"Nàng tự bao giờ không biết phép tắc?"Hoàng thượng trầm giọng nói.
"Nếu người thả tần thiếp ra thì tần thiếp sẽ ngay lập tức hành lễ với người."Yên Vi giương mắt nhìn hoàng thượng,giọng tỏ vẻ khó chịu.
"Không cần nữa."Hoàng thượng cũng chả cần nữa,bây giờ chỉ rất muốn hưởng thụ cái cảm giác ôm Yên Vi trong lòng.
Vừa thoải mái lại còn rất mềm.
Đứng khoảng nửa tiếng,hoàng thượng rốt cuộc cũng đã chịu buông Yên Vi ra,sảng khoái mà bước vào bên trong.
Yên Vi đứng đó,cảm giác tức giận muốn vỡ lồng ngực,vô tình nhìn thấy cục đá,lại vừa đang muốn trút giận,nhân vừa lúc thấy cục đá này, thì còn ngại gì nữa.
Yên Vi nhìn cục đã,vuốt vuốt tóc rồi nói:. ngôn tình hài
"Xin lỗi mày,cục đá tội nghiệp."
Nói xong,Yên Vi liền dùng lực thật mạnh,đá cục đá bay thật xa.
Đá xong,Yên Vi thở một tiếng đầy sảng khoái, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, chỉnh sửa lại một chút,cô mới đoan trang bước vào.
Bên trong,hoàng thượng anh tuấn ngồi trên ghế,trên tay cầm miếng nho đã được ướp lạnh từ sáng tới giờ.
Bỏ vào miệng một miếng,vị chua chua ngọt ngọt nơi đầu lưỡi,lại còn có cảm giác mát lạnh,đánh bay cái nóng của mùa hè oi bức ngột ngạt.
Nhìn thấy Yên Vi đi vào,hoàng thượng liền nói:
"Ngồi lên đây."
Vừa nói lại vừa vỗ lên đùi mình.
Yên Vi nhìn thấy như vậy,khuôn mặt có chút biến sắc,nhưng lại thấy hoàng thượng không nói thêm lần nào,nhưng tay vẫn vỗ nhè nhẹ lên trên đùi.
Yên Vi đã tin lời này không hề là giả,mà là thật 100%,ôi mẹ ơi!
Yên Vi ngay lập tức từ chối,đi qua ghế kế bên:
"Tần thiếp nghĩ là không cần đâu,hoàng thượng cứ ngồi....A!"
Chưa kịp đặt mông xuống,Yên Vi đã bị hoàng thượng kéo về phía lòng người,ôm chặt cô trong lòng.
Yên Vi ngồi trong lòng hoàng thượng,cả người cứng đờ không dám thở mạnh,nhưng hoàng thượng thì lại rất thong thả,đặt cằm mình lên đầu cô.
"Hoàng thượng,người mau thả tần thiếp ra đi."
Yên Vi giãy dụa muốn thoát ra,nhưng càng giãy dụa,vòng tay của hoàng thượng càng chặt hơn, bao thành một chiếc lồng gỗ,thoang thoảng mùi hương gỗ.
Giãy dụa hơn năm phút,thấy không có hiệu quả gì,Yên Vi cũng giống như hồi nãy,yên lặng ngồi yên trong lòng hoảng thượng,tựa đầu vào lồng ngực vững chắc.
Hoàng thượng trầm ngâm nhìn nữ nhân trong lòng,hồi nãy như một con báo dũng mãnh,bây giờ lại như một con mèo nhỏ,khiến người ta muốn giận cũng không nỡ giận.
"Trẫm thật sự hết cách với nàng."Hoàng thượng cảm khái.
"Hết cách?Hoàng thượng minh tuệ như người, mà cũng phải hết cách với tần thiếp sao?"Yên Vi nở một nụ cười mỉa mai.
Cô đương nhiên biết hoàng thượng đang nhắc tới chuyện gì,hoàng thượng là đang nói không biết làm sao mà cô lại giận lâu như vậy,không biết làm sao mà cô lại có thể khiến cho người lực bất tòng tâm.
Có lẽ hoàng hậu trước đây cũng là mẫu nghi thiên hạ,chắc cũng đã giận hoàng thượng không ít lần.
Nhưng ngẫm lại,thân chủ hoàng hậu này lúc trước giận là giận luôn đi,còn cô bây giờ,là vừa giận vừa thương,chẳng trách.
Hoặc có lẽ,trước giờ trong cung chưa có ai giận hoàng thượng lâu như cô của hiện tại?
Cũng phải,dù sao cô cũng đã giận hoàng thượng được một tuần rồi,chắc các phi tần kia,vừa mới giận hôm nay,chắc hôm sau đã đến sớm thỉnh tội.
Nhưng Yên Vi là người của thế kỉ 21,cô mang tư tưởng hiện đại,không phải mang tư tưởng lạc hậu thời đây.
"Nàng dạo này tính cách thay đổi nhiều,trẫm cứ tưỡng nàng đả nghĩ thông suốt rồi,nhưng đến một tuần nay,nàng không đến Tẩm điện dù chỉ một lần,cũng không có làm một chuyện gì tạ tội,khiến cho trẫm cảm thấy,nàng vẫn chưa bỏ được,cái tính bướng bỉnh của mình."Hoàng thượng tâm sự.
...--------END--------...