Bốn Đoá Hướng Dương Dành Cho Em

Chương 10: Tạm Biệt




Buổi trưa hôm đó, mẹ của Trình Tư An cũng vội vã đến. Sự xa cách mấy năm đã mai một đi tình cảm mẹ con vốn có. Người mẹ nhìn đứa con gái mà mình đã không gặp từ lâu, một chút áy náy và tự trách nhen nhóm trong lòng. Bà ngước nhìn cậu thanh niên bên cạnh, tất nhiên là không hề biết mối quan hệ của cậu ấy và Trình Tư An.

Thủ tục nhận lại người thân và đưa về cho gia đình làm ma chay diễn ra suôn sẻ. Trong buổi chiều hôm ấy, Tô Gia Hiệu đã an toàn đưa cả hai mẹ con về lại khu tập thể. Những ngày đầu năm mới tiếp đó, nhà Tư An ảm đảm. Mẹ cô cũng không có làm một cái lễ quá lớn cho nên cũng yên ắng mà qua đi. Tô Gia Hiệu buổi chiều nào cũng sẽ đến nhà cô, thắp cho bà của An một nén hương khói trong nhà.

Qua đi mấy ngày đó, tâm trạng của con bé cũng ổn định hơn một chút, nhưng sâu trong đôi mắt ấy là mịt mờ sương mù không thể nhìn thấu. Trình Tư An tiễn Tô Gia Hiệu xuống dưới cổng.

"Anh đi về cẩn thận nhé!"

Tô Gia Hiệu không đành lòng nhìn cô bé như thế. Cảm xúc khi mất đi người thân thật sự là điều đau buồn và đáng tiếc nhất trong đời người, nhưng nó lại là thứ mà ai cũng sẽ phải trải qua. Một đời người tuy dài, nhưng cũng là ngắn ngủi, sự ra đi của những người xung quanh luôn là một ẩn số không thể lường trước được. Năm ấy, ba mẹ anh cũng ra đi như thế. Họ ra đi đau đớn và vội vã, đến phần thân xác nguyên vẹn cũng không thể giữ nổi.

Cơn gió bay vội qua mang theo cơn mát lạnh mơn trớn lên làn da. Tiếng lá cây xào xạc kêu lên. Bầu trời của mùa xuân luôn trong vắt một màu, không có gợn mây. Thấp thoáng xa xa lóe lên một tia sáng nhỏ của ngôi sao.

"Có lẽ em biết điều này, sinh tử là vô thường. Sinh lão bệnh tử là quy luật của tự nhiên. Chúng ta sẽ không thể lường được điều gì, nhưng có một điều là khoảng thời gian có họ bên cạnh, mình đã rất thật lòng thật tâm đối đãi với nhau."

Một nụ cười như một liều thuốc trị liệu, Tô Gia Hiệu nhẹ nhàng nâng bàn tay lên không trung rồi đặt lên đỉnh đầu của cô. Động tác lả lướt trên mái tóc Trình Tư An.

"Em rất thương bà mình và bà cũng rất thương em. Cho nên cũng đừng nghĩ bản thân chưa đủ tốt nên sự việc ấy mới xảy ra. Em hãy mang kí ức đẹp nhất về những người mình thương yêu cất trong lòng và ghi nhớ thật kĩ, sống thật tốt. Đó mới là cách báo đáp lớn nhất mà bà em mong muốn."

Đôi mắt của Trình Tư An lóe lên một tia sáng, dường như từ lúc này sẽ có một cái gì đó trong lòng âm thầm nảy mầm. Những ngày vừa rồi, cô vượt qua thật sự không dễ dàng. Đối mặt với những điều quá quen thuộc rồi một chốc bất ngờ biến mất mãi mãi. Nỗi đau đớn tự trách bản thân tại sao không thể tốt hơn, tại sao không yêu thương bà nhiều hơn nữa, đối đãi với bà tốt hơn, ngoan hơn. Cô còn chưa có cơ hội trả hiếu cho bà, mà nay đã chẳng thể gặp lại mãi mãi. Nỗi tự trách lớn dần qua từng đêm không thể thổ lộ với ai, chỉ nghĩ thôi đến hô hấp cũng còn thấy khó khăn, đau thắt ở lồng ngực.

Vào lúc này, từng lời anh giống như một miếng gạc vết thương, từng chút mà băng bó lại tất cả những vết thương xuất hiện trong những ngày qua.

"Vâng ạ!"

Tô Gia Hiệu nhìn cô gật đầu một cái. Bàn tay đặt ở trên cái đầu nhỏ cũng dời đi.

"Anh về đây, tạm biệt nhé!"

Cô bé gật đầu, máy móc đưa tay vẫy chào tạm biệt. Cho đến khi chiếc ô tô chạy khuất bóng khỏi lối nhỏ. Tư An vẫn đứng đó, dường như muốn xác minh và ghi nhớ lại nhưng gì mà anh vừa nói.

- Mang kí ức này, sống tốt tốt, đó là điều bà mong muốn nhất.

Bà An được hỏa táng và sau đó đem vào một ngôi chùa trên núi. Buổi sáng đó, mẹ An hỏi cô, nhưng vẫn thoáng trong giọng điệu là sự ngập ngừng, do dự nhưng thoáng chốc không đành lòng.

"Tư An à, mẹ không thể ở đây với con được hay là... Con đi cùng mẹ nhé?"

Mẹ An bây giờ cũng đã có gia đình mới. Một căn chung cư nhỏ ở một thành phố khác. Bà ấy sống cùng chồng, con trai và mẹ chồng. Mẹ chồng trước vẫn luôn cáu gắt với mẹ An bởi vì bà là phụ nữ đã qua một đời chồng và có con riêng, vốn trước luôn không chấp nhận mẹ An. Sau này, khi có cháu trai mẹ chồng An cũng ít gắt gỏng hơn trước nhiều. Sự đắn đo hiện lên trên khuôn mặt mẹ An. Bà không biết khi mang Tư An về có được chấp thuận hay không. Bà sợ sự hạnh phúc, êm ấm của gia đình mới vừa được xây dựng không lâu liền sẽ sụp đổ trước sữa thay đổi này.

Dù sao bà cũng là người mẹ, là người thân duy nhất của Trình Tư An. Nếu bà không là người chăm sóc con bé thì con bé sẽ đi đâu về đâu, sống thế nào khi chỉ mới vừa lớp 8. Bỏ lại một đứa trẻ chưa được lớn ở độ tuổi vị thành niên là quá tàn nhẫn, bà sẽ thật sự bị cắn rứt lương tâm.

Trình Tư An hiểu được hết những đắn đo của mẹ. Cô biết gia đình mới của mẹ, cũng hiểu được nỗi khổ riêng của mẹ nhưng cô không có sự lựa chọn nào khác tốt hơn. Một mình cô bé ở nơi đây cũng không phải là cách làm thỏa đáng. Tuy hiểu như thế nhưng Trình Tư An vẫn dè dặt hỏi lại.

"Con có theo mẹ ạ?"

"Ừm... có lẽ sẽ thiệt thòi một chút nhưng mẹ sẽ cố gắng chăm sóc con tốt, được không?"

Cô nhìn vào mắt mẹ thật lâu rồi gật đầu. Có một nơi để về vẫn hơn là lưu lạc khắp nơi. Hương hỏa của bà nội, hai mẹ con sắp xếp ở một ngôi chùa linh thiêng trong địa phương. Có lẽ ở nơi này, bà cô sẽ được chăm sóc đầy đủ và cũng không còn cảm thấy cô đơn. Cô bé được mẹ dắt đi đến trường học làm thủ tục chuyển trường. Đinh Nguyễn Nguyễn là cô bạn tốt nhất của Trình Tư An cũng không nỡ chia tay bạn học thân thuộc của mình. Có lẽ chính cô bé Nguyễn Nguyễn cụng hiểu rằng lần chia tay này, không biết bao giờ mới có thể gặp lại. Chính vì thế mà không đành lòng, len lén rơi nước mắt suốt mấy ngày trời. 

Ngày đó, trong lúc mẹ của Trình Tư An thu dọn quần áo của cô chuẩn bị cho chuyến đi dài, cô gặp lại Tô Gia Hiệu. Không còn những bữa ăn nữa, chính anh cũng sợ những chia ly, ly biệt như thế này. Sau nhiều lần như thế, anh chọn cho mình cách tiếp nhận dễ chịu nhất chính là cứ tin rằng một ngày nào đó họ sẽ quay trở về. Chỉ là không biết bao lâu, có thể là một năm, hai năm, năm năm, mười nằm... chỉ cần không phải là lần cuối họ vẫn sẽ có cơ hội gặp lại. 

"Đã chuẩn bị những gì rồi?"

Tô Gia Hiệu đứng dưới tán cây ngoài cổng chung cư tập thể. Trang phục áo thun và quần kaki dài đơn giản. Trông trẻ trung và năng động khác với dáng vẻ cố trưởng thành của anh hằng ngày. Có vẻ hôm nay là ngày nghỉ của anh, nên trông dáng vẻ lười biếng và thoải mái. Trình Tư An đứng đối diện anh, cơn gió nhẹ nhàng thổi nhẹ qua làm lay động thân ảnh đối diện, mùi hương của nước xả vải và mùi nước hoa bay thoảng qua cánh mũi nhỏ. Chỉ một khắc đó, cô dường như ghi nhớ mùi hương này đến mãi về sau.

Làn tóc đen dài của cô bé khẽ đung đưa trong cơn gió xuân của buổi chiều. 

"Cũng không nhiều lắm, sẽ còn trở lại nơi này nên không muốn mang đi tất cả."

Đôi bàn tay Trình Tư An quấn quýt lấy nhau, đôi mắt trong sáng nhìn chằm chằm vào người đối diện. Lời cô nói chính là, sau này nhất định sẽ trở lại, chỉ hi vọng lúc ấy Tô Gia Hiệu sẽ không quên mất cô bé là ai. 

"Ừm! Lần này sẽ chuyển đến đâu?"

"Thành phố C phía Bắc, hình như gần biển đấy!"

Tô Gia Hiệu gật đầu, trò chuyện một lúc là đến chiều tà, mùi những món ăn gia đình lại từ khu nhà tập thể bay ra, lan tỏa khắp không trung. Mẹ Trình cũng gặp qua Tô Gia Hiệu vài lần, cũng từng nói chuyện riêng với anh về vấn đề của Trình Tư An và bà nên sớm đã cảm thấy quen thuộc.

"An à, mời Tô Gia Hiệu ăn cơm." 

Giọng mẹ Trình vang lên từ phía ban công tầng lầu, chắc hẳn là Tô Gia Hiệu cũng nghe, ánh mắt anh nhìn cô miệng khẽ cười một cái.

"Có định mời anh ăn một bữa không?"

Trình Tư An cũng cười cười, mũi chân khẽ khều một hòn đá nhỏ dưới chân. 

"Chẳng dám không mời, hừm!"

Ánh mắt Tô Gia Hiệu dịu dàng dừng xuống đỉnh đầu cô bé, đôi tay không nhịn được giơ lên không trung rồi đặt lên đỉnh đầu, xoa mấy cái.

"Vào trong ăn cơm, hửm?"

Trình Tư An giơ cánh tay trắng hồng ra đón lấy bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu của chính mình. 

"Ừm vào ăn cơm thôi."

Chiều hôm sau, hai mẹ con Trình Tư An thu dọn hành lí đến ga tàu. Tô Gia Hiệu nói rằng anh sẽ cố gắng để tiễn cô nhưng lúc đến nơi chỉ thấy Đinh Nguyễn Nguyễn. Trong lòng rất cảm động bởi vì có bạn thân đến tiễn, chỉ là đứng chờ mãi cũng không thấy hình bóng ấy đâu.

"Chú ấy không đến à? Câu không có nói..."

Trình Tư An ánh mắt không tự chủ nhìn một vòng nhà ga như tìm một cái gì đó rồi lại thôi.

"Chắc chú Tô bận mất rồi, không sao đâu mình có số điện thoại mà."

Chỉ khi đến giờ lên tàu, mẹ cô và Trình Tư An mỗi người một cái vali xách đến cửa tàu. Chỉ một lúc trước khi bước chân vào bên trong cánh cửa kia thì lại nghe tiếng của một ai đó quen thuộc vọng tới là tên của mình. 

"Trình Tư An!"

Cô bé quay mặt lại, chỉ thấy xa xa bóng dáng cao lớn, trên nguời mặc âu phục đã cởi hết khuy áo bên ngoài, giày da sáng bóng nổi bật trong đám đông. Khuôn mặt lo lắng, vội vàng chạy đến cửa tàu nơi cô bé đang đứng. Tô Gia Hiệu nhìn thấy còi báo hiệu chuẩn bị khởi hành liên gấp đến mức mồ hôi đổ ẩm ướt hai bên tóc. Chỉ một khoảnh khắc nhìn thấy Trình Tư An mỉm cười nói với anh "Hẹn gặp lại". Chẳng có quá nhiều tính toán và suy nghĩ, anh chỉ vội nhét vào lòng cô một cái hộp nhỏ và đáp lại "Thượng lộ bình an!"

Chờ đến lúc đoàn tàu đi xa, Tô Gia Hiệu mới cảm thấy một chút tiếc nuối vì phải rất lâu sau đó, anh mới có thể gặp lại Trình Tư An. Mà bên cạnh đó, Đinh Nguyễn Nguyễn đã sớm nước mắt đầy mặt. Ba mẹ cô ấy vừa không đành lòng mà cũng có chút buồn cười  nhìn đứa trẻ đầy tình cảm nhà mình. Cô ấy chỉ nức nở mấy tiếng nhưng vẫn luôn nói.

"Khi rảnh nhất định đến thăm Trình Tư An."

Tô Gia Hiệu suy tư một chút rồi âm thầm tính toán, chắc hẳn sẽ không thiếu cách để có thể gặp lại nhau. Dù sao dây cũng phải sinh ly tử biệt, sẽ có một lúc nào đó anh sẽ tự mình đến thăm cô bé, chỉ hi vọng lúc đó, cô sẽ không quên mất anh là ai.