Bọn Họ Đều Nói Trẫm Là Bạo Quân

Chương 2: Việc vừa xảy ra trong triều mà đã truyền đến tai mẫu hậu...




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Du Ngạn rời khỏi cung Trường Nhạc đã hơn nửa canh giờ, nội thị cung Trường Nhạc vẫn thấp thỏm bất an chờ đợi ngoài cửa như trước. Trước đó Cao Dung đã cố gắng đi vào dò hỏi tình hình song lại bị người bên trong đuổi ra, những người khác cũng không ai dám động đến vị đế vương tính khí thất thường ấy kẻo lại rước hoạ vào thân.

Cao Dung vòng đi vòng lại ngoài cửa điện, hết lần này tới lần khác ngẩng đầu nhìn sắc trời. Càng lúc càng gần đến trưa, sắp đến giờ dùng bữa nhưng thực sự bây giờ y không có nổi can đảm để đi vào lần nữa, mà cũng không thể bỏ qua bữa trưa của vị bên trong.

Thời gian trôi qua, Cao Dung thật sự rất nhớ những ngày tháng trước, nhất là khoảng thời gian vị bên trong kia vừa mới lên ngôi, khi đó tính tình Long Hòa đế tốt hơn bây giờ rất nhiều. Mỗi lần thượng tướng quân vào cung, long nhan còn càng vui vẻ hơn, vậy mà không biết tại sao hôm nay lại nổi trận lôi đình, nhưng thượng tướng quân rời đi thì vẫn bình thản như cũ.

Nghĩ kĩ lại, dạo gần đây Long Hòa đế hình như luôn mang dáng vẻ sầu lo trăm mối.

Có điều, Cao Dung dù có là tâm phúc hầu cận bên người Long Hòa đế cũng không dám tùy ý suy đoán giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì. Chỉ đành thầm mong dù cả hai có xảy ra chuyện gì cũng đừng lây đến bọn họ.

Cao Dung đang nghĩ sứt đầu mẻ trán trước cửa cung Trường Nhạc, bỗng một nội thị chạy đến, nói với Cao Dung: "Công công, Thái hậu đến ạ, ngài ấy đang ở ngoài cửa, sai nô tì đến đây bẩm báo."

Cao Dung nhíu mày, nhìn về hướng cửa cung xa xa, thở dài một hơi: "Thôi, dù có hoạ thì vẫn phải rước. Ta đi bẩm báo." Nói rồi y bước nhanh tới cửa điện, gõ nhẹ lên cửa, cất tiếng, "Bẩm Bệ hạ, Thái hậu đến, đang ở ngoài cửa cung rồi ạ."

Trong đại điện im lặng một hồi, chốc lát sau mới truyền đến giọng nói của Lận Sách: "Sai người vào dọn dẹp đi, sau đó mời mẫu hậu vào."

Cao Dung đi theo Lận Sách đã lâu, nghe thấy giọng điệu này là biết đã không còn vấn đề gì, huống chi, Long Hòa đế xưa nay vốn nhân hiếu, dù cho tâm trạng tệ thế nào cũng không bao giờ nổi cơn trước mặt Thái hậu. Giờ đây y mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ hai người bên cạnh: "Hai người các ngươi, đi vào dọn dẹp."

Khi Thái hậu đi vào trong điện, tất cả đã được thu dọn ổn thỏa, không thể nhìn ra được chủ nhân tẩm điện này vừa mới phát giận. Lận Sách đang cúi đầu ngồi trước án xem tấu chương, nghe tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, nở nụ cười với Thái hậu, đứng dậy đi về phía trước: "Nhi thần bái kiến mẫu hậu."

Ngô Thái hậu gật đầu, được thị nữ đỡ ngồi xuống, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Lận Sách đoạn ấm áp nói: "Ai gia biết hoàng nhi bận bịu, dốc hết tâm huyết vào việc nước nên ai gia đã tự tay nấu ít canh nhân sâm, hoàng nhi uống một chút đi." Bà vừa dứt lời, tức thì có nội thị dâng hộp thức ăn lên.

Lận Sách nở nụ cười, khoan thai cất tiếng: "Việc nước tuy nhiều, nhưng nhi thần dù sao vẫn đang độ sung mãn, chút chuyện này không tính là gì. Vả lại trong cung luôn không thiếu người làm, để mẫu hậu phải tự động tay, nhi thần thật sự hổ thẹn." Nói xong hắn quay lại liếc mắt, Cao Dung lập tức hiểu ý bước lên đón lấy hộp thức ăn từ trong tay kẻ hầu, mở nắp hộp, dâng đến trước mặt Lận Sách.

Lận Sách cúi đầu nhìn thức ăn trong hộp đựng, ngửi một hơi thật sâu, gật đầu: "Cũng phải nói đến, nhi thần đã lâu không được uống canh sâm mẫu hậu nấu." Hắn nâng mắt nhìn về phía Cao Dung, "Múc cho trẫm một bát, cũng gần đến giờ rồi, mang bữa trưa lên đi. Đúng lúc mẫu hậu ở đây, trẫm cũng đã lâu chưa dùng bữa cùng mẫu hậu."

Cao Dung ngẩng đầu nhìn Ngô Thái hậu một cái, thấy bà không có ý kiến gì, tức khắc lên tiếng: "Nô tì tuân chỉ."

Thấy Lận Sách uống canh sâm, gương mặt Ngô Thái hiện ý cười, nhìn Lận Sách dịu giọng khuyên lơn: "Ai gia nghe nói đêm qua hoàng nhi xử lý chính vụ đến giờ Hợi, còn chưa kịp nghỉ ngơi bao lâu đã phải thức dậy vào chầu. Nếu cứ tiếp tục như thế, ai gia thật sự rất lo lắng cho sức khỏe của hoàng nhi."

Lận Sách nghe thế thì nhíu mày, ánh mắt chậm rãi lướt qua từng nội thị trong điện, cuối cùng nhìn về hướng Cao Dung, nở nụ cười trả lời: "Để mẫu hậu lo lắng là do nhi thần không phải." Hắn uống một hơi cạn sạch canh sâm, tiện tay đưa bát không cho Cao Dung, "Mấy ngày gần đây trong triều có một số việc phải xử lý gấp nên nhi thần mới ngủ trễ, hiện giờ đã xử lý xong, nhi thần sẽ chú ý thân thể của mình, ngự y mỗi ngày cũng đến bắt mạch cho nhi thần, nhi thần rất khoẻ, mẫu hậu đừng lo."

Dẫu Lận Sách có lòng an ủi nhưng dường như vẫn không có thể khiến Ngô Thái hậu tiêu sầu, bà cụp mắt, nhẹ giọng nói: "Nói cho cùng vẫn là vì ai gia làm mẹ thật vô dụng, không thể tự mình chăm sóc hoàng nhi, cũng không thể chọn vài người tri kỷ quan tâm hoàng nhi."

Lận Sách hơi nheo mắt, đến lúc này mà hắn còn không rõ vì sao hôm nay Thái hậu lại đến thì đúng là quá trì độn. Hắn nghiêng đầu cười khẽ, tỉnh rụi liếc Cao Dung một cái, Cao Dung lập tức hiểu ý, quỳ gục xuống đất: "Là do nô tì bất tài không thể chăm sóc tốt cho Bệ hạ, đã khiến Thái hậu lo lắng rồi ạ."

Lận Sách cười mỉm hoà giải: "Cao Dung từ thời Tiên đế đã đi theo trẫm, luôn trung thành tận tuỵ với trẫm, cũng lao tâm lao lực chăm sóc trẫm. Tuy đôi khi còn sai sót song cũng không phải điều gì to tát. Hơn nữa, gã là một nội thị, dù là tổng quản thì cũng không thể làm chủ trẫm, kính xin mẫu hậu nể mặt trẫm, đừng quy tội gã."

Ngô Thái hậu sửng sốt, bà ta không có ý này, bà cũng tin Lận Sách hiểu rõ ngụ ý trong lời mình vừa nói. Nhưng bây giờ Lận Sách chuyển chủ đề đến đây, bà chỉ đành gượng cười, trả lời: "Cao Dung đi theo hoàng nhi nhiều năm vẫn luôn tận tâm tận lực, ai gia tất nhiên biết, sao có thể tùy ý trách cứ."

Nói tới đây, bà ta hơi do dự nhưng vẫn cất tiếng, "Chả là ai gia nghe được hôm nay trong buổi chầu, Lý khanh nhắc tới việc lập hậu, ai gia cũng cảm thấy hậu cung này bị bỏ trống đã lâu rồi, dù việc chọn hoàng hậu cần phải cẩn thận thì cũng có thể thêm vài người vào hậu cung, có người quan tâm chăm sóc hoàng nhi, ai gia cũng có thể an tâm hơn."

Thái hậu quanh co lòng vòng một hồi, cuối cùng cũng không nhịn được mở lời. Lận Sách hơi nhếch khoé miệng che giấu sự trào phúng trong mắt, sau đó chậm rãi dập tắt nụ cười, hạ giọng nói: "Nhi thần lại không biết mẫu hậu dạo này cũng bắt đầu quan tâm đến việc triều chính đấy, việc vừa xảy ra trong triều mà đã truyền đến tai mẫu hậu nhanh như vậy."

Ngô Thái hậu đã quá rõ đứa con trai của mình là người có tính cách thế nào, cũng biết rõ ranh giới cuối cùng của hắn là gì. Hậu cung can thiệp triều chính, dù có là mẹ ruột mình, hắn chắc chắn cũng không khoan dung. Bà ta xiết chặt tay, một hồi mới gắng gượng mở miệng: "Ai gia, ai gia thì không hiểu triều chính, chỉ là cảm thấy hoàng nhi thực sự cần phải có người ở bên quan tâm chăm sóc, bọn Cao Dung dẫu có săn sóc tận tâm thì vẫn không thể bằng tri kỷ bên gối."

"Người bên gối?" Lận Sách nhếch môi cười khẽ, hắn quay đầu đối mặt với Ngô thái hậu, "Có những việc quan lại triều thần có lẽ không biết, nhưng mẫu hậu làm chủ hậu cung gần bốn năm, trẫm có người bên gối hay không, mẫu hậu chắc phải biết rõ chứ?"

Vẻ mặt Ngô Thái hậu lập tức thay đổi, bà ta lúc trước chỉ là một phi tần mờ nhạt trong hậu cung của Tiên đế, thân phận thấp kém, tự bảo vệ mình còn khó khăn chứ đừng nói đến trông nom Lận Sách. Lận Sách từ một đứa con thứ địa vị thấp trở thành vua của một nước ngày hôm nay, bà cũng không giúp đỡ được gì. Bởi vậy bất kể trước đây hay bây giờ bà cũng không có sức xen vào chuyện của hắn.

Chẳng qua không hỏi đến thì không có nghĩa là không biết chuyện, từ khi Lận Sách kế vị, hắn không thèm che giấu mối quan hệ bất chính với thượng tướng quân kia nữa. Có lẽ trong triều còn cân nhắc nhiều điều nên hắn vẫn lưu ý, nhưng chuyện thượng tướng quân nhiều lần ngủ qua đêm tại cung Trường Nhạc cung thì không thể nào giấu nổi.

Chỉ là không che giấu và công khai nói ra chung quy rất khác nhau, Ngô Thái hậu nhíu hàng mày, trừng Lận Sách hồi lâu mới mở miệng tìm đường lui cho mình: "Lời hoàng nhi nói, ai gia không hiểu được."

Lận Sách dường như không muốn cho Thái hậu đường lui này, hắn nhướng mày cười khẽ: "Vậy là do nhi thần không nói rõ rồi, nhi thần nghĩ là không chuyện gì trong hậu cung này có thể giấu được mẫu hậu. Nếu như vậy, hôm nay nhi thần bèn nói rõ vài lời. Nhi thần có người bên gối, từ khi nhi thần vẫn còn là hoàng tử người này đã ở bên nhi thần, đến bây giờ cũng được sáu, bảy năm rồi, tình cảm chúng ta bền chặt, có người ấy bầu bạn, nhi thần hoàn toàn không cần tìm người bên gối nào cả."

Nếu đổi thành người khác thì họ đã lên án chỉ trích đứa con trai Lận Sách này ăn nói linh tinh làm xằng làm bậy từ lâu, nhưng Ngô Thái hậu trước mặt Lận Sách lại không có lòng can đảm này, bà ta run lên, mãi mới cố nói: "Hoàng nhi, con phải coi trọng con nối dõi mới đúng."

"Con nối dõi?" Lận Sách khẽ cười, "Nếu trẫm thực sự tìm mấy người như vậy, để cho bọn họ mang thai long tự rồi vứt bỏ trong hậu cung chẳng quan tâm, đặt mình trong hoàn cảnh người khác, mẫu hậu cũng đâu muốn thấy tình cảnh như thế đúng không?"

Nhìn Ngô Thái hậu tái mặt vì những lời này, hắn nở nụ cười, cất tiếng chậm rãi, "Trẫm bây giờ còn chưa đến độ nhi lập chi niên, chỉ cần không có người trông mong ngày mai trẫm chết thì mẫu hậu khỏi cần lo lắng về chuyện người nối dõi, trẫm tự có tính toán. Mẫu hậu hãy cứ quản lý tốt hậu cung đi, không phải quan tâm về những việc này."

Vẻ mặt Ngô Thái hậu đã hết sức khó coi. Từ khi Lận Sách lên ngôi tới nay vẫn luôn đáp ứng mọi nhu cầu của mẫu hậu là bà, ít ra vẫn có vẻ là mẹ hiền con hiếu với bên ngoài, chưa bao giờ nói với bà như vậy.

Ngô Thái hậu ngẩn ra một hồi rồi mới đè ngực, nhẹ vung tay áo: "Thôi, nếu hoàng nhi tự có tính toán, ai gia, ai gia sẽ không hỏi thêm nữa. Đêm qua ai gia ngủ không ngon giấc, bây giờ trong người có chút không khỏe nên về nghỉ ngơi đây."

Lận Sách hơi cúi đầu: "Vậy thì nhi thần sẽ không giữ mẫu hậu ở lại nữa." Nói xong hắn dặn dò Cao Dung, "Truyền lệnh đến Thái Y thự, lệnh bọn họ phái người đi bắt mạch cho mẫu hậu."

Cao Dung nhận mệnh, khom người tiễn Ngô Thái hậu một đường ra khỏi cung Trường Nhạc rồi trở về trong điện, liếc mắt nhìn Lận Sách mắt lim dim ngồi trước án thư không biết đang suy tư gì: "Bệ hạ, cơm trưa đã chuẩn bị xong, bây giờ cho truyền vào ạ?"

"Ừm." Lận Sách chậm rãi mở mắt ra, bâng quơ đáp một tiếng, đứng dậy mặc cho Cao Dung hầu hạ mình rửa tay, một lúc lâu sau đột nhiên lạnh nhạt cất tiếng, "Đi tra cho trẫm, là ai nói cho thái hậu những việc trẫm làm và giờ trẫm nghỉ ngơi, chuyện trong buổi chầu làm sao mà đến được hậu cung."

Cao Dung ngẩn ra, hoảng hốt vội nói: "Nô tì tuân chỉ."

Lận Sách cúi đầu lau tay, thản nhiên nói: "Trẫm có lẽ đã quá lâu chưa hỏi đến những việc này nên khả năng có vài người đã quên sạch những điều kiêng kị của trẫm. Vừa hay có dịp này, để bọn họ nhớ kĩ lại."

- - -

Tác giả có lời muốn nói: Lận • Đế vương bá đạo • Mẹ ruột cũng oán • Vợ mới là nhất • Sách

chapter content