Yên Vi bước vào bên trong,hành lễ với thái hậu xong,cô ngồi đối diện thái hậu,giọng nói niềm nở:
"Lâu lắm tần thiếp không tới thăm người, mong thái hậu thứ lỗi."
"Đứa trẻ này,từ ngày được hoàng thượng sủng ái như trước,liền quên Ai gia,bây giờ mới tới."Thái hậu cười nói,tuy lời nói là trách như thực chất chỉ giỡn cho vui.
"Là tần thiếp có lỗi."
"Hôm nay tới đây là có chuyện gì sao?"Thái hậu uống một ngụm trà,nhìn cô nói.
"Dạ phải,tần thiếp thực sự là có chút băn khoăn,về chuyện đích tử...Tần thiếp thực sự vẫn còn chưa sẵn sàng."Yên Vi trải lòng.
"Tần thiếp thiết nghĩ,bản thân mình từ khi được hoàng thượng sủng ái trở lại,tần thiếp cũng đã vui vẻ hơn rất nhiều,nhưng khi hoàng thượng nói đến chuyện sinh đích tử,tần thiếp lại cảm thấy có chút ngượng ngùng,tần thiếp vẫn chưa sẵn sàng,tần thiếp phải làm sao đây?"
Thái hậu nghe cô nói xong,im lặng một lát,nhẹ nhàng nắm lấy tay cô:
"Haizz,đứa trẻ ngoan,hiển nhiên là ngươi có chuyện cần nói,ta hiểu,ngươi là trong lòng vẫn còn nhiều điều ngỡ ngàng,bây giờ ngươi đã khác trước rất nhiều,không còn ỷ lớn mà tự tung tự tác,dần trở thành một hoàng hậu đúng nghĩa trong lòng ta,có sự sáng tạo,
nhưng vẫn giữ lại nét truyền thống.Còn về nối dõi tông đường,là một điều không thể tránh khỏi,cho dù ngươi có tránh như thế nào cũng phải gặp nó,vậy chi bằng hãy lao vào,
luôn giữ cho bản thân tinh thần thoải mái, đừng cưỡng ép,đặc biệt là chuyện nam nữ."
Yên Vi yên lặng lắng nghe,bàn tay thái hậu dù cho có được bảo dưỡng như thế nào,cũng không thể tránh được số phận của năm tháng, bàn tay có vài nếp nhăn,đang nắm lấy tay cô, cho cô những lời dạy bảo thông suốt,anh minh.
Cô cảm thấy,lời nói của thái hậu thực sự rất có ích,cô cũng đã nghĩ thông suốt rồi,quả thực chuyện này là không thể cưỡng cầu, cũng không thể ép buộc,nhưng cũng không thể tránh né mãi được,vậy tại sao cô không lao vào,thoải mái ung dung đối mặt,với lại đây cũng là người nam nhân cô thích,cô trao cho anh ta cũng đâu có thiệt hại gì.
"Tần thiếp đã hiểu,thái hậu anh minh."Cô cười mỉm,nhìn thái hậu.
"Ừm,ngươi cứ từ từ suy nghĩ,còn bây giờ thì nói chuyện khác đi."Thái hậu đáp.
Yên Vi bước ra khỏi cung,trong lòng tuy vẫn còn chút rối bời,nhưng đã an tâm hơn nhiều.
"Hàn Thu,ngươi có dự định lấy chồng không?"
Yên Vi bất giác lên tiếng.
"Dạ,nô tì không có ý định đó,gia đình nô tì từ trước tới giờ nữ đều nhập cung làm cho tới cuối đời,nếu ai không nhập cung thì mới phải đi lấy chồng sinh con."Hàn Thu đáp.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ |||||
"Vậy thì Lệ Chi cũng vậy sao?"
"Dạ không,nô tì chờ đến đủ tuổi sẽ lấy một thái giám trong cung."Lệ Chi cười tủm tỉm.
"Ngươi định nói đến A Tranh sao?"Hàn Thu buột miệng nói.
"Ngươi..."Lệ Chi hét lên.
"Sao,ngươi với A Tranh có gì sao?"Yên Vi bất ngờ.
"Dạ,nô tì với A Tranh có giao ước với nhau..." Lệ Chi đỏ mặt nói.
"Vậy ta giúp ngươi."Yên Vi cười nói,cô sẽ tác hợp cho hai người bọn họ.
"Đa tạ nương nương."
"Còn Hàn Thu,đến khi ngươi có tuổi,ta sẽ lo cho ngươi có một cuộc sống an nhàn trong cung."Yên Vi suy nghĩ.
"Đa tạ nương nương."
"Không có gì hết,các ngươi bên cạnh ta,tâm thiện một lòng trung thành,ta tuyệt đối sẽ không bao giờ bạc đãi các ngươi,sẽ cho các ngươi những phần quà xứng đáng với những gì các ngươi đã làm cho ta."
... --------END--------...