Du Ngạn đã rất lâu không ngủ lại cung Trường Nhạc, số lần hai người thân mật trong gần nửa năm qua có thể đếm được trên đầu ngón tay, khoái cảm ngắn ngủi ở Du phủ lần trước không thể giải tỏa được cơn thèm khát đã ứ đọng bấy lâu của Lận Sách, bây giờ cuối cùng cũng giữ được người ở lại cung Trường Nhạc. Lận Sách không có ý định kiềm chế thêm nữa, Du Ngạn thì luôn luôn chiều hắn trong chuyện yêu, mặc hắn dằn vặt mình từ trong ra ngoài hết lần này đến lần khác, phối hợp hết sức, mãi cho đến khi bình minh dần lên mới sức lực kiệt quệ chìm vào mộng đẹp.
Có lẽ vì đã lâu mới được thỏa mãn về thể xác lẫn tinh thần nên dù cả đêm không nghỉ ngơi, Lận Sách vẫn tràn đầy năng lượng, không hề buồn ngủ.
Lận Sách không chớp mắt nhìn Du Ngạn đang gối lên cánh tay mình, chàng luôn có thói quen cuộn mình thành một cục, vùi cả khuôn mặt vào ngực Lận Sách, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ yên như vậy, khiến cho Lận Sách cảm thấy thỏa mãn từ tận đáy lòng. Hắn sở hữu toàn bộ thiên hạ, nhưng chỉ lúc này mới cảm nhận được mình đang giữ chặt tất cả trong tay.
"Bẩm Bệ hạ." Cao Dung cố hết sức hạ giọng: "Đã không còn sớm nữa, phải chuẩn bị vào chầu ạ."
"Biết rồi." Lận Sách nhìn Du Ngạn, cúi đầu đặt lên trán chàng một nụ hôn rồi cẩn thận rút cánh tay ra, trở mình xuống giường. Hắn còn chưa đứng vững, một bàn tay đã nắm lấy cổ tay hắn, Du Ngạn mơ màng nhìn hắn: "Trời còn chưa sáng mà, sao chàng lại đi?"
Lận Sách dịu dàng cười: "Ta không có phúc như em, phải vào chầu rồi."
"Ồ." Du Ngạn mơ hồ đáp lại, mí mắt không kìm được lại khép lại, vẫn nắm lấy cổ tay Lận Sách không chịu buông.
Lận Sách quay đầu nhìn, dở khóc dở cười xoay người, sờ mặt Du Ngạn: "Đêm qua em mệt rồi, ngủ tiếp đi."
Mí mắt Du Ngạn giật giật vài cái, như thể dùng hết sức lực mới gắng mở được mắt ra, kéo tay Lận Sách ngồi dậy, sáp đến hôn lên môi Lận Sách. Sáng sớm có phúc lợi mò tới cửa Lận Sách tất nhiên sẽ không khước từ, hắn tiện thể đỡ lấy Du Ngạn, làm nụ hôn này sâu thêm.
Sau nụ hôn, Du Ngạn dường như đã tỉnh hơn một ít nhưng vì thiếu ngủ nên vẫn không có tinh thần lắm, dựa vào vai Lận Sách chầm chậm xoa dịu nhịp thở. Lận Sách ôm eo chàng, hơi thở phả vào tai chàng: "Ta thật sự phải vào chầu mà."
"Không cho chàng đi." Du Ngạn cuối cùng cũng buông bàn tay đang nắm cổ tay Lận Sách ra, suy nghĩ một lát rồi đến gần hôn lên má người ấy, "Ta sẽ đợi chàng về." Nói xong, chàng ngã ngửa ra giường.
Lận Sách bất ngờ sờ mặt mình, nhìn người trên giường gần như chìm vào giấc chiêm bao ngay lập tức, cười dịu dàng. Hắn chợt hiểu ra vì sao từ xưa đến nay có nhiều "Quân vương từ đây không lâm triều" như vậy. Nếu người này lúc nào cũng chung chăn gối cùng mình, vậy thì mỗi ngày dậy sớm đi vào chầu sẽ là một thách thức lớn lao.
Lận Sách lắc đầu cười, trở tay buông màn giường xuống, sau đó đứng dậy rời khỏi nội điện.
Du Ngạn đêm trước bị giày vò quả thực hơi thảm, giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh tiễn Lận Sách đi, đoạn lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Du Ngạn không biết mình đã ngủ bao lâu, mãi đến khi nghe thấy tiếng người nói chuyện giữa cơn mê mới từ từ tỉnh dậy. Chàng dụi mắt, nhìn chằm chằm đầu giường một hồi, dần dần tìm lại ý thức thì nhớ ra mình đang ở nơi nào.
Màn giường vừa dày vừa nặng, che hết ánh sáng bên ngoài khiến Du Ngạn nhất thời không biết bây giờ là giờ nào. Chàng xoa mặt vừa định bụng đứng dậy thì bỗng nghe thấy bên ngoài vang lên âm thanh huyên náo và giọng nói hạ thấp hết sức, bấy giờ mới nhớ ra nguyên nhân mình bị đánh thức.
Bên ngoài hẳn là cung nhân theo lệ quét tước buổi sáng, tiếng bước chân từ xa đến gần, có người muốn vén màn lên, nhưng lại bị một người khác ngăn cản: "Ngươi chỉ cần dọn dẹp bên ngoài là được, cái giường này tuyệt đối không được động vào."
Cung Trường Nhạc gần đây dường như có điều chỉnh một ít, có thêm một số khuôn mặt mới, người này chắc là một trong số đó. Gã kinh ngạc nhìn màn giường khép kín: "Lát nữa Bệ hạ bãi chầu trở về, nếu không quét dọn, Ngài sẽ không trách tội chứ?"
Tên còn lại hạ giọng thật thấp, ngữ điệu cũng không tốt lắm: "Không nhìn thấy ở đó có một đôi giày à? Làm phiền quý nhân, ngươi còn cần cái mạng nhỏ này nữa không?"
"Ý ngươi là bên trong có người? Nhưng mà ta đâu nghe nói Bệ hạ triệu người nào đến thị tẩm đâu?" Cũng không có gì lạ khi cung nhân này kinh ngạc, Lận Sách nối ngôi bốn năm chưa từng triệu bất kì ai đến thị tẩm, người hầu trong cung Trường Nhạc chỉ có ít nội thị, một cung nữ cũng chẳng có. Bởi lẽ đó, một số người, bao gồm cả Ngô Thái hậu mới để ý đến việc lập hậu tuyển phi và con nối dõi như vậy.
Tên còn lại hình như vươn tay gõ gã mấy cái: "Ngươi mới đến cung Trường Nhạc mấy ngày, ai ngủ trên long sàng của Bệ hạ là chuyện ngươi được quan tâm à? Đừng trách ta dọa ngươi, cung Trường Nhạc không giống với những nơi khác trong cung, không cẩn thận dè dặt thì coi chừng cái đầu mình." Nói đến đây, hắn như nghĩ ra điều gì, bổ sung: "Nhớ kĩ cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đặc biệt là phải nhớ kĩ người nào không thể đắc tội, chẳng hạn như vị trong kia, ngươi biết người lần trước đắc tội ngài ấy có kết cục ra sao không?"
"Kết cục gì?"
Người kia cười đầy ẩn ý, sau đó khẽ "cạch" một tiếng, khi đối phương đang ngẩn tò te thì chậm rãi nói: "Tí nữa Bệ hạ sẽ về, tốt hơn là dọn dẹp đi, động tác nhanh lên, tuyệt đối đừng đụng vào đồ gì."
Cuộc đối thoại giữa hai người ngừng lại, bên ngoài cũng dần dần trở nên yên tĩnh, Du Ngạn lắc đầu cười. Lần đầu tiên chàng biết mình còn hơi có khuynh hướng hồng nhan họa thủy như vậy. Chả trách Ngô Thái hậu luôn coi chàng như hồng thủy mãnh thú, lúc nào cũng muốn dùng ít thủ đoạn cỏn con ly gián quan hệ giữa chàng và Lận Sách.
(Hồng nhan họa thủy: Người đẹp được ví như nước, mà nước thì mang tới tai hoạ cho con người.
Hồng thuỷ mãnh thú: Nước lũ và thú dữ, ví với tai hoạ ghê gớm.)
Tính như vậy, Ngô Thái hậu ở trong thâm cung bao nhiêu năm cũng không phải không học được gì, ít nhất bà ta đã học được mười phần những kế tranh sủng cùng mọi cách hãm hại giữa các hậu phi, bây giờ dùng hết toàn bộ lên con trai mình. Tuy nhiên, những thủ đoạn nhỏ này chẳng có tác dụng gì đối với đối thủ Du Ngạn này.
Trái lại Du Ngạn có chút mừng thay Lận Sách vì chuyện tuyển phi chỉ là giả, nếu phải thu một hậu cung như vậy thật, hằng ngày tranh giành tình nhân, hục hặc đấu đá còn chưa đủ làm bản thân đau đầu.
Đương lúc suy nghĩ buồn chán, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân, Du Ngạn nghiêng đầu lắng nghe, khóe môi nhếch lên, ngay sau đó cửa điện bị đẩy ra, càng đến gần bước chân lại càng nhẹ hơn, màn giường được cẩn thận xốc lên, Lận Sách ló đầu vào thì liền bị Du Ngạn hôn lên mặt, hắn thoáng sửng sốt, vẻ lạnh lùng nghiêm nghị mang theo từ buổi chầu cũng tan biến, cười đến dịu dàng: "Sao tỉnh sớm vậy em?"
Du Ngạn vén tấm chăn mỏng quấn quanh người lên để lộ những vết tích lốm đốm trên người, không hề để ý đến ánh mắt nóng bỏng đang rơi vào người mình, với tay kéo áo trong bên giường qua, nào ngờ chỉ vừa ngồi thẳng dậy đã kéo đến cơn đau nhức trên eo, Du Ngạn bất giác kêu khẽ một tiếng, bàn tay to lớn của Lận Sách tức thì đưa qua, nhẹ nhàng xoa bên hông chàng: "Chỗ này à?"
Du Ngạn dùng áo trong quấn kín người, sau đó nằm lại xuống giường, để cho Lận Sách giúp giảm đau thắt lưng, thở dài: "Xem ra sau này không được để chàng nhịn lâu quá, không thì người cuối cùng chịu thiệt vẫn là bản thân."
Lận Sách nở nụ cười, xoa cho chàng một lúc rồi mới sờ mặt chàng: "Ta kêu bọn họ chuẩn bị đồ ăn sáng, ăn một ít cùng ta."
Giờ đây Du Ngạn mới uể oải đứng dậy, mặc áo bào vào xong, hai người mới ngồi xuống bàn. Một gã nội thị vội vã đi vào, liếc mắt nhìn cả hai một cái đoạn lại nhìn Cao Dung đang đứng hầu bên cạnh, mặt mang vẻ do dự. Lận Sách nhìn thoáng qua hắn, lãnh đạm mở miệng: "Chuyện gì, sao cứ ấp a ấp úng?"
"Bẩm Bệ hạ, Thái hậu đến ạ."
Du Ngạn vô thức cảm thấy hơi buồn cười, Ngô Thái hậu đúng là kiên trì nhúng tay mọi lúc, chắc bà ta nghe được tin Du Ngạn vào cung là qua đêm tại cung Trường Nhạc nên không kiềm chế nổi nữa. Dù sao hiện giờ trong mắt bà, chuyện tuyển phi đã ở ngay trong tầm mắt, quyết không cho phép có bất kì biến cố nào vì Du Ngạn.
Lận Sách cau mày, vừa định nói, Du Ngạn đã vươn tay vỗ vỗ đùi hắn: "Chuyện ta vào cung chắc chắn không lừa được Thái hậu, bây giờ chàng tránh mặt bà, khoản này vẫn tính lên đầu ta, không bằng mời lão nhân gia vào, chàng ở đây còn sợ bà ấy làm gì ta sao?"
Lận Sách nhìn chàng một lúc, cuối cùng nói với tên nội thị: "Mời mẫu hậu vào đi."