Bọn Họ Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Ta

Chương 82: Chương 82




[ Bạch Cảnh Từ: Ván ban nãy không tính! Tôi vẫn chưa thua mà! ]

[ Cộng sự cậu thua rồi, cậu không được chơi ăn gian! ]

[ Bạch Cảnh Từ: Không có, rõ ràng là tên biến thái kia cưỡng chế kéo tôi ra nếu không ván đó tôi chắc chắn thắng cậu! ]

Bạch Cảnh Từ cùng 256 hai người một lớn một nhỏ trừng nhau, Hồ Tư vì để biến hắn thành con rối ngoan ngoãn nghe lời đã đem linh hồn của hắn giam ở trong thức hải. Bạch Cảnh Từ cùng 256 tìm đủ mọi cách vẫn không thoát ra được cấm chế, cho nên ở không trong đó chán quá 256 mới rủ hắn cùng nhau chơi điện tử.

Cả hai đang đánh hăng say thì Bạch Cảnh Từ đột ngột bị một luồng ánh sáng kì quái xông vào kéo hắn ra khỏi thức hải, đợi lúc mở mắt ra hắn mới phát hiện Hồ Tư mở ra giam cầm cho hắn nhưng chỉ để cho hắn có ý thức, còn cơ thể vẫn bị đối phương điều khiển. Bạch Cảnh Từ lúc đó không biết mắng Hồ Tư trong lòng bao nhiêu lần, hắn không biết tên biến thái đó lại chơi cái trò gì nữa...

Bạch Cảnh Từ khẽ thở dài

[ Bạch Cảnh Từ: Được rồi, được rồi cậu thắng. Có thể nhìn giùm tôi xem Hồ Tư đi đâu không? ]

[ Được, đợi tôi nhìn xem! ]

256 gật gật đầu điều ra bản điều khiển nhỏ, hai tay thao tác một lúc mới lên tiếng.

[ Cộng sự, Hồ Tư với nam chính đang đánh nhau! ]

[ Bạch Cảnh Từ: Đánh nhau? Nam chính tìm đến đây nhanh vậy sao? Thảo nào ban nãy Hồ Tư vừa đặt tôi ở đây xong đã vội vàng rời đi... Có nữ chính ở đó không? ]

[ Không có, lần này đi đến bí cảnh do nữ chính tu vi chưa đủ nên nam chính chỉ mang theo Chu Mộc với Vân Yên cùng một vài đệ tử từ Trúc Cơ hậu kỳ trở lên thôi. ]

Bạch Cảnh Từ suy tư, hắn không hiểu sao luôn cảm giác được kịch bản càng ngày càng chạy theo hướng tan vỡ trầm trọng, nếu cứ đà này thì dù có là thế giới trung cấp hay cấp cao cũng sẽ trụ không nổi mà sụp đổ.

Thế giới sụp đổ...

Trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh thế giới trước, cùng vẻ mặt bi thương của Tán Cẩm thoáng qua. Bạch Cảnh Từ ở trong thức hải bất giác đưa tay đặt lên ngực mình, kì quái... Sao đột nhiên trái tim lại nhói lên? Hắn sinh bệnh sao?



[ Cộng sự... Cộng.Sự!! ]

[ Bạch Cảnh Từ ôm tai: Cậu hét lớn như vậy làm gì? Điếc tai tôi rồi... ]

Bạch Cảnh Từ bị tiếng hét của 256 kề sát bên tai làm cho giật cả mình, cảm xúc ban nãy cũng bị hắn vứt ra sau đầu.

[ Tôi muốn nói tôi phải quay về không gian hệ thống. ]

[ Bạch Cảnh Từ có chút kinh ngạc: Cậu lại nâng cấp sao? Nhưng mà cậu vừa nâng cấp trước đây không lâu mà? ]

[ Không phải nâng cấp đâu, là cục trưởng gọi tôi nói là bên kỹ thuật bên kia bảo bản thể nhân loại của tôi chưa hoàn chỉnh, cần phải kiểm tra định kì. Hôm nay là tới ngày kiểm tra thứ hai. ]

Bạch Cảnh Từ gật đầu đáp lời 256 bảo cậu nhóc cứ việc quay về, nhìn 256 bộ dạng không muốn đi còn nói lo lắng cho bản thân hắn xảy ra chuyện, trong lòng Bạch Cảnh Từ đều mềm mại. Cha qua đời vì tai nạn, mẹ vội vàng cùng người đàn ông khác tái hôn đem theo em trai cùng em gái đi hưởng cuộc sống mới để lại một mình Bạch Cảnh Từ, hắn đã từng vì để nuôi sống bản thân mà lưu lạc làm rất nhiều việc, mãi cho tới khi sau này hắn được nhận vào nơi gọi là Cục Quản Lý Thời Không, cũng chính là lúc đó hắn có một gia đình thật sự, ở cục quản lý hắn nhận được rất nhiều sự ấm áp.

[ Bạch Cảnh Từ: Ngoan, đi đi. Kiểm tra xong nhanh về nhanh. ]

[ Vậy cộng sự phải chú ý! Có tên nào bắt nạt cậu thì nói với tôi, tôi sẽ chích điện chết bọn họ! ୧⁠(⁠ ⁠ಠ⁠ ⁠Д⁠ ⁠ಠ⁠ ⁠)⁠୨ ]

Bạch Cảnh Từ bật cười, đợi 256 đi rồi hắn mới thu lại tươi cười vì hắn nghe được bên cửa sổ có tiếng động. Hắn hiện tại chỉ có mắt có thể tùy ý cử động theo ý mình, còn tay chân thân thể đều không thể động đậy được. Cho nên Bạch Cảnh Từ ánh mắt cảnh giác nhìn nam nhân mặc một thân đồ đen vừa leo từ cửa sổ vào.

Nam nhân hình như cũng cảm giác được ánh mắt kia, y quay người. Nam nhân trên mặt mang theo nửa chiếc mặt nạ che đi một bên, chỉ chừa ra một con mắt phượng hẹp dài, sóng mũi cao cùng đôi môi mỏng nhợt nhạt màu xám nhìn qua rất doạ người. Y chậm rãi tiến đến bên giường, một tay chấp ở sau lưng dùng tư thế trên cao nhìn xuống Bạch Cảnh Từ, đánh giá người nằm trên giường.

" Con rối? "

Giọng nói trầm ấm giống như gió xuân phất qua gãi qua trái tim, so với bộ dạng đáng sợ thì giọng nói của hắc y nhân này thật sự rất hay. Bạch Cảnh Từ trong lòng chẹp miệng cảm thán, ngoài mặt vẫn là ánh mắt "tràn đầy cảnh giác" nhìn chằm chằm nam nhân. Bởi vì câu nói của y mà đồng tử hơi dao động một chút, nam nhân nhìn thấy dao động kia khẽ nhướn nhẹ mày kiếm.

" Ngươi vẫn còn có ý thức sao? Thú vị... "

Y nhẹ giọng lầm bầm tự mình độc thoại, sau đó giống như suy tư gì đó mới vươn ra hai tay đem Bạch Cảnh Từ bế lên, xoay người hướng cửa đi đến nhưng vừa mới bước ra một bước chân đã khựng lại, rũ mắt nhìn người trong lòng mình.

" Ngươi có muốn đi cùng ta không? Ngươi không nói ta xem như ngươi đã đồng ý, đi thôi. "

Nói xong, nam nhân bước chân lại tiếp tục hướng cửa chính đi tới nhưng mà mỗi bước chân đối phương đi thì cả hai người đều chậm rãi trong suốt dần, cuối cùng lấy trạng thái giống tan biến mà biến mất trước khi chạm được tới cửa.

Bạch Cảnh Từ:....

Có ai nói cho hắn biết tên này từ đâu rơi xuống được không?!

Đại ca, tôi nghi ngờ cậu não có bệnh cần đi trị gấp đi!

Mà bên kia, Hồ Tư cùng Mặc Dạ Thiên đã đánh tới long trời lở đất, xung quanh ba ngàn dặm cỏ cây đều bị tàn phá cháy đen, mây đen che kín bầu trời ẩn hiện ra từng đạo sấm sét. Tu sĩ xung quanh đều phải né thật xa tránh bản thân bị vạ lây vào, đây là trận chiến giữa hai người có tu vi hợp thể hậu kỳ đấy! Nhìn cây cỏ xung quanh xem, nhìn bầu trời xem, nhìn linh lực cuồn cuộn bộc ra ngoài của hai người kia xem! Còn chưa nói đến một người là yêu vương, một người là trưởng lão, ai cũng là dạng không phải tầm thường.



Tuy không dám đến gần, nhưng tu sĩ ngũ quan nhạy bén đứng rất xa cũng không cản trở bọn họ xem đánh nhau đến mùi ngon.

Có người còn vừa xem vừa nhiều chuyện với kẻ đứng gần.

" Ngươi nghĩ xem tại sao bọn họ lại đánh nhau? "

" Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?! "

" Ta thấy có lẽ là do chướng mắt nhau đi? Nghe nói yêu vương từ trước tới giờ đều không hề để Mặc Dạ trưởng lão vào mắt, còn đặc biệt lúc nào cũng nhìn trưởng lão bằng ánh mắt giống như là trưởng lão thiếu nợ hắn không bằng. "

" Nếu như vậy cũng không phải đâu, Mặc Dạ trưởng lão nổi tiếng bạc tình, lãnh cảm không hề quan tâm hay hứng thú với mọi thứ trừ việc ctu hành. Đối với thù địch của yêu vương cũng chưa từng để ý đến mà? Không thể đột nhiên vì vậy mà đánh được. "

" Vậy ngươi nói xem, cái này không phải cái kia không phải. Chẳng lẽ hai người đánh nhau vì tình không bằng? "

" Làm sao có khả năng, Mặc Dạ trưởng lão tu vô tình đạo đấy! "

Một đám tu sĩ tụ lại xem đánh nhau còn chia ra tốp ba tốp năm nhiều chuyện với nhau nhìn qua chả khác gì mấy bà cô bán hàng ở chợ, Bạch Cảnh Từ ở trên cao nhìn xuống cảm thấy vô ngữ. Nếu không phải đằng xa kia hai người kia vẫn đánh nhau long trời lở đất, linh lực phóng ra bốn phía biến ảo không ngừng hắn còn nghĩ bản thân bước nhằm vào cái chợ nào đó ở hiện đại chứ không phải là ở thế giới tu tiên...

" Chủ thượng! "

Một cái bóng đen không biết từ đâu xuất hiện, hắc y nhân mang theo mặt nạ quỷ quỳ một gối trước nam nhân cung kính chấp tay. Nam nhân đầu cũng không quay lại chỉ nhìn thoáng qua phía ánh sáng sấm chớp đằng xa, rồi lại thu hồi tầm mắt chuyển sang người y đang ôm trong lòng ngực.

" Đi thôi. "

" Rõ! "

Hắc y nhân hô lên một tiếng sau đó cùng nam nhân hoá thành hai luồng hắc khí khác nhau biến mất. Hồ Tư bên đây tay cầm roi khựng lại trong chốc lát, gã cảm nhận được khí tức của Bạch Cảnh Từ không có. Con rối cùng chủ nhân có liên hệ, chỉ cần con rối có nguy hiểm hay biến mất thì chủ nhân đều có thể cảm nhận được.

Rầm!

Trong khoảnh khắc, một đạo kiếm khí mạnh mẽ chém về phía Hồ Tư. Hồ Tư vội vàng dùng roi đón đỡ nhưng vẫn bị kiếm khí hất văng xuống đất tạo ra một cái hố rất to. Bên khoé miệng tràn ra máu tươi, Hồ Tư ôm lấy ngực mình không ngừng hộc ra máu sau đó chật vật đứng dậy.

Mặc Dạ Thiên thật sự ra tay không hề lưu tình, mỗi lần tấn công đều mang theo vô vàn sát ý hướng về phía chính mình. Hồ Tư biết Mặc Dạ Thiên đến tìm đồ đệ "yêu quý" kia của hắn, nhưng mà Bạch Cảnh Từ bây giờ là vật thuộc sở hữu của gã, gã sẽ không cho bất cứ ai.

Nhưng mà gã sơ suất, để một con chuột cống tha đi.

" Đồ nhi của ta đâu? "

Mặc Dạ Thiên đáp xuống lơ lửng ở giữa không trung một khoảng, một tay cầm kiếm dùng tư thế thanh lãnh từ trên cao nhìn xuống Hồ Tư, ánh mắt giống như nhìn một vật chết. Hồ Tư một tay ôm ngực, đột nhiên ngửa đầu cười to.

" Khụ khụ khụ!... Ha ha ha... Mặc Dạ Thiên a Mặc Dạ Thiên... Đồ nhi của ngươi sao?... Hắn bị người khác đem đi rồi... Bổn toạ chắc chắn, hắn rơi vào tay kẻ kia có lẽ còn xui xẻo hơn rơi vào tay bổn toạ nhiều. "



Mặc Dạ Thiên nhìn Hồ Tư đang giống như rơi vào trạng thái điên cuồng, bên tai chỉ vang vọng lại những lời đối phương nói. Hắn nhíu chặt mày, thu kiếm lại quay lưng nhanh chóng bay đi. Trên người Bạch Cảnh Từ có pháp chú theo dõi của hắn, lúc trước là do Hồ Tư áp chế pháp chú làm hắn không thể phát động pháp chú tìm ra Bạch Cảnh Từ, bây giờ hình như yêu lực của Hồ Tư bị ai đó phá giải cho nên khi Mặc Dạ Thiên niệm lên pháp chú, giữa không trung xuất hiện sợi chỉ đỏ từ lòng bàn tay hắn kéo dài về phía bên kia không trung.

Mặc Dạ Thiên tăng tốc phi hành ngự kiếm bay đi theo chỉ đỏ.

Hắn không rõ kẻ kia trong miệng Hồ Tư nói là ai, nhưng cho dù là kẻ nào cũng đừng hòng đem Bạch Cảnh Từ đi khỏi hắn, Mặc Dạ Thiên một khi đã nhận định hắn chắc chắn sẽ không để cho đối phương chạy mất.

Tâm ma quấy rối, thống khổ bất kham, có một thứ Mặc Dạ Thiên chắc chắn hắn và tâm ma có chung một chấp niệm...

Bạch Cảnh Từ, ngươi tốt nhất chỉ nên thuộc về mình bổn toạ!

___________________________

Kịch trường nhỏ:

Tu sĩ A: Vậy ngươi nói xem, cái này không phải cái kia không phải. Chẳng lẽ hai người đánh nhau vì tình chắc?

Tu sĩ B: Cũng không phải là không thể...

Tu sĩ A: Đánh rắm! Ai chẳng biết Mặc Dạ trưởng tu đạo vô tình, yêu vương thì trăng hoa còn tính khí thất thường không hợp liền giết. Nếu hai người thật sự đánh nhau vì tình, ta đi bằng đầu cho ngươi xem!

Con cá mặn nào đó muốn nói lại thôi:....