Bổn Cung Là Hoàng Hậu

Chương 25: Nàng còn không mau quản chó mèo của nàng!




"Mai quý phi,nàng không sao chứ?"Hoàng thượng đứng kế bên,vội vội vàng vàng đỡ Mai quý phi.

Giọng nói hoàng thượng lo lắng,làm cô nghĩ ả ta gặp bệnh nặng,sắp lâm chung tới nơi.

Mai quý phi ngã vào lòng hoàng thượng,giọng nói nức nở như sắp khóc,hoàn toàn khác với vẻ muốn cầm đao giết người vừa ban nãy.

Khuôn mặt Mai quý phi e lệ,đáng thương khiến cho người ta không khỏi thương xót,hoàng thượng cũng chẳng phải ngoại lệ,cùng là nam nhân,ngoại lệ chắc chỉ có trong truyện.

Hoàng thượng nhíu chặt mày lại,khuôn mặt uy nghiêm đanh thép khiến cho người ta cảm thấy lạnh tới run người,giọng nói thể hiện sự giận dữ:

"Nàng còn không mau quản chó mèo của nàng!"

Quát xong,thấy mình có lẽ là làm quá,nhưng vì nghĩ tới thể diện của mình,lại nghĩ tới lòng tự tôn cao quý của mình,hoàng thượng không nói gì mà chỉ dìu Mai quý phi ra ngoài khỏi Thanh Cát cung.

Thanh Cát cung vừa rồi ầm ĩ như một cái chợ vào lúc giữa trưa,người ra kẻ vào.Giờ đây lại im ắng đến độ tưởng chừng như chợ đã tàn.

Mà sự nồng nhiệt,ầm ĩ ấy với sự lãnh lẽo cô quạnh này chỉ mới cách nhau ước chừng khoảng 5 phút.

Yêu Vi ôm Bông Tuyết,nở một nụ cười khinh miệt,nhìn nam nhân và nữ nhân vừa rời đi không xa.

Có chó với mèo mà cũng chấp,vậy chẳng khác nào là chó với mèo,đấu đá với nhau.

Người ta nói mây tầng nào gặp mây tầng đó,

Mai quý phi thích so đo với chó với mèo,vậy chẳng khác nào đang hạ đẳng cấp của mình bằng với những con thú này.

Cô cũng không thèm chấp với loại người đó.

Còn về phía hoàng thượng,hình tượng tốt mà mấy ngày nay Yêu Vi nhìn thấy giờ đây đã hoàn toàn sụp đổ một cái rầm thật to và dữ dội.

Từng viên gạch có ghi tên những đức tính,hình ảnh đẹp của hoàng thượng từ từ rớt xuống một viên một,rồi chốt hạ bằng cú rầm oanh trời mãnh liệt ấy.

Dám quát cô như vậy,vậy mà lúc trước hết lòng hết dạ lấy lòng cô,bây giờ lại trở mặt nhanh như lật trứng ốp la.

À không,lật trứng ốp la cũng không thể so sánh nổi.

Cô cảm thấy thương cho thân chủ này,hèn gì mà lại không muốn tha thứ cho tên hoàng thượng kia.

Mai mốt mà có tới xin lỗi,có tặng quà cho cô cũng không thèm

Yêu Vi thẫn thờ nghĩ ngợi,thi thoảng lại nghiến răng vì tức giận,cả người vô thức như được lập trình sẵn đi vào bên trong.

Khoảng sân lại trống rỗng như cũ,chỉ có tiếng gió thi thoảng mới tự nhiên lướt qua,cuốn theo những dư tàn còn sót lại ban nãy.

Về phía hai người bên này.

Hoàng thượng dìu Mai quý phi,giọng nói ân cần sâu sắc,sợ người kia không hiểu ý mình:

"Nàng không sao chứ?"

"Tần thiếp không sao,hoàng thượng đừng lo lắng."Mai quý phi giọng nói thều thào,cả khuôn mặt lúc trắng lúc xanh nhưng vẫn rất xinh đẹp không tì vết.

Ở điểm nhợt nhạt này,không ngờ cũng có cái đẹp của nó.

Mai quý phi nói như vậy,chỉ càng khiến cho hoàng thượng lo lắng hơn,tay đang dìu Mai quý phi vô thức cũng chặt lại.

Hoàng thượng nhìn xung quanh,thầm nghĩ lại tới cảnh ban nãy,nhìn thấy hoàng hậu thẫn thờ.

Trong lòng không hiểu sao lại dâng lên sự thương xót và ân hận,nhưng hoàng thượng rất nhanh đã đè nén cái cảm xúc ấy xuống,dành sự quan tâm cho người bên cạnh mình bây giờ.

Dù sao Mai quý phi cũng bị ngã,hoàng thượng tất nhiên cũng sẽ nghiêng về phía cô ta,chỗ của Yêu Vi coi như gặp bất lợi.

Mai quý phi cười thầm trong bụng,ả ta không uổng công ngã một cái đau điếng.

... --------END--------...