Ngày hôm đó, Tô Gia Hiệu vừa trở về từ nhà chính. Vốn là chẳng muốn đến đây, nhưng bởi vì ông cậu nói rằng trong phòng của lão gia còn có một vài sổ sách, trước lúc mất vẫn luôn để đó.
Ông cậu, La Di Trạch ban đầu chẳng có tí thiện cảm nào lại là người giúp đỡ anh nhiều. Lúc ở bên cạnh, rất hiếm khi nói chuyện phiếm nhưng một câu nói đều rất đáng suy nghĩ. Hai người luôn là cộng sự tốt của nhau.
La Di Trạch là em trai của mẹ anh. Sinh sau đẻ muộn nên cũng còn khá trẻ. Hắn cũng vừa mới lập gia đình. Tính tình trước giờ luôn trầm ổn, đôi lúc lại cứng nhắc đến đáng ghét nhưng tuyệt đối không phải là người vô dụng. Hắn cùng ba Tô giống như thầy trò. Ba Tô hồi còn sống luôn đối đãi với người nhà mẹ Tô rất tốt, nhất là đối với La Di Trạch, hết lòng nâng đỡ.
Hắn là người xuất ngoại trước Tô Gia Hiệu. Hoạt động tài chính bên đó một thời gian, sự kiện ba mẹ Tô mất liền quay về. Ba Tô luôn là người xử trí chu toàn, luôn nghĩ mẹ Tô vì theo mình mà cực khổ. Ông hết mực chu toàn cho gia đình mẹ Tô. Trong đó là bao gồm cổ phần và vị trí trong sản nghiệp của ông.
La Di Trạch trở về nhận món ân huệ cuối cùng từ ba Tô. Hắn hoạt động tài chính ở nước ngoài rất sôi nổi, nên việc được kế thừa một vị trí nào đó trong sản nghiệp cũng không mấy ai có ý kiến.
Mà một thời gian sau đó, Tô Gia Hiệu xuất ngoại mang theo ấp ủ của ba Tô mà hoàn thiện. La Di Trạch luôn ở đằng sau giúp đỡ. Ý nghĩ của hắn ta chính là trở thành một chổ dựa vững mạnh hậu thuẫn cho Tô Gia Hiệu.
Bởi vì ba Tô, cũng bởi vì chị gái của hắn ta và cả tham vọng của hắn.
Tô Gia Hiệu cùng La Di Trạch sóng vai đi vào nhà chính, muốn trực tiếp bỏ qua mấy màng chào hỏi cứng nhắc trong nhà. Vốn dĩ chẳng có tình cảm gì đối với căn nhà này. Cả hai đều chỉ muốn đánh nhanh rút nhanh.
Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ giữa chừng lại phát hiện ông bác vẫn còn ở trong nhà. Ông ta tuy lớn tuổi nhưng vẫn còn phong độ. Trước giờ bác ta luôn là người mưu tính. Tô Gia Hiệu rất không muốn gặp người này. Đấu võ mồm rất mệt.
Ông ta từ cầu thang đi xuống cười xuề xòa, bộ dạng thân thiết chào hỏi.
"Chà... Làn gió nào đưa cậu cháu đến đây vậy?"
Tô Gia Hiệu là kẻ thức thời, hiện tại chưa có nhiều tâm cơ lắm để đối phó với cái lão sống hơn mình cũng hai mươi, ba mươi tuổi.
"Về lấy một vài thứ linh tinh ấy mà, chắc chẳng phiền bác nghỉ ngơi đâu nhỉ?"
"Dạo này nhiều người đến nhà quá, tôi cũng chẳng còn thời gian nghỉ ngơi."
"Bác lao lực quá không tốt, dục tốc bất đạt."
Anh cười một tiếng rồi cùi người bước tiếp về phía phòng lão gia. Ngày trước khi lão gia mất, ông vẫn còn kịp nhớ đến La Di Trạch. Ban đầu là lo lắng cái tên này mưu đồ đen tối, nhưng vào giây phút đó, ông vẫn chọn tin cái người đó một lần. Sau tất cả, chỉ còn La Di Trạch là người có đủ tâm cơ hậu thuẫn cho Tô Gia Hiệu.
Hồi ấy, ba Tô có năng lực, nhưng tính cách có đôi chút hiền hòa, mẹ Tô thì càng là con người hiền hòa hơn. Ông luôn trách bọn họ vô năng, bỏ phí cả một bộ óc. Sau này Tô Gia Hiệu cũng như thế, anh luôn ôn hòa, tính cách này thật khó để làm người kinh doanh. Nhưng thà mất trong tay thằng bé này, vẫn còn hơn.
Sau khi lấy xong, mất rất lâu hai người mới ra khỏi. La Di Trạch quay đầu nhìn anh không nói. Sắc mặt của anh ta có vẻ thoải mái. Hiện tại dựa vào bản di chúc của lão Tô, Tô Gia Hiệu đúng là đang giữ quyền điều hành tập đoàn, nhưng bè phái chống đối lại có không ít. Mà đa phần các lão già ủng hộ cái người kia đều là những người nằm trong danh sách thâm niên và quyền lực không dễ gì nắm thóp được.
Bảng tài liệu kia chính là một vài chuyện phi pháp đằng sau của một vài người trong đó được ba Tô thu thấp và chuyển gửi cho lão Tô. Lão Tô lúc ấy bởi vì không hoàn toàn tin tưởng vào đó nên đã cất giấu tập tài liệu đó ở nơi khác rồi âm thầm điều tra chân tướng, chỉ đáng tiếc là chậm một bước.
"Tô Gia Hiệu, cậu cảm thấy nên làm gì với số tài liệu này?"
Anh ngồi bên cạnh nhìn vào khoảng không sân vườn, dường như có suy nghĩ không thể dứt ra.
"Lão cáo già đó thì không dễ chơi, cứ tỏ ra vô hại rồi âm thầm điều tra lại tất cả tìm sơ hở thôi. Tránh đánh rắn động cỏ mới là điều quan trọng."
"Tài liệu này cứ để ở chổ anh, còn việc điều tra đến lúc khác sẽ bàn bạc với cậu."
"Ừ về thôi."