Khoảng mười mấy phút sau, Trình Tư Man mới đi xuống. Lúc ở trên lầu, cô đang dọn dẹp, rửa chén sau bữa ăn thì có cậu bé hàng xóm qua tìm. Cậu bé hàng xóm nhỏ hơn Trình Tư Man hai tuổi, nhà ở chung một dãy nên cũng có qua lại.
"Chị Tư Man ơi, chị Tư Man ơi dưới lầu có chú nào kiếm chị kìa."
Trình Tư Man hai tay còn dính nước và bọt xà phòng ngó ra.
"Hả?"
Thằng nhóc vừa nói tay chỉ chỉ xuống dưới lầu.
"Ở dưới í, có chú nào kiếm chị. Chú bảnh trai cực, mũi cao, da không trắng lắm nhưng mà chân dài, đi ô tô nữa chị, chị có quen không?"
Trình Tư Man nhíu mày, mất giây cũng nhớ ra đó là ai. Cô gật đầu.
"À chị biết rồi, chị xuống liền."
Con bé chạy ù vào bếp, rửa nhanh mấy cái chén rồi chạy vào phòng thay quần áo.
"Bà ơi, con đi ra ngoài chút nha?"
Bà cô đang xem ti vi quay lại nhìn.
"Con đi đâu?"
"Con đi chơi với bạn một chút, xíu là về liền."
Bà cô ngoắc tay bảo cô đi lại, dúi vào trong túi áo con bé ít tiền.
"Cầm lấy mà đi chơi với bạn."
Trình Tư Man cầm tiền ra bỏ lại vào tay bà.
"Cháu có tiền rồi, mấy hôm tiền bà cho cháu không có chổ dùng cũng được nhiều lắm."
Nét mặt cô tươi tắn, không có vẻ gì là thiếu thốn sau đó cũng rời khỏi nhà. Bước ra khỏi cửa, ánh mắt con bé không nhịn được nhìn xuống phía dưới cổng. Tiểu Man thấp thoáng thấy bóng dáng Tô Gia Hiệu, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ.
Mấy ngày qua, nhờ có chú Tô mà cô sống rất tốt, tốt hơn trước một chút. Trong lòng Trình Tư Man luôn cảm kích người này.
Trên chặng đường của cuộc đời, sẽ có vô số người ghé ngang qua cuộc sống của chúng ta, vì chúng ta mà dừng chân lại.
Có người mang đến những điều tốt đẹp. Cũng có người mang đến chỉ toàn là tồi tệ. Chung quy lại đều là trải nghiệm cuộc sống.
Mở lòng, tiếp xúc với nhiều người hơn, biết thêm nhiều thứ cũng không phải là không tốt.
Trình Tư Man đi xuống cổng, thấy ông chú đang dựa lên phía trước đầu xe.
"Chú Tô!"
Thật ra anh đã thấy Trình Tư Man trên tầng rồi, chỉ chờ một tiếng kêu này thôi. Tô Gia Hiệu nhìn cô mỉm cười dịu dàng, nhưng đáy mắt phảng phất chút tinh nghịch, trêu đùa.
"Chú đi lâu vậy có nhớ chú không?"
"Cháu sắp quên mất chú rồi."
Câu trả lời nằm trong dự liệu của ông chú. Dù có bị phũ một chút nhưng không khí vô cùng vui vẻ.
"Ây, cháu ăn cơm chưa?"
Trình Tư Man gật đầu.
"Cháu ăn rồi."
"Thôi kệ, đi ăn với chú."
"Ơ cháu ăn nhiều lắm rồi."
Tô Gia Hiệu đứng thẳng dậy, mặt mày giả bộ nghiêm túc.
"Kệ! Trẻ con mau ăn chóng lớn. Lên xe!"
Trình Tư Man bật cười theo sau ông chú. Chú Tô chu đáo, mở cửa xe để con bé vào an toàn rồi hướng dẫn cho Tư Man gài dây an toàn.
Đợi Tô Gia Hiệu lên xe, cô mới để ý phía ghế sau. Phía ghế sau có mấy cái túi giấy màu sắc tươi sáng, trẻ trung hoàn toàn không phù hợp với màu sắc của anh tí nào.
"Chú mua tặng bạn gái à?"
Tô Gia Hiệu cười, lộ ra hàm răng bóng khỏe. Anh hơi nghiêng đầu về phía con bé.
"Không a..."
...
Nhìn bộ dạng lấp lửng không muốn nói, cô cũng chẳng thèm hỏi nữa.
Ông chú Tô ghé tới một nhà hàng lẩu mà chính anh vô cùng yêu thích trong thành phố. Mùi hương từ bên trong tỏa ra thơm ngát. Không khí xung quanh ấm áp, những làn khói thức ăn nóng hổi bay ra từ những cái nồi lẩu đang sôi lên.
Trình Tư Man xuống xe, dù đã ăn nhiều từ lúc chiều nhưng hương thơm này thật khó mà cưỡng nổi. Tô Gia Hiệu nhìn cô, vẻ mặt đắc ý.
"Làm sao vậy? Đói rồi chứ gì?"
...
Cái người này, sao có thể chấp nhặt con nít như vậy chứ!
Tô Gia Hiệu dẫn theo cái đuôi nhỏ đi vào bàn ăn. Hình thức quán lẩu này là gọi món và sẽ có buffet tráng miệng. Mô hình này gần đây đang rất được ưa chuộng.
Anh thích nhất là đi ăn lẩu. Không biết vì sao lại cảm thấy món ăn này mang hương vị ấm áp của tình thân.
Rất lâu rồi cũng chưa tới đây lần nào.
Nhân viên mang ra bàn một cái tạp dề và một cái ipad chọn món. Anh nhìn Trình Tư Man rồi vẫy tay.
"Qua đây ngồi với chú."
Cô nhìn chú Tô một hồi rồi mới đứng dậy đi qua ngồi vào phía trong cùng, bên trái anh. Tô Gia Hiệu đẩy cho cô xem ipad.
"Xem thử muốn ăn gì không?"
Không khí xung quanh vô cùng náo nhiệt. Bạn bè đi cùng nhau, gia đình đi cùng nhau, người yêu đi cùng nhau. Mỗi hai cái người này, chả phải là loại quan hệ nào cả.
Có lẽ là vì mỗi người đều có điểm mà đối phương cần cho nên mới tìm đến nhau.
Trình Tư Man được chú Tô gợi ý mấy món đặc sắc ở chổ này. Mà cô thì không có kén ăn, cái nào cũng muốn thử nên đều cân nhắc một chút là gật đầu.
Phục vụ ở quán ăn này được đánh giá rất tốt, món ăn rất nhanh được đem lên, bày ra trước mắt. Nhân viên cũng vừa nhiệt tình đem thả lẩu trước một vài món.
Tô Gia Hiệu thấy ánh mắt con bé sáng rực rỡ cũng trở nên vui vẻ. Anh nhanh nhẹn gắp một lát thịt bò đỏ tươi, nhúng vào khung vị lẩu thái đang sôi ùng ục. Thịt bò rất nhanh đã chín liền bỏ vào bát nhỏ cho cô.
Miếng thịt bò chớp mắt chui vào miệng của Trình Tư Man.
"Tuyệt vời!"
Chú Tô đắc ý.
"Chuyện, quán chú chọn mà."
Trình Tư Man gật đầu giơ ngón tay cái về phía anh.
"Lợi hại."
Nhận được hai chữ khen ngợi hơi khoa trương, Tô Gia Hiệu mới được dịp phổng mũi mà cười tít.
Từ ngày biết được Tô Gia Hiệu, được anh dẫn đi ăn uống khắp nơi. Mỗi quán ăn được chọn đều thật sự rất chất lượng. Trình Tư Man không biết chi phí cho một bữa ăn chính xác là bao nhiêu, nhưng nhiều lần nhìn giá thành cô cũng hơi chóng mặt. Cảm giác như mỗi một thìa thức ăn mình bỏ vào miệng đều rất đáng giá.
Sau khi ăn xong thì trời cũng tối.
"Tiểu Man có muốn uống trà sữa không?"
Trình Tư Man lắc đầu
"Không ạ!"
...
Một hồi sau, Trình Tư Man quay sang hỏi.
"Chú Tô nè, chú giàu lắm hả?"
Tô Gia Hiệu lúc nào cũng đối với cô là một nụ cười dịu dàng.
"Cũng tạm."
Con bé ồ một tiếng rồi không nói gì nữa. Chú Tô không nghe thấy cô nói gì nên dè dặt hỏi.
"Chê chú nghèo hả?"
"Cháu sợ chú sẽ trở nên nghèo thì đúng hơn."
Anh cười rất khoái, một bên chân mày nhướng lên.
"Yên tâm, theo chú thì cháu không có thiệt."
Thật sự là đi theo anh thì luôn có đồ ăn ngon. Quả thật rất là không thiệt thòi chút nào. Trình Tư Man cũng không hỏi sâu về vấn đề riêng của Tô Gia Hiệu. Mỗi người nên giữ một vài bí mật cho riêng mình vẫn là tốt nhất.
Mà Tô Gia Hiệu lại rất quan tâm tới cuộc sống của Trình Tư Man. Anh cũng không có dùng cách thô lỗ để tiến vào cuộc sống của cô. Những gì anh biết đều là vô tình mà biết.Tư Man ban đầu có chút ngại ngùng, không quen khi những chuyện không tốt trong cuộc sống của mình bị phơi bày cho người lạ biết. Kiểu của chú Tô chính là quan tâm, chăm sóc một cách tinh tế như người đã đi trước nên cô không còn cảm thấy ác cảm. Dần dần cũng cảm thấy chấp nhận sự có mặt của Tô Gia Hiệu trong cuộc sống.
Anh muốn hỏi thăm quan tâm cô như một người thân, để Trình Tư Man có thể cảm thấy rằng mình được yêu thương. Anh cũng muốn nghe chính miệng Tiểu Man nói rằng cô đang vui vẻ. Như vậy Tô Gia Hiệu sẽ cảm thấy sự an bài của mình là đúng đắn.
"Gần đây còn ăn bắt nạt cháu không?"
Trình Tư Man rất nhanh chóng lắc đầu.
"Không ạ! Có chú thì ai dám khi dễ cháu nữa hehe."
Chiếc ô tô dừng xe lại bên đường, phía trước là cổng khu nhà của Trình Tư Man. Trời cũng tối, có vài nhà dưới tầng trệt phát ra âm thanh của ti vi. Nghe loáng thoáng là tiếng của vài bộ phim hoặc mấy chương trình giải trí.
Trình Tư Man xuống xe, anh cũng tắt máy, mở cửa xuống theo. Cô cũng chưa vội đi vào mà đứng lại chờ chú Tô, định nói một câu tạm biệt mới rời đi.
Tiếng cửa xe kêu lên hai lần, Tô Gia Hiệu mới đi ra. Trên tay anh là mấy món đồ để phía ghế sau.
"Chú đi công tác mấy hôm, mua cho cháu."
Cô sửng sốt nhìn Tô Gia Hiệu đang đứng trước mặt.
"Vì sao mua cho cháu?"
Chú Tô cười phát ra âm thanh mũi ấm áp. Vóc dáng cao lớn cùng khuôn mặt hài hòa trong đêm tối, bởi vì ánh đèn đường chiếu rọi vào mà trở nên bừng sáng.
Có lẽ trong mắt và trong lòng của Trình Tư Man, dù là ở nơi đâu, dù không có ánh đèn thì Tô Gia Hiệu vẫn luôn tỏa sáng.
"Mua cho cháu còn cần có lí do à."
Cũng không đợi con bé nói gì thêm. Chú Tô tiến đến gần hơn, trực tiếp nhét cái túi với chú gấu bông vào lòng cô.
"Ầy, cầm cho chú vui, nhãn quan của chú không tồi mà phải không?"
Trình Tư Man ngó mấy món đồ trong lòng. Lồng ngực ngổn ngang không biết nên nói gì, lại sợ chú ấy nhận ra mình quá xúc động nên cũng trả lời một câu lấy lệ.
"Đúng là không tồi, cảm ơn chú nhiều."
"Thôi vào trong đi, muộn rồi. Gấu bông chú giặt sấy rồi, cháu không cần giặt lại đâu."
Trình Tư Man gật đầu.
"Được ạ, tạm biệt chú! Chú lái xe về cẩn thận."
"Được, cháu ngủ ngon nhé!"
Cô lại gật đầu mấy cái rồi bước vào trong. Tô Gia Hiệu nhìn bóng lưng ấy khuất sau dãy hành lang, rồi lại thấy thấp thoáng cái vai nhỏ trên tầng. Đợi cô vào nhà xong rồi, anh mới bước lên xe.
Buổi tối hôm nay thật sự rất vui.
....