Bổn Cung Không Thể

Chương 90: Ngoại truyện - Kỷ Thù (1)




Chín năm trước, Hoàng thất Đại Ân thịnh hành phong cách xa hoa lộng lẫy.

Ngọc Tảo cung được xây dựng bằng gạch vàng đá ngọc, Đế Cơ yểu điệu quyến rũ mặc váy dài, chân trần đứng trên sàn nhà, cằm hếch lên, gương đồng lớn phản chiếu gương mặt mỹ nhân quyến rũ mà chán đời.

Các nữ quan theo thông lệ cầm thước dây cẩn thận đo vòng eo và mắt cá chân của nàng một cách cẩn thận, bên cạnh, thái giám chưởng sự trẻ tuổi tuấn tú cầm bút ghi chép cuộc sống thường ngày của nàng, buông mi đọc từng chữ: “Giữa tháng tư năm Quỳ Dậu, vòng eo của Nhị điện hạ rộng mười chín tấc*, tăng sáu phân* so với kích cỡ tuần trước.”

*Mười chín tấc tương đương với 63.32 cm.

*Sáu phân: tùy theo triều đại mà “phân” sẽ có kích thước khác nhau. Có lẽ sáu phân này tương đương với 1.6 cm.

Hắn ta khép sổ sách lại, nhìn nữ quan ti thiện đứng chờ bên cạnh, giọng nói lạnh nhạt như giải quyết việc công: “Kể từ hôm nay, cấm Ngọc Tảo cung ăn bữa khuya sau giờ Dậu, cắt giảm ẩm thực thức uống ở mức phù hợp."

Trong gương, Kỷ Thù híp đôi mắt hồ ly quyến rũ.

Nàng chán ghét những tên nữ quan và thái giám mang chức vụ “Ti nghi dạy dỗ” cứ ra vào Ngọc Tảo cung mỗi ngày. Họ dạy nàng học ca múa âm nhạc, học trang điểm bình phẩm, thậm chí là nắm bắt chính lệnh thời cuộc, cứ như thể nàng là một món quà được đóng gói thật lộng lẫy rồi chờ bán một cái giá đắt đỏ.

Nhưng nếu phải nói nàng ghét nhất ai, thì đó chính là Tiết Khởi - thái giám chưởng sự lấy cớ phụng mệnh Hoàng đế để suốt ngày giám thị nàng, hành hạ nàng.

Vì vòng eo tăng thêm sáu phân mà đám nữ quan siết chặt dải lụa quấn quanh eo Kỷ Thù, khiến nàng gần như ngộp thở. Trong lúc nhất thời, oán khí sôi trào trong lòng nàng, càng ngày càng chán ghét Tiết Khởi.

Năm nay Kỷ Thù mười sáu tuổi, là thời điểm Đại Ân hưng thịnh như mặt trời ban trưa. Nhị Công chúa ngang ngược gàn dở, tất nhiên là có đủ vốn liếng để hành sự khác người. Nàng chỉ cần ngồi yên trên giường, nhẹ nhàng ngoắc mũi chân một cái, sẽ có vô số thái giám thi nhau quỳ mọp xuống mang tất mang giày cho nàng.

Tiết Khởi hành hạ nàng, nàng cũng hành hạ Tiết Khởi, cố tình làm những chuyện trái với lễ giáo, nhìn hắn ta đen mặt khuyên nhủ mình, trong lòng nàng sẽ tràn đầy vui sướng.

Sương khói lượn lờ từ lư hương được điêu khắc hình dã thú, thái giám trẻ tuổi quỳ trên gạch nền bóng loáng đến mức có thể soi gương, cẩn thận đỡ một bên gót chân của Đế Cơ, dùng bút lông dê sơn móng chân cho nàng.

Ngày thường, những công việc chăm chút bề ngoài này đều sẽ do đám cung tỳ làm nhưng hôm nay, Kỷ Thù nhất thời nổi hứng, ra lệnh cho Tiết Khởi hầu hạ mình.

Nàng ngửa người chống tay lên giường, lạnh lùng nhìn Tiết Khởi vừa ngượng tay vừa nghiêm túc tô móng chân cho mình, bỗng nảy sinh ý xấu quơ ngón chân một cái, bút lông dê nhuộm sơn đỏ bị trượt ra ngoài, vẽ một vệt đỏ tươi trên ngón chân trắng xanh quá mức của nàng.

Dường như Tiết Khởi đã quen với hành vi thường xuyên gây khó dễ của nàng, chỉ bình tĩnh buông sơn đỏ và bút lông, quỳ xuống thỉnh tội: “Nô tài tay chân vụng về, mong Nhị điện hạ trách phạt.”

Đế Cơ hất cằm, dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa chói mắt, nhấc chân đạp lên vai Tiết Khởi, khiến sơn đỏ vừa tô lên móng chân đều dây vào lớp vải áo màu chàm của hắn ta. Nàng xấu tính nói: “Ngươi van xin bổn cung đi, có lẽ bổn cung sẽ tha cho ngươi một lần.”

Tiết Khởi vẫn quỳ mọp trên sàn nhà, rõ ràng là tư thế hèn mọn vô cùng nhưng giọng nói của hắn ta vẫn không hề dao động, trả lời nàng: “Chủ tử phạt nô tài là phúc phận của nô tài, nô tài biết ơn còn không hết, sao dám van xin tha thứ.”

Kỷ Thù nở nụ cười: “Tiết Khởi, ngươi biết bổn cung ghét nhất điều gì ở ngươi không? Đó là vẻ mặt đối trá đến cùng cực này của ngươi.”

Chẳng qua là ỷ y có phụ hoàng làm chỗ dựa, cáo mượn oai hùm mà thôi!

Tính cách của Kỷ Thù có sự điên cuồng và nổi loạn, càng giận chó đánh mèo thì mặt ngoài lại càng cười dịu dàng. Nàng nhoài người nhìn xuống Tiết Khởi, giơ chân nâng chiếc cằm sạch sẽ của hắn lên, cười nói: “Bổn cung rất tò mò, thái giám các ngươi cũng biết ấm lạnh, cũng biết tình yêu sao?”

Nàng thấy mí mắt Tiết Khởi run rẩy.

Hắn ta vẫn không nhúc nhích, cứ như một pho tượng khắc băng lạnh lẽo vô tình.

“Nô tỳ là hoạn quan, không hiểu những thứ đó.” Lúc nói câu này, giọng điệu của Tiết Khởi rất bình tĩnh, song từ đầu đến cuối, hắn ta vẫn không nhìn thẳng vào mắt nàng.

Trong những bài học mà Hoàng đế sắp xếp cho nàng, có một môn học được gọi là học cách kiểm soát nam nhân. Ông ta nói với Kỷ Thù rằng: “Con không cần học cách nâng đỡ nam nhân, con chỉ cần học cách hủy diệt nam nhân là được.”

Nếu được, người đầu tiên mà Kỷ Thù muốn hủy diệt chính là Tiết Khởi.

Tiếc rằng, hắn ta thậm chí không thể coi là nam nhân chân chính.

Ngày ấy, Tiết Khởi tự nhận phạt hai mươi roi với tội danh “hầu hạ chủ tử không chu toàn”, xong việc cũng chẳng buồn cau mày một chút, cởi xiêm y dính máu, tắm rửa thay quần áo rồi tiếp tục khom lưng xuất hiện trong Ngọc Tảo cung, cướp đoạt bữa khuya mà Kỷ Thù vừa ăn vụng được một nửa.

Kỷ Thù ném bát đũa xuống sàn nhà, thầm nghĩ trên đời này không còn tên nô tài nào đáng ghét hơn Tiết Khởi.

Nàng càng nghĩ càng tức giận, dứt khoát sai người cầm khế bán thân và vật tịnh thân của hắn ta đến đây, chỉ hận không thể hủy diệt thứ này ngay trước mặt hắn ta để trả mối thù bị “giám thị”.

Đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất Tiết Khởi van xin nàng.

Đôi mắt của hắn ta thoáng chốc đỏ hoe, dập đầu xuống đất thật mạnh, một giọt nước mắt chảy xuống men theo chóp mũi của hắn ta. Hắn ta nói rằng, mình bằng lòng đền tội bằng cái chết nhưng van xin chủ tử đừng hủy hoại chút niệm tưởng cuối cùng của mình.

Nàng hỏi Tiết Khởi tại sao, hắn ta nghẹn ngào thật lâu rồi nhắm mắt nói: “Kiếp sau đầu thai, ta muốn được làm một nam nhân chân chính.”

Ngay cả chính Kỷ Thù cũng không nhận ra, vừa rồi hắn ta tự xưng là “ta”, dường như muốn mượn cơ hội này để tìm lại lòng tự trọng đáng thương đã bị cưỡng ép cắt bỏ của mình.

Người hầu trong cung điện đều cười ầm ĩ. Sống lưng của thái giám trẻ tuổi run rẩy, vừa cố chấp vừa đáng buồn.



Cuối cùng, Kỷ Thù không hủy hoại vật của Tiết Khởi.

Nàng vẫn chán ghét Tiết Khởi như ngày xưa, chẳng qua nàng nhận ra đối đầu với một thái giám chỉ làm việc theo mệnh lệnh thì dường không khiến nàng vui vẻ như trong tưởng tượng.



Nửa năm sau, Hoàng đế bệnh nặng, Bắc Yến xâm lược lãnh thổ Đại Ân trên diện rộng, phòng tuyến ở Bắc Cương hoàn toàn dựa vào Kỳ Liên Phong bảo vệ. Sau mấy lần đại chiến, binh lính mỏi mệt, ngựa chiến thiếu thốn, quốc khố đã không thể gửi thêm bao nhiêu quân lương.

Sau khi suy xét kỹ càng, Đại Ân bất đắc dĩ phái Đế Cơ gả sang Bắc Yến hòa thân.

Khoảnh khắc nhận được thánh chỉ, Kỷ Thù chợt hiểu rằng, trên đời này chưa bao giờ có thứ gì miễn phí. Hoàng đế hao hết tâm tư dạy nàng lễ nghi và thuật ngự nhân, chẳng qua là để bồi dưỡng nàng thành quân cờ hòa thân, đưa sang làm hại địch quốc, giúp Đại Ân có cơ hội để hồi phục sinh lực mà thôi.

Một cuộc hôn nhân khiến bầu không khí của Ngọc Tảo cung trở nên tĩnh lặng đầy chết chóc, vẻ mặt của đám cung nhân tràn đầy đau khổ, không ai muốn mình sẽ bị lựa chọn làm “của hồi môn”. Một khi đã đến vùng đất hổ sói Mạc Bắc thì cả đời này sẽ không bao giờ có thể quay về quê hương…

Ngày nàng ngồi trên xe hoa rời cung, trưởng tỷ Kỷ Nguyên và tiểu muội Kỷ Sơ Đào đều đến tiễn đưa nàng.

Gió lạnh thổi phần phật trên cung tường, sắc mặt Kỷ Nguyên trầm lắng, nói với nàng: “Thừa Bình, muội hãy cố gắng cầm cự, chờ Đại Ân đến đón muội về nhà.”

Váy cưới trên người Kỷ Thù đỏ thẫm như máu, đưa mắt nhìn hoàng cung trang nghiêm sau lưng, nở nụ cười thê lương: “Nhà? A Nguyên, chúng ta vốn dĩ không có nhà. Tất cả những gì mà thâm cung này từng ban cho chúng ta, cuối cùng sẽ biến thành món nợ, bắt chúng ta phải trả lại gấp bội lần.”

Tiểu muội năm nay mới tám tuổi, vẫn chưa biết “hòa thân” khác hẳn với xuất giá bình thường, chỉ đuổi theo liễn xa của nàng khóc đến mức chóp mũi đỏ bừng, thở hổn hển nói: “Nhị Hoàng tỷ, tỷ phải giữ gìn sức khỏe, thường xuyên về nhà thăm muội nhé!”

“Nhóc phế vật…” Vành mắt của Kỷ Thù thoáng chốc đỏ hoe, buông rèm xe xuống không dám nhìn nữa.

Ra cửa cung, sứ đoàn đưa Công chúa đi hòa thân đã xếp hàng chờ sẵn.

Ngoài rèm xe, một giọng nói quen thuộc vang lên, cung kính nói: “Toàn bộ sứ đoàn đã chuẩn bị đầy đủ, nhất định sẽ hộ tống điện hạ tiến vào vương thành Bắc Yến bình an.”

Kỷ Thù ngẩn người, vén rèm cửa lên, quả nhiên thấy gương mặt tuấn tú không chút cảm xúc của Tiết Khởi.

Nàng cười nhạo, hỏi: “Ngươi đến đây làm gì? Ti Lễ giám chưởng – ấn – đại – nhân!”

Tiết Khởi bồi dưỡng ra một Đế Cơ đủ xinh đẹp xuất sắc giúp Hoàng đế, sau khi chuyện hòa thân đã được quyết định, hắn ta lập tức được đề bạt lên làm thái giám chưởng ấn của Ti Lễ giám, đứng đầu trong số các hoạn quan.

Hắn ta không nên xuất hiện ở đây.

Tiết Khởi vẫn mặc trang phục thái giám màu chàm như ngày xưa, hàng mi dài hơi cụp xuống, khom lưng bình tĩnh nói: “Nô tài đến đây để đưa điện hạ đến phương bắc hòa thân.”

Nàng sững sờ trong thời gian ngắn, ngay sau đó cảm thấy sự nhục nhã và phẫn nộ vô cùng tận.

Đến khi hoàn hồn, nàng đã ném hết ly trà trên bàn ra ngoài, nện lên trán Tiết Khởi rồi rơi xuống vỡ tan tành.

Tiết Khởi lảo đảo, nhanh chóng đứng vững vàng, một dòng máu đỏ tươi đặc sệt chảy ra từ thái dương dưới mũ sa của hắn ta, sắc màu thấy mà ghê người như váy cưới.

Cho dù trong lòng Kỷ Thù tràn đầy căm hận thì vẫn giữ nụ cười phong hoa tuyệt đại được huấn luyện kỹ càng, hờ hững nói: “Sao? Phụ hoàng không yên tâm nên cố ý phái ngươi đi theo để giám thị bổn cung hả?”

Tiết Khởi là người mà phụ hoàng phái đến bên cạnh giám thị nàng, tựa như ba năm quá khứ, Kỷ Thù vẫn luôn nghĩ như vậy.

Biên thùy, Bắc Yến chỉ phái mười mấy người ít ỏi đến đón Công chúa hòa thân. Họ uống máu ăn thịt, tràn ngập sự dã man vô lễ của bộ tộc man rợ.

Sự ngạo mạn và khát máu của người Bắc Yến càng khiến Kỷ Thù hạ quyết tâm đào hôn. Nàng đã tìm được thế thân, tranh thủ lúc sứ đoàn hai bên say rượu, nàng bước lên ánh trăng chiếu khắp mặt đất như sương tuyết, chạy như điên ra khỏi doanh trướng.

Nàng không thể ngờ người Bắc Yến lại tỉnh rượu nhanh đến thế. Lúc họ vào lều tuần tra, thị tỳ thế thân kia không chịu được áp lực, cả người run lẩy bẩy như cầy sấy, bị người Bắc Yến phát hiện manh mối, vươn tay kéo khăn voan xuống, để lộ gương mặt kinh hãi của thị tỳ…

Người Bắc Yến nổi giận, quát to một tiếng, thoáng chốc ánh đuốc sáng ngời chiếu khắp doanh trại.

Kỷ Thù không dám dừng chân, hoảng sợ không thấy con đường đằng trước, tựa như một chú nai con cố gắng trốn thoát khỏi sự lùng bắt của bầy sói, liều mạng chạy như điên.

Mãi đến khi một hình bóng quen thuộc giục ngựa chạy đến, chặn trước đường đi của nàng.

Kỷ Thù lùi về sau một bước, hô hấp đau như dao cứa.

“Ngươi đến đây… Để bắt bổn cung ư?” Ánh mắt nàng tràn đầy tuyệt vọng không cam lòng.

Bầu trời Mạc Bắc hôm ấy quá tối tăm, nàng không thấy rõ vẻ mặt của Tiết Khởi là gì, chỉ nhớ hắn ta siết chặt dây cương đến nỗi khớp xương ngón tay trắng bệch.

Hắn ta xuống ngựa, tiến về phía Kỷ Thù, đế giày đạp trên nền cát phát ra tiếng vang sởn tóc gáy.

Kỷ Thù lảo đảo lùi về sau, bỗng thấy Tiết Khởi vươn tay, đưa dây cương cho nàng.



“Để nô tài chặn đường chúng, điện hạ mau chạy đi.” Hắn ta nói: “Cứ chạy mãi, đừng dừng lại!”

Ánh trăng chiếu vào mắt hắn, tràn ngập vẻ kiên quyết và trầm lắng.

Kỷ Thù mở to mắt, không dám tin vào tai mình. Nhưng tiếng gào thét của người Bắc Yến càng ngày càng gần, nàng không có thời gian để chần chờ.

Nàng vừa xoay người lên ngựa thì thấy Tiết Khởi rút kiếm đâm vào mông ngựa. Con ngựa bị đau, vung chân chở Đế Cơ chạy băng băng về phía trước.

Kỷ Thù nằm trên lưng ngựa, cố gắng ngoảnh đầu nhìn đằng sau. Chỉ thấy trên cồn cát tối om, bóng dáng Tiết Khởi càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất trong vòng vây của người Bắc Yến.

Kỷ Thù chạy trốn suốt đêm, đến khi sắc trời tảng sáng mới thấy hình bóng của thành Sóc Châu.

Nàng rất vui vẻ, đang định giục ngựa vào thành thì chợt khựng lại khi thấy lá cờ trắng chói mắt treo trên tường thành.

Đại Ân có quốc tang, các thành trì đều phải treo cờ trắng để bày tỏ sự bi thương. Nói cách khác, thiên tử Đại Ân đã băng hà, giờ đây người cầm quyền chắc chắn là trưởng tỷ Kỷ Nguyên.

Kỷ Thù là một người ích kỷ, dân chúng trong thiên hạ này liên quan gì đến nàng? Thế nhưng nàng không nỡ dứt bỏ hai người duy nhất cho nàng cảm nhận được hơi ấm trên thế gian này.

Kỷ Thù đứng sững sờ tại chỗ, trước mặt là tia nắng ban mai ló dạng sau tường thành, đằng sau là sa mạc chìm trong bóng đêm tối tăm. Tiến về phía trước, nàng có thể mai danh ẩn tích đến cuối đời, mặc kệ chiến hỏa lan tràn, hủy diệt giang sơn Đại Ân; lùi về đằng sau, nàng sẽ phải trở lại hòa thân với Bắc Yến, đánh đổi một tia hy vọng cuối cùng cho Kỷ Nguyên…

Nàng chưa bao giờ nhận thấy sương giá mùa đông lại nặng đến thế, đè lên ngực khiến nàng ngộp thở.

Tự do đang ở ngay trước mắt nhưng nàng không thể với tới.

Kỷ Thù nở nụ cười, cười đến nỗi nước mắt rơi lã chã. Sau đó, nàng lau nước mắt thật mạnh, kéo dây cương ra lệnh cho con ngựa quay đầu, trở về đêm tối vô tận nơi sa mạc.

Thấy nàng quay về, người Bắc Yến và sứ đoàn Đại Ân đều vô cùng kinh ngạc, nhất là đám sứ thần Đại Ân kia, mới một đêm không gặp mà ai nấy đều tiều tụy đến nỗi không giống con người.

Kỷ Thù bước vào doanh trại, mới biết vì sao sứ thần Đại Ân lại sợ hãi đến thế.

Mấy thi thể tàn tạ đẫm máu bị treo lên cán dài trước cổng doanh trại, một người trong số đó mặc đồ thái giám màu chàm, nay đã bị máu tươi nhuộm thành màu tím đậm, dưới mái tóc bù xù ấy có thể loáng thoáng phân biệt được gương mặt trẻ tuổi của Tiết Khởi.

Sứ thần run lập cập nói: “Tội nô Tiết Khởi bắt cóc Nhị điện hạ, mưu toan làm hỏng cuộc hôn nhân kết minh giữa hai nước, đã bị Bắc Yến xử tử ngay tại chỗ…”

Kỷ Thù không khóc, chỉ đỡ tường nôn mửa một trận, cho đến khi cổ họng đắng chát, tầm mắt mơ hồ, móng tay sắc bén đâm vào lòng bàn tay đến mức khiến làn da nát bấy, máu thịt đầm đìa.

Nàng đã biết vì sao phụ hoàng lại đồng ý cho Tiết Khởi tiễn đưa nàng. Nam nhân bạc tình đó hoàn toàn thấu hiểu lòng người, ông ta cho Kỷ Thù hưởng thụ sự phồn thịnh cao quý nhất, khiến nàng không cam lòng sống tạm bợ một cách tầm thường; ông ta cũng biết Tiết Khởi sẽ bằng lòng chịu chết vì nàng, cũng biết rõ hai điểm yếu duy nhất của nàng chính là trọng tình và thù dai.

Trọng tình, vì Kỷ Nguyên mà vùng lên; thù hận, vì cái chết mà sinh sôi.

Ông ta cho nàng biết rõ nếu nàng còn cố tình làm bậy thì sẽ càng ngày càng nhiều người bị liên lụy vì sai lầm của nàng.

Năm ngày sau, xe hòa thân đến vương thành Bắc Yến.

Trên yến hội, nàng gặp được Bắc Yến Hoàng đế, một nam nhân diện mạo hung ác, cơ bắp cuồn cuộn.

Bên trong vương trướng tiếng người ồn ào, Bắc Yến quần thần ngồi dưới đất, nhìn về phía Đế Cơ mảnh mai của Trung Nguyên bằng ánh mắt bỡn cợt và khinh miệt. Kỷ Thù không nhận được bất cứ sự tôn trọng nên có, mặc cho người khác soi mói tựa như một món đồ chơi hiếm thấy.

Bắc Yến Hoàng đế buông ly rượu xuống, đi đến trước mặt Kỷ Thù, bóp cằm Kỷ Thù quan sát từ trên xuống dưới, ánh mắt hiện lên một tia vui sướng rõ rệt, sau đó cười nhạo lẩm bẩm một câu bằng tiếng Bắc Yến, thô lỗ hôn lên đôi môi mỏng diễm lệ của nàng ngay trước mặt mọi người.

Cử chỉ thô lễ, sự trừng phạt hèn hạ, bày tỏ quyền sở hữu công khai tựa như đánh dấu lên người gia súc.

Tiếng cười chói tai vang vọng khắp vương trướng, tôn nghiêm của Trung Nguyên Đế Cơ dường như bị ném xuống đất, chà đạp thành một đống bùn lầy.

Kỷ Thù biết, đây mới chỉ là bắt đầu của quá trình sỉ nhục mình. Mà đối phó với loại nam nhân như vậy, nàng tuyệt đối không thể biểu lộ vẻ sợ hãi hay lùi bước, nhút nhát và khóc lóc sẽ chỉ rước lấy càng nhiều tai họa mà thôi.

Nàng vuốt ve đôi môi, nhìn vệt đỏ tươi trên ngón tay, khẽ cười thành tiếng.

Mỗi hành vi cử chỉ, mỗi nụ cười ánh mắt của nàng đều đã trải qua quá trình huấn luyện khắt khe cả ngày lẫn đêm, vẻ quyến rũ phong tình đã ăn sâu vào xương tủy của nàng. Nàng biết mình dùng vẻ mặt nào, nhìn từ góc độ nào sẽ có vẻ hấp dẫn người khác nhất. Tiếng cười của người Bắc Yến càng vang dội, nàng sẽ mỉm cười càng điên đảo chúng sinh.

Dần dà, người Bắc Yến không cười nữa, chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và bất ngờ.

Kỷ Thù nhón chân ôm chầm cổ của Bắc Yến Hoàng đế, khiến nam nhân cao to như con gấu không thể không cúi người xuống, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Hoàng đế, nàng ngửa đầu, đáp lại toàn bộ “lễ gặp mặt” mà gã vừa tặng cho mình.

Mãi đến khi đầu lưỡi nếm mùi máu tươi của kẻ thù, nàng mới kịp thời đẩy Bắc Yến Hoàng đế đang đắm chìm trong nụ hôn ấy, chậm chạp liếm láp vết máu đỏ sẫm dính trên môi, quyến rũ như yêu tinh, vừa chạm vào sẽ bùng cháy.

Nếu đã không còn sự lựa chọn nào khác thì chi bằng dứt khoát biến mình thành một mồi lửa, để xem thử Bắc Yến sẽ giết nàng trước, hay là nàng sẽ hủy hoại Bắc Yến trước.

Không ai chú ý trong góc vương trướng, một thiếu niên nô lệ im lặng đứng đó, vẻ mặt gần như si mê.