuyên trưởng thành, chắc là anhcũng sẽ làm vậy với con rể thôi. Sau khi ăn xong, hai đứa nhỏ lại đảm đương trọng trách gây sự chú ý với ba vị kia, Nhạc Phi vụng trộm mang Dịch Mạc Lặcvào phòng. Nhìn bộ dạng lén lút của cô, Dịch Mạc Lặc không cần đoán cũng biết cô đang có âm mưu là chuyện xấu. “Dẫn bọn nhỏ đến quả nhiên là chính xác , trẻcon luôn là tâm điểm của sự chú ý, có bọn nhóc, chúng ta có thể tranhthủ chút thời gian.” Thuận tiện làm vài chuyện xấu. “Phòng của em vẫn vậy.” So với cách trang trítrong trí nhớ anh vẫn luôn như thế, trên giường cô là một đống búp bêvải, mỗi lần anh đến thăm là phải đứng xếp hàng trên mặt đất, giá sáchchỉ có tăng hơn chứ không giảm, trên bàn để tấm hình hồi anh tốt nghiệp, anh không thích chụp ảnh, nên ảnh chụp cũng thật ít. “Em không thích thay đổi. Đáng lẽ là rất lộnxộn, nhưng trước khi rời đi có sửa sang lại đôi chút.” Nhạc Phi lôi anhngồi xuống mép giường.”Đến bây giờ em còn nhớ rõ lúc anh ngủ cùng em,còn mơ mộng anh là bạn trai em, sẽ đối xử với em rất tốt, sẽ bên em cảđời.” “Rốt cuộc là vì sao em lại yêu anh?” Anh chưa bao giờ hỏi vấn đề này. “Bởi vì mặt của anh. . . . . . Ngay từ lần đầugặp mặt anh em đã nhất kiến chung tình, sau đó lại càng thích anh vì cómấy tên côn đồ muốn cướp tiền của em, là anh đã cứu em.” Khi đó Dịch Mạc Lặc thấy cô bẩn vô cùng, cũng không ghét bỏ im lặng lấy tay giúp cô chà vết bẩn đi, rồi vẫn im lặng đi cùng cô ra khỏi ngõ tối. Từ đó về sau, trong lòng cô có anh. Mặc dù đã mười năm, sự rung động lúc đó vẫn tồntại như cũ, cảm giác lúc ban đầu cũng không thay đổi theo thời gian, côvẫn thích Dịch Mạc Lặc, cho dù có rất nhiều người tốt hơn anh thì sao,đây là tình cảm của cô, cuộc sống của cô, nàng cô chỉ muốn lựa chọnnhững gì hợp với mình, chứ không phải thứ tốt nhất trong mắt người khác. Trong lòng của cô, Dịch Mạc Lặc là hoàn hảo nhất. Dịch Mạc Lặc cảm thấy rối rắm.”Anh cứu em lúc nào?” Anh không hề có ấn tượng. “Lần đầu tiên gặp mặt, nhưng đây không phải vấnđề quan trọng, quan trọng là từ khi bắt đầu, càng lúc em càng có ấntượng tốt về anh, nhưng mà lần đầu tiên em tỏ tình, anh lại còn hỏi emlà ai, hại em rất khổ sở, rõ ràng là em ở đối diện nhà anh hai năm rồi.” Khóc không ra nước mắt đó! “Thật có lỗi, anh thật sự không nhớ rõ.” Anhchưa bao giờ chào hỏi hàng xóm, thời gian đi về lại không nhất định, tất nhiên là không biết những người sống xung quanh rồi. “Không sao, dù sao cũng là chuyện quá khứ, đúngrồi, anh có thể hoàn thành giấc mộng của em được không?” Nhạc Phi nháymắt, ra vẻ thẹn thùng hỏi. “Mộng gì?” “Tại đây hôn em. . . . . . Đây là món quà mà năm mười tám tuổi em rất muốn, tuy rằng giờ anh đã là người của em, nhưnggiấc mộng ban đầu đó còn chưa được thực hiện nên em cảm thấy không thực. . . . . .” Chưa kịp nói xong, chữ cuối cùng đã dừng trên môi Dịch Mạc Lặc —— bốn cánh môi kề nhau. Mộng đã được thực hiện. Nhạc Phi thở dài thật sâu, thỏa mãn tựa vào vai anh. “Mạc Lặc, rốt cục em cũng đợi được anh.” “Thật có lỗi. . . . . .” Dịch Mạc Lặc cầm tay cô, “Cám ơn em đã đợi anh lâu như vậy.” Cho dù là ở chỗ nào, đồng hồ sinh học luôn khiến Dịch Mạc Lặc tỉnh lại lúc năm giờ. Anh thay quần áo, đắp lại chăn chohai đứa nhỏ, nhẹ nhàng rời khỏi phòng, đi ra trước sân bắt đầu làm ấm cơ thể chuẩn bị luyện tập. Sau một lúc, có tiếng bước chân từ trong phòngđi ra, quay đầu lại, Dịch Mạc Lặc lập tức đứng lên, gọn gàng nhanhchóng. “Con chào chú.” “Ừ.” Nhạc Phú thấy anh, sắc mặt có hơi cứng lại. Tối hôm qua ngoan ngoãn nghe lão bà đại nhân giáo huấn, khiến cho ôngcó chút không vui khi phải nhìn thấy Dịch Mạc Lặc sáng sớm. Ông không hiểu, một đống người có điều kiện tốtgiới thiệu cho con bé, nó lại không chọn. Tuy rằng sớm biết con gái đãyêu đối phương từ lâu, nhưng một bảo vệ nho nhỏ thì có bao nhiêu tiềnlương, có khả năng còn phải gặp nhiều chuyện khó khăn hơn nữa, con gáicủa ông có hơn trăm vạn tiền lương cơ mà. . . .
. Ai, thật ra không phải là ông để ý việc con rểtương lai kiếm nhiều hay ít, mà là khoảng cách giữa hai đứa quá xa, chodù bọn họ không để ý, thì người bên ngoài cũng sẽ nói này nói nọ, chỉ sợ Dịch Mạc Lặc không thể chấp nhận chuyện vợ mình kiếm được nhiều tiềnhơn, trái lại còn xảy ra tranh chấp thì làm sao bây giờ? Con gái đã yêu đến mê mụ đầu óc, vậy thì người làm cha như ông phải phòng ngừa chu đáo mới được. “Vậy. . . . . . Cậu thực lòng yêu tiểu Phi à?” “Con yêu cô ấy.” “Cậu có để ý chuyện tiểu Phi kiếm tiền nhiều hơn mình hay không?” Đây thực sự là vấn đề lớn, nhất định phải hỏi cho rõràng. “Quan điểm của con là, con chi ra số tiền baonhiêu, tiểu Phi cũng chỉ có thể chi ra số tiền y chang như vậy, còn lại thì là của cô ấy, con sẽ không hỏi đến, bởi vì đó là do tiểu Phi có bản lĩnh, con thực sự không bằng cô ấy.’’ “Tiểu Phi không coi trọng đời sống vật chất, chỉ cần cậu yêu con bé là đủ rồi.” “Chú yên tâm, cho dù sau này tiểu Phi không đilàm, con vẫn sẽ chăm sóc cho cô ấy cả đời, tuyệt đối sẽ không phụ côấy.” ” Từ nhỏ tiểu Phi đã rất cứng đầu, có khi sẽkhông nhường người khác, ngươi cậu phải chiều con bé một chút, đừng sođo với nó, dù sao nó cũng là con gái.” Nếu con gái đã chấp nhận ngườiđàn ông này, nếu ông ngăn cản, có lẽ bọn họ sẽ thực sự chơi trò chạytrốn, không xuất hiện nữa. Dịch Mạc Lặc mỉm cười, nói: “Tiểu Phi có nói với con, bí kíp giữ vợ của chú là ‘ đánh không hoàn thủ, mắng không trảmiệng ’ (Di: nghĩa là ko dc đánh lại và ko trả treo hay nói cách khác là cãi lại vợ -,-), con nhất định sẽ làm được.” Nhạc Phú gật gật đầu.”Chờ hai đứa đính hôn xong, đừng gọi tôi là nhạc phụ, trực gọi luôn là cha, biết chưa?” Tên của ông gọi là Nhạc Phú, nếu con rể tương lai gọi nhạc phụ có vẻ kỳ quái. . . . . . Ông rất để ý điểm ấy. Đánh giáp lá cà, trận chiến này nhạc phụ và con rể hòa nhau. Về phần mẹ vợ, lại rất thích chàng rể này, không cần chiến đấu. Nhạc Phi đưa ra kế hoạch mang theo một nàh bangười Dịch Mạc Lặc đi tham quan rừng rậm, nhưng hai đứa nhỏ quyết định ở nhà cùng nhau chơi đùa, không chịu đi cùng bọn họ. Thậm chí Dịch Cần còn nói bọn họ chưa từng cómột cuộc hẹn hò riêng, cho nên hy bọng bọn họ có thể nhân dịp này ở cùng nhau. Nếu bọn nhỏ đều nói như vậy, không thuận theo ýdân dường như không được tốt cho lắm. Vì thế Nhạc Phi và Dịch Mạc Lặcmang theo hành lý gọn nhẹ đi hai ngày một đêm. Mục đích của bọn họ là khám phá rừng rậm, lúc từ Đài Bắc xuống Đài Trung là do Dịch Mạc Lặc lái xe, Nhạc Phi sợ anh quámệt mỏi, quyết định lần này tự mình lái, vệ tinh hướng dẫn cũng đã mở,nhưng vì sao bọn họ vẫn lạc đường. Lúc này, bọn họ đang ngồi trong xe nghiên cứubản đồ, muốn tìm ra chỗ mình đã rẽ sai, tìm rồi lại tìm , rốt cuộc cũngtìm được —— “Thì ra là vừa chỗ lúc nãy em không quẹo trái.” Gấp bản đồ lại, Nhạc Phi xoay tay lái chuyển xequay lại, rẽ lại chỗ lúc lại, lúc này đặt lại vệ tinh hướng dẫn một lầnnữa, lại bắt đầu chỉ dẫn phương hướng. Vốn tưởng rằng sẽ rất thuận lợi, không ngờ bọnhọ lại lạc đường, hoặc là cô lại lạc đường, bởi vì từ đầu tới đuôi DichMạc Lặc đều chưa nói cái gì. “Tại sao vậy chứ?” Vệ tinh hướng dẫn chưa từng sai, sao hôm nay làm cho cô lạc đường một lần nữa. “Hỏi người qua đường đi.” Rốt cuộc Dịch Mạc Lặc cũng mở miệng cho ý kiến. Nhạc Phi quay đầu nhìn nhìn, không phát hiện raai cả.”Em có vệ tinh hướng dẫn, không thể nào đi sai đường.” Cô tiếp tục đặt lại vệ tinh hướng dẫn, tốt xấu gì thì đây cũng là xe của cô, khôngthể mất mặt được. Dịch Mạc Lặc nhìn qua kính chiếu hậu thấy xa xa có chiếc xe chậm rãi chạy qua , anh lập tức xuống xe ngoắc. Người lái xe là một ông lão, tóc trắng xoá, sắcmặt lại rất tốt. Ông nghe xong thắc mắc của Dịch Mạc Lặc, cười vàitiếng. “Rất nhiều người lần đầu tiên tới nơi này đềusai giống hai người, hai người đi sai đường rồi, phải đi qua con đườngphía trước kia cơ, giờ nơi này đã cách cánh rừng rậm đó rất xa rồi.” Dịch Mạc Lặc đem lời nói của ông lão thuật lại cho Nhạc Phi nghe. “Vậy phải làm sao bây giờ?” Cô vô tội hỏi. Thậtra là cô chột dạ, thì ra là do hướng dẫn hệ thống bị cài đặt sai, mà kẻđầu sỏ gây nên chính là cô, hu hu hu. . . . . . Ông lão chỉ dẫn cho bọn họ cách đi chínhxác.”Hai người phải trở lại, nhưng mà bây giờ cho dù hai người có đitiếp, thì cũng đã cũng chạng vạng rồi, nếu không vội thì có thể đến nhà của tôi ăn một bữa cơm.” “Làm như thế sao được ạ?” Dịch Mạc Lặc khách khí nói. “Không đâu ! Nhà của tôi rất ít khi có kháchđến, hôm nay gặp gỡ cũng coi như có duyên, coi như làm việc thiện đếnnói chuyện với hai người già chúng tôi.” Ông lão trông cũng hiền lành, thoạt nhìn khônggiống như là người xấu, cho nên bọn họ đồng ý, dù sao cũng đã có duyên! Bọn họ đi theo ông lão, ước chừng mười phút sau, bọn họ rẽ phải, cuối đường có một căn nhà mái ngói, trong vường trồngdủ loại cây cảnh, nhìn rất hài hòa. Nhạc Phi vừa nhìn đã thích nơi này,nếu như không lạc đường, chỉ sợ sẽ không phát hiện ra nơi đây. “Bạn già, chúng ta có khách.” Ông lão gọi với vào trong nhà. Một bà lão đi ra, thấy bọn họ không có bất kỳ nghi vấn gì chỉ cười hoan nghênh. Thì ra ở nơi này hẻo lánh, ít có người qua lại,mỗi khi quay về ông lão sẽ gặp được người lạc đường nên luôn mời họ vềnhà làm khách, cho nên bà lão đã quen. Vợ chồng họ đều rất hiếu khách, ông lão pha tràmời bọn họ, bà lão thì vào phòng bếp nấu nhanh vài món, sau đó bốn người vui vẻ nói chuyện trên trời dưới đất, bọn họ trông giống như là làm một cuộc hành trình giả tưởng vậy, cho dù nói gì đó bí mật cũng sẽ được giữ lại trong này, sẽ không bị tiết lộ ra ngoài. Thì ra cặp vợ chồng già này thích im lặng, vìthế rời xa nơi ồn ào, xây dựng một căn nhà làm chỗ về hưu, bọn họ khôngcó con cái, nhưng mọi người xung quanh tốt lắm, thường xuyên có ngườitới thăm họ, xác nhận bọn họ bình an, đúng lúc tuần này đến phiên ônglão đi tuần tra, cho nên mới gặp được hai người. Thật là có duyên —— đây là kết luận cuối cùng của cả hai . “Không có con thì không thấy tiếc sao ạ?” Nhạc Phi tò mò hỏi. Ông lão cười hớ hớ vỗ vỗ tay vợ mình, dịu dàngnói: “Thân thể của bà ấy không thích hợp sinh con, cho nên đương nhiênlà tôi cũng không thể để cho bà ấy mạo hiểm, huống chi có con hay khôngcũng không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng tôi, lúc đầu khi đã quyếtđịnh lấy bà ấy tôi đã xác định sẽ chăm sóc bà ấy cả đời, Cổ Ngữ nói ‘chấp tử tay, cùng tử giai lão ’, đây là hứa hẹn của chúng tôi.” Bà lão nhìn chồng mình, mỉm cười. Ánh mắt của bọn họ ngoại trừ sự tự tin khi đối mặt với tang thương của cuộc sống thì chỉ còn sự bao dung. Trong lòng Nhạc Phi cũng dấy lên nhiều cảm xúc. Mặt trời sắp xuống núi, ông lão đề nghị bọn họ đi về phía sau một chút, nơi đó có cảnh hoàng hôn rất đẹp. “Em cảm thấy việc lạc đường hôm nay rất giá trị.” Nhạc Phi nói ra cảm giác từ đáy lòng. Dịch Mạc Lặc gật đầu, nắm chặt tay cô. “Anh rất hâm mộ bọn họ, được ở cạnh nhau là điều quan trọng nhất.” Ông lão chỉ nói vài điều đơn giản, nhưng anh lại hiểu được rất nhiều. Đối với tuổi của họ mà nói, thời đại đó khôngsinh được con là chuyện rất nghiêm trọng, ông lão vì bảo vệ vợ mình màđấu tranh rất nhiều, thật sự đáng quý. “Nếu như anh thích, chờ hai đứa nhỏ lớn lên lớn, chúng ta cũng có thể lên núi ở, chỉ hai người chúng ta thôi.” “Được, chỉ hai người chúng ta.” “Sau này, anh ở đâu, em sẽ ở đâu.”Muôn đời không đổi. Mặt trờichiều ngả về tây sáng lạn loá mắt, đámmây nhiễm đỏ chân trời, như một bức tranh sơn thủy, đẹp không sao tảxiết, cảnh đẹp như thế mà đáng tiếc là chỉ có hai người bọn họ thưởngthức. . . . . . Bọn họ nhìn nhau, mỉm cười, trăm miệng một lời: “Chúng ta về nhà đi!” Bọn họ đều lưu luyến gia đình, không có người thân sẽ trở thành kẻ vô gia cư, có người nhà chính là thiên đường. Thiên đường, gần trong gang tấc. Bọn họ chính thức ở chung . Nhạc Phi chuyển đến nhà dịch Mạc Lặc, bị anh dạy dỗ nghiêm khắc, bây giờ cô không dám bừa bộn như trước, dùng xong đềungoan ngoãn để lại chỗ cũ. Hình thức bọn họ ở chung rất đơn giản, ngoại trừ việc Nhạc Phi phải để đồ đạc ngăn nắp ra, mọi thứ khác đều tự do, việcnhà hỗ trợ lẫn nhau, nhưng mà thường xuyên là do anh xuống bếp thay côgiải quyết hậu quả. Rõ ràng là tài nấu nướng của cô cũng tương đốikhá, hai đứa nhỏ cũng thích đồ ăn do cô nấu, nhưng cô cũng không chịuxuống bếp thường xuyên, hỏi cô vì sao, Nhạc Phi cười sáng lạn: “Em thích nhìn anh xuống bếp, điều đó khiến cho em cảm thấy rất hạnh phúc.” Dịch Mạc Lặc rất cưng chiều cô, cô cũng khôngyêu cầu quá đáng, bởi vậy nếu trong phạm vi năng lực của mình, anh sẽ cố hết sức thỏa mãn nhu cầu của cô, chỉ cần cô hạnh phúc. Sáng hôm nay, Dịch Mạc Lặc phải đi sớm, nên anhđưa Dịch Tuyên đến chỗ dì Trần, còn Nhạc Phi đưa tiểu Cần học. Kiểm tratúi sách, hộp cơm, bài tập, sách giáo khoa đều mang đủ, Nhạc Phi lái xeđưa Dịch Cần tới trường học, bởi vì trường học quy định không cho phépdừng xe cách trường hai mươi mét, cho nên cô dừng hơi xa một chút. “Hôm nay ba con sẽ tan tầm trễ, cho nên khi tan học dì sẽ đến đón con. Được rồi, nhanh đi học đi.” Dịch Cần nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Dì, Dì có thể đưa con đến trước cổng trường không?” “Sao vậy?” “Không có gì. . . . . . Chỉ là. . . . . . Thôiquên đi, không có việc gì.” Mỗi ngày trên đường đến trường hắn đều thấycha mẹ dẫn bạn học đến trước cửa trường nên rất hâm mộ, cũng muốn thửxem. Nhạc Phi thấy vẻ mặt của hắn, đoán ra manh mối, vì thế xuống xe nắm tay hắn. “Đi thôi, dì đưa con đến cửa trường học.” Dịch Cần ngại ngùng nắm tay cô, cười vui vẻ. Gặp được bạn học cùng lớp, hắn chủ động chào, có thể thấy được tâm tình rất tốt. “Dịch Cần, dì ấy là mẹ cậu sao?” “Ừ, đây là mẹ tớ.” Hắn kiêu ngạo nói, đợi cho bạn học rời đi mới yếu ớt hỏi: “Dì có tức giận không?” “Tức giận cái gì?” Học sinh kia còn khen cô xinh đẹp, nghe được cô còn đang rất vui! “Con nói dì là mẹ con. . . . . .” “Tất nhiên là không. Có đứa con đáng yêu thôngminh như thế, dì vui mừng còn không kịp! Được rồi, đã đến trường, tanhọc ở chỗ này chờ dì, không được chạy lung tung.” Dịch Cần kéo tay của cô, nghiêm túc nói: “Dì,chờ dì sinh em bé xong, không quan tâm là em trai hay em gái, con cũngsẽ làm một người anh tốt.” Nói xong, hắn đỏ mặt chạy vào trường học. Nhạc Phi nghe xong, trong lòng có chút lo lắng. Nếu cô có con, vậy thì con trai phải giống tiểuCần, luôn luôn ngoan ngoãn biết điều, con gái thì phải đáng yêu giốngTuyên Tuyên. Nhưng không sao, bây giờ cô đã có bọn nhỏ, đã rất thỏa mãn rồi, bọn họ đã là người nhà của cô. Cô nhìn bàn tay vừa mới bị Dịch Cần nắm —— bọn họ sẽ mãi bên nhau.