Bổn Cung Không Thể

Chương 63: Cố chấp




Dù đã bọc người trong tấm chăn, nhưng Kỷ Sơ Đào vẫn không khỏi run lên.

Bàn tay của Kỳ Viêm dùng một chút sức lực để cầm lấy chiếc thùng gỗ từ tay Kỷ Sơ Đào. Nước lạnh nghiêng đổ rào rào xuống mặt đất.

Kỷ Sơ Đào đã không còn sức để hỏi rằng: Tại sao Kỳ Viêm lại xuất hiện bên ngoài cung điện tắm suối nước nóng của phủ Công chúa vào lúc đêm khuya. Dù sao đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên. Nếu không nghe thấy tiếng động kỳ lạ trong phòng thì có lẽ hắn đã không xông bừa vào trong rồi.

“Rốt cuộc là cơn ác mộng nào mà lại đáng để điện hạ dùng cách thức này để xua đuổi tà ma vậy?” Kỳ Viêm cúi đầu nhìn thiếu nữ đang run rẩy trong cái bóng của chính mình, ấn đường nhíu lại thật chặt, giọng nói cũng trầm thấp hơn bình thường.

Hắn vươn tay xoa nhẹ giọt nước lạnh lẽo như băng đang đọng lại trên cằm nàng, sau đó cất tiếng hỏi: “Rốt cuộc điện hạ đang giấu ta chuyện gì?”

Tấm chăn nhung thượng hạng bằng lông dê đã ướt đẫm, ngấm hơi lạnh của gạch lát sàn. Kỷ Sơ Đào cuộn tròn những ngón chân trắng nõn đang ửng đỏ, vừa cụp mắt xuống vừa khẽ hỏi: “Vậy còn chàng? Chàng đang giấu bổn cung chuyện gì?”

“Điện hạ.” Kỳ Viêm gọi nàng một cách nặng nề. Không biết vừa rồi hắn có nghe thấy lời nói khác thường của nàng hay không.

Nhận ra mình đã lỡ lời nên Kỷ Sơ Đào chợt cắn môi.

Có lẽ Kỳ Viêm không hề quan tâm có ai cản đường trước mặt mình hay không. Mục đích của hắn chỉ có một mà thôi, đó chính là cưới nàng một cách danh chính ngôn thuận. Nếu đúng như điềm báo trong giấc mơ thì Kỳ Viêm không thể nào nói cho nàng biết kế hoạch của hắn được...

Bởi vì Kỳ Viêm biết rằng, Kỷ Sơ Đào tuyệt đối sẽ không đồng ý dùng sự an nguy của Kỷ Nguyên để làm mồi nhử.

Hơn nữa, ở trong giấc mộng, Kỳ Viêm đã thuận lợi thành thân với nàng, vậy nên không có lý do gì để hắn tiếp tục ra tay với vị đại tỷ đã mất đi thực quyền nữa. Vậy còn cảnh tượng Kỳ Viêm cầm thanh kiếm đẫm máu cùng với đại tỷ ngã vào vũng máu thì sao? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Sự giằng xé giữa tình cảm và lý trí khiến Kỷ Sơ Đào cảm thấy vừa lo sợ vừa bất an. Nàng cần thời gian để sắp xếp suy nghĩ một cách rõ ràng, tiếp tục bổ sung những phần quan trọng còn thiếu sót trong giấc mơ. Nhưng tâm trạng khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại sau khi dội một gáo nước lạnh đã bị dao động bởi sự xuất hiện đột ngột của Kỳ Viêm.

Ngoài cửa sổ đèn đuốc sáng trưng, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Hoắc Khiêm: “Điện hạ, lúc nãy thuộc hạ nhìn thấy có người lợi dụng bóng tối để lẻn vào đây, vậy nên thuộc hạ mới đánh bạo quấy rầy nhã hứng tắm gội thanh tịnh của điện hạ. Khẩn cầu điện hạ cho phép để thuộc hạ xác nhận sự an toàn của người.”

Rõ ràng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để tâm sự với nhau. Kỷ Sơ Đào ướt sũng đến mức phát run, đè thấp giọng nói của mình: “Chàng nên nhanh chóng rời khỏi đây nhân lúc sự tình vẫn chưa ầm ĩ đi.”

Kỳ Viêm ngoảnh mặt làm ngơ trước động tĩnh ở bên ngoài, chỉ nhìn nàng chăm chú rồi nói: “Ta lo cho nàng.”

“Yên tâm đi, bổn cung không sao cả.” Kỷ Sơ Đào hít một hơi thật sâu, sau đó nở một nụ cười dịu dàng gần như nhàn nhạt với hắn.

Trong lòng nàng đầy ắp tâm sự nhưng lại miễn cưỡng tươi cười, thế thì làm sao Kỳ Viêm có thể yên tâm được?

Hắn đứng yên chứ không hề nhúc nhích, đưa tay nắm lấy đầu ngón tay lạnh buốt của Kỷ Sơ Đào nhưng lại bắt được khoảng không.

“Bất luận có chuyện gì xảy ra, điện hạ hãy để ta ở lại cạnh nàng đi.” Kỳ Viêm nhìn đầu ngón tay của Kỷ Sơ Đào đang rụt lại thì cau mày, sau đó cố chấp lên tiếng.

Ôi trời, tại sao nam nhân này lại bướng bỉnh như vậy chứ?

Trong lòng Kỷ Sơ Đào vừa ê ẩm vừa dồn nén. E là thùng nước lạnh này đã dội xuống một cách vô ích rồi. Đồng thời, nàng lại sợ mình thật sự nhớ ra một số ký ức bất lợi cho Kỳ Viêm.

Nàng trả lời: “Nơi này đã có Hoắc Khiêm canh giữ rồi, không cần chàng ở cạnh ta đâu.”

Ngoài cửa, ánh lửa đã đến gần, giọng nói của Hoắc Khiêm lại vang lên một lần nữa: “Lục soát cho ta, cần phải đảm bảo sự an nguy của điện hạ!”

Mái tóc dài ướt sũng đang nhỏ những giọt nước lạnh ngắt. Sắc mặt Kỷ Sơ Đào tái nhợt, đôi môi run run ra lệnh cho hai cung tỳ vẫn đang không dám lên tiếng: “Vãn Trúc, Phất Linh, bảo bọn họ đều lui xuống cả đi. Trong lòng các ngươi biết rõ mình nên nói gì và không nên nói gì rồi đấy.”

Cả hai cung tỳ đều đang sợ hãi, lại biết rằng Kỳ Viêm có một vị trí đặc biệt trong lòng chủ tử nhà mình nên bọn họ đều đáp là “vâng”, sau đó vừa nhấc cái thùng trống vừa khom lưng lui ra ngoài.

Nào ngờ Phất Linh vừa mới mở cửa đã tình cờ đụng phải đám người Hoắc Khiêm đang chuẩn bị tiến vào để kiểm tra thực hư về sự an toàn của chủ tử.

Hoắc Khiêm nhìn thấy Kỷ Sơ Đào đang quấn mình trong chăn với dáng vẻ ướt đẫm, sau đó lại liếc nhìn khuôn mặt u ám của Kỳ Viêm. Thế là theo bản năng, hắn ta bèn trở tay lần mò mũi tên trên vai, vừa giương cung cài tên vừa lên tiếng: “Điện hạ, đây là...”

Kỷ Sơ Đào vội vàng đứng chắn trước mặt Kỳ Viêm: “Vì bổn cung có chuyện gấp nên mới gọi Kỳ Tướng quân đến, không phải là thích khách đâu.”

Nói xong, nàng lại nhìn vào đôi mắt sâu thẳm và đen như mực của Kỳ Viêm, dùng ánh mắt để ra hiệu cho hắn đừng làm ầm ĩ: “Bây giờ cũng đã thảo luận xong nên Kỳ Tướng quân có thể rời đi rồi.”

Kỳ Viêm vẫn bất động. Bất cứ ai có con mắt tinh đời đều có thể nhận ra sự bất thường trong bầu không khí vi diệu giữa hai người họ.

Hoắc Khiêm im lặng trong chốc lát, ngón tay siết chặt dây cung: “Kỳ Tướng quân là khách quý của điện hạ nên tất nhiên có thể tin tưởng được! Chỉ có điều, đây là nơi tắm gội của điện hạ, ngoại thần không được phép tới gần. Để đề phòng bất trắc, xin điện hạ hãy cho phép thuộc hạ canh giữ bên ngoài cửa.”

Có lẽ sự im lặng của Kỳ Viêm quá mức ác liệt nên Hoắc Khiêm mới sợ Kỷ Sơ Đào sẽ bị hắn khống chế, do đó hắn ta mới kiên quyết muốn ở cạnh nàng để bảo vệ.

Kỷ Sơ Đào lạnh cóng đến mức run bần bật, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cảnh ngộ rắc rối này nên đã vô thức nói: “Vậy thì làm phiền Hoắc thị vệ…”

“Ngoại thần? Điện hạ thà ở cùng một nam nhân không biết đột nhiên chui ra từ đâu và muốn đuổi ta đi sao?”

Không đợi Kỷ Sơ Đào kịp trả lời, Kỳ Viêm đã nheo mắt lại rồi lạnh lùng thốt lên: “Ta biết rồi.”



Kỷ Sơ Đào còn chưa kịp hỏi hắn “biết” cái gì thì đã thấy Kỳ Viêm vừa chắp tay lại vừa đi về phía Hoắc Khiêm.

Sau đó, mọi người cũng chưa kịp nhìn rõ Kỳ Viêm đã ra tay như thế nào. Họ chỉ nghe thấy một tiếng động sắc bén, mũi tên trong tay Hoắc Khiêm cũng gãy theo âm thanh đó. Dây cung đứt phựt chợt quất vào khuôn mặt đoan chính của hắn ta, để lại một vệt máu.

Sau đó là âm thanh vang dội của một trận đấu khốc liệt. Hoắc Khiêm nhanh chóng khoanh hai tay lại để đỡ đòn. Mọi người chỉ nghe thấy tiếng trầm đục khi xương thịt va chạm vào nhau. Hoắc Khiêm đã bị đánh trúng nên liên tục lui về phía sau mấy bước, gắng gượng đứng vững. Cánh tay của hắn ta vẫn đang run rẩy không ngừng bởi cú đánh dữ dội và đau nhói.

Bản lĩnh của Hoắc Khiêm được xem là một tài năng kiệt xuất trong số các thị vệ ở Kinh đô. Nhưng trước mặt một Thiếu Tướng quân dày dặn kinh nghiệm chốn sa trường thì sự tồn tại của hắn ta đã bị nghiền nát hoàn toàn! Hoắc Khiêm không thể tưởng tượng được hậu quả sẽ như thế nào nếu mà lúc nãy, cú ​​đấm của Kỳ Viêm đập thẳng vào mặt hắn ta!

Sau một thoáng lúng túng như vậy, đòn thứ hai của Kỳ Viêm lại giáng xuống, vẫn chóng vánh và chuẩn xác như trước! Cánh tay run rẩy của Hoắc Khiêm không thể nào chống đỡ được một chiêu dốc toàn lực của Kỳ Viêm nên đã bay ngược về phía sau, để rồi lăn xuống bậc thềm bằng đá trước cung điện!

Hoắc Khiêm nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, lật tay tìm kiếm mũi tên khác trong bao đựng cung tên nhưng lại nghe thấy Kỷ Sơ Đào quát lên: “Đủ rồi, tất cả đều dừng lại đi!”

Hoắc Khiêm không dám làm trái nên chậm rãi buông lỏng bàn tay đang cầm mũi tên.

Kỷ Sơ Đào không ngờ Kỳ Viêm lại ghen đến nhường này!

Nàng nhìn khuôn mặt dính máu của Hoắc Khiêm, vừa nhíu mày vừa nói: “Ngươi cứ lui xuống trước đi. Đây là việc riêng của bổn cung và Kỳ Tướng quân.”

Hoắc Khiêm và đám thị vệ bèn rút khỏi viện của cung điện tắm gội. Khí thế lạnh lẽo và cao ngạo của Kỳ Viêm vẫn còn mạnh mẽ, chưa chịu hòa hoãn lại. Nó còn chứa đựng dục vọng chiếm hữu sâu kín. Hắn lau sạch bàn tay vừa đánh nhau một cách thật chậm rãi, sau đó hỏi Kỷ Sơ Đào với giọng điệu nặng nề: “Kẻ làm phiền chúng ta đã cút rồi, bây giờ có thể tới lượt ta đi theo điện hạ chưa?”

Hắn thật sự... Đúng là một đồ ngốc!

“Chàng theo ta vào đây!” Kỷ Sơ Đào vừa kéo hắn vào trong vừa đóng cửa điện lại.

Hơi nước trong bể tắm nước nóng vẫn còn bốc lên dày đặc, những cánh hoa li ti đang lay động trong làn nước lấp lánh.

Hô hấp của Kỷ Sơ Đào run run, một nửa vì lạnh, còn một nửa vì tức giận: “Chàng còn chê người khác chưa để ý đến chàng phải không?”

Hoắc Khiêm là người được đại tỷ phái tới đây. Kế hoạch của Kỳ Viêm lại bất lợi cho đại tỷ nên lúc này hắn thật sự không nên xuất hiện công khai quá nhiều.

Kỳ Viêm im lặng thật lâu, chỉ đứng yên ở đó nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở đáng sợ của hắn.

Trong lúc đang suy nghĩ thì nàng chợt nghe thấy tiếng sột soạt của quần áo rơi xuống đất.

Kỷ Sơ Đào ngước mắt lên, để rồi kinh ngạc phát hiện Kỳ Viêm đã cởi áo choàng bên ngoài cùng với bao cổ tay, đồng thời đá giày ra một cách lưu loát. Ánh mắt sâu thẳm và sắc bén của Kỳ Viêm thâm trầm như màn đêm bên ngoài cửa sổ.

Sau đó, cơ thể của hắn nhẹ nhàng cử động, ôm ngang cả người Kỷ Sơ Đào lẫn tấm chăn, để rồi bế nàng bước xuống bậc thềm bằng ngọc bích của bể tắm.

Thân hình cao lớn, vững vàng của Kỳ Viêm xuyên qua làn hơi nước dày đặc đang phiêu bồng. Hắn bước vào giữa hồ nước, cơ thể của Kỷ Sơ Đào cũng theo đó mà chìm xuống nước từng tấc một. Hai người được gợn nước ấm áp và dịu dàng bao bọc một cách nhẹ nhàng.

Nàng đã ngâm mình trong nước lạnh nên da dẻ vốn lạnh buốt, bây giờ vừa ngâm trong nước nóng nên nàng lại cảm thấy nhói nhói và khó chịu như kim châm. Kỷ Sơ Đào không kìm được nên đã khẽ rên lên một tiếng, sau đó ôm chặt lấy cổ Kỳ Viêm để hít thở.

Kỳ Viêm để nàng đứng yên giữa hồ nước. Sau khi cảm giác khó chịu ban đầu đó dần dần lắng xuống, không khí lạnh lẽo đã bị đẩy ra khỏi phế phủ của nàng. Thậm chí Kỷ Sơ Đào còn cảm thấy máu nóng vốn ứ đọng và tràn ngập tứ chi lẫn xương cốt của mình cũng trở nên dễ chịu, đến mức nàng như đang tan chảy giữa sự ấm áp này.

Tấm chăn quấn quanh người nàng đã thấm nước quá nhiều nên trở nên nặng trịch và dính chặt. Kỷ Sơ Đào khựng lại một thoáng rồi giơ tay cởi bỏ chiếc chăn mỏng manh, để nó mặc sức bồng bềnh trong sóng nước, sau đó dập dềnh trôi đi.

Áo lót che ngực của nàng cũng trở nên trong suốt vì bị thấm ướt.

Kỷ Sơ Đào tìm thấy một chiếc ghế đá hình tròn để cho người ta nghỉ ngơi giữa bể nước. Thế là nàng bèn ngồi thấp xuống để mặt nước đầy cánh hoa che đi khuôn ngực của mình – một bộ phận vừa mềm mại vừa phập phồng – đang trêu chọc người ta phải nghĩ ngợi xa xôi.

Kỳ Viêm vẫn đứng yên ở đó, vẻ mặt âm u đến mức không thể nhìn thấu. Hắn để làn nước che đi vòng eo rắn chắc của mình.

Hơi nước mờ mịt. Nhìn từ góc độ này, mái tóc của hắn đen nhánh như mực, khuôn mặt ẩn nhẫn nhưng lại sắc sảo, cảm xúc trong mắt đã thay đổi mấy lần, cuối cùng mới bình tĩnh lại.

“Điện hạ đang giận ta.” Kỳ Viêm lẳng lặng lên tiếng, trông hắn y hệt một thanh kiếm đứng sừng sững trong nước.

Bây giờ, dù nhìn thế nào thì trông hắn cũng giống người đang tức giận hơn nàng cơ mà! Kỷ Sơ Đào khẽ oán thầm, không biết phải làm sao mới ổn.

Đôi mắt nàng phản chiếu ánh nước trong veo. Sau mấy lần hé môi, Kỷ Sơ Đào mới cân nhắc rồi nhẹ nhàng nói: “Ta nhớ lúc Phụ hoàng vừa cưỡi hạc về trời, nhị tỷ đến Bắc Yến hòa thân, Hoàng đệ còn nhỏ nên đại tỷ đã nhận mệnh làm phụ chính* dù là phận nữ tử, điều này đã làm dấy lên sóng to gió lớn. Nhưng dù có thông minh và nhạy bén đến đâu thì đại tỷ cũng chỉ là một thiếu nữ mới mười tám tuổi đã lên nắm quyền, thỉnh thoảng sẽ lỡ lời rồi bị mắng chửi... Đại tỷ thường xuyên tức giận đến mức cả người run rẩy nhưng lại không dám để nước mắt rơi xuống. Dần dần, tỷ ấy cũng không còn thích cười nữa.”

*Phụ chính: Người hỗ trợ việc nước.

Nhớ lại ký ức bị lên án tội trạng bằng văn chương đó, sắc mặt Kỷ Sơ Đào có phần ảm đạm.

Bọn họ cùng nhau nổi giận, như thể Kỷ Nguyên chỉ cần hô hấp cũng là chuyện sai trái. Cho đến khi xảy ra vụ án của Lục gia, trong triều không còn một ai dám coi thường nàng ấy nữa.

Trong hơn tám năm, Kỷ Nguyên đã quét sạch tác phong lỏng lẻo và vô tổ chức trong triều đình, bên trong thì trừng phạt những kẻ đối lập, còn bên ngoài thì chiến đấu để chống lại Bắc Yến, mở rộng lãnh thổ của Đại Ân thêm gần ba phần nữa.

Một khi nữ nhân đã ngã xuống ngôi cao thì nhất định sẽ tan xương nát thịt giống như điềm báo trong giấc mơ vậy.



Kỷ Sơ Đào nhắm mắt lại rồi lẩm bẩm: “Tuy đại tỷ nghiêm khắc nhưng cũng đã cho bổn cung một cuộc sống an nhàn suốt mười mấy năm qua rồi. Bổn cung rất sợ sẽ mất đi tỷ ấy...”

Giống như sợ mất đi Kỳ Viêm vậy.

Tiếng sóng nước dao động vang lên. Kỳ Viêm xuyên qua màn sương mù để đi về phía nàng.

“Ác mộng của điện hạ chính là những suy nghĩ lung tung này ư?” Kỳ Viêm hỏi, đôi mắt sâu hút đến mức không lường được.

Trong khoảnh khắc đó, Kỷ Sơ Đào có một cảm giác như thể hắn có thể nhìn thấu tâm hồn nàng, vậy nên nàng không khỏi buông rủ hàng mi đang thấm đẫm nước lạnh xuống thấp.

Kỳ Viêm hôn Kỷ Sơ Đào. Lúc đầu hắn chỉ hôn nhẹ rồi rời đi ngay. Nhưng sau đó nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt, như thể Kỳ Viêm muốn dùng cách thức ức hiếp nàng để trút bỏ sự bất mãn trong lòng.

Chẳng mấy chốc, Kỷ Sơ Đào đã không còn sức lực để chống đỡ nữa. Kỳ Viêm thuận tay nhấc nàng lên khỏi mặt nước. Một tiếng rào rào vang lên, sau đó hắn đẩy nàng vào thành bể tắm nước nóng rồi tùy tiện cướp đi hơi thở cùng với sự băn khoăn của nàng.

Bờ hồ được làm bằng ngọc trắng nên lạnh lẽo đến mức khiến người ta rùng mình. Kỷ Sơ Đào phát ra vài âm thanh nhỏ vụn từ sâu trong khoang mũi. Nàng không thể nào ngăn mình áp sát vào cơ thể Kỳ Viêm để hấp thụ nhiệt độ cơ thể quá đỗi nóng bỏng của hắn.

Sau nụ hôn đó, một người thì đứng thẳng giữa hơi nước, còn một người thì đang ngồi trên bờ hồ bạch ngọc và run bần bật. Chóp mũi của họ chạm vào nhau, cả hai đều ướt sũng từ trong ra ngoài.

Đôi mắt của Kỳ Viêm vừa sâu thẳm vừa mạnh mẽ, chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể thấy được dục vọng chiếm hữu của hắn.

Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vệt nước trên cánh môi đỏ bừng của nàng, sau đó hỏi Kỷ Sơ Đào bằng giọng điệu trầm khàn: “Bằng hữu, thân nhân, thậm chí cả Yến Hành mà không một ai chịu thừa nhận… Điện hạ đặt nhiều người trong lòng mình như vậy, thế điện hạ có lưu lại một chút vị trí cho thần không?”

Hơi thở của Kỷ Sơ Đào vẫn đang hỗn loạn. Nàng cắn môi dưới đến mức tê dại vì đau, sau đó tựa trán lên vai Kỳ Viêm.

Cho đến giờ phút này, nàng vẫn chưa kịp phản ứng: Rõ ràng bản thân muốn đuổi Kỳ Viêm đi cơ mà? Tại sao nàng lại hồ đồ đến mức để hai người hôn nhau như vậy?

Kỳ Viêm nói đúng. Nàng là một kẻ nhút nhát chỉ biết do dự, lo trước lo sau, cũng không thể ra tay liều lĩnh được.

Nhưng nàng còn có thể làm gì đây?

Nó liên quan đến mạng sống của những người thân yêu nhất của nàng. Nếu Kỷ Sơ Đào làm cho thực tế chệch khỏi quỹ đạo trong giấc mơ thì nàng sẽ mất đi năng lực “biết trước” tiên cơ. Nhưng nếu nàng cứ để mọi chuyện phát triển theo hướng ngoài tầm kiểm soát thì bất luận là đại tỷ hay Kỳ Viêm, bọn họ đều sẽ gặp tai ương trùng trùng.

“Nhưng cho dù có nhiều người như vậy thì cũng chỉ có mình chàng mới khiến bổn cung đau đầu mà thôi.” Kỷ Sơ Đào khịt mũi rồi thở dài với vẻ cam chịu: “Kỳ Viêm, bổn cung lạnh quá. Chàng hãy ôm ta một lúc đi.”

Mặt nước gợn sóng, làm vỡ ánh sáng ấm áp của ánh nến trên bờ hồ.

Hai khắc sau, Kỷ Sơ Đào đã không còn lạnh nữa rồi. Nàng nóng đến nỗi ngay cả vành tai cũng đỏ bừng. Kỷ Sơ Đào ngồi trên chiếc giường nhỏ mềm mại, quấn mình trong y phục vừa khô ráo vừa mát lạnh, ngắm nhìn Kỳ Viêm bước ra khỏi bể tắm. Hắn nhặt lấy từng mảnh y phục đang vương vãi cạnh bể tắm rồi khoác lên người mình, che đi phần thân trên cường tráng khiến người khác phải máu huyết rần rần vì phấn khích.

Cuối cùng Kỷ Sơ Đào cũng đã hiểu ra: Trong suối nước nóng ở hành cung ngày hôm đó, vật gì đó đã đè lên bụng nàng hoàn toàn không phải là một chiếc thìa ngọc đang sũng nước!

Tuy bọn họ không làm gì cả nhưng cũng không thể xem là chưa làm gì được. Điều này cũng đủ khiến nàng đỏ mặt thật lâu, sau đó âm thầm khinh bỉ sự thiếu kiên định của mình. Kỳ Viêm vừa mới dỗ dành thì nàng đã lập tức quên mất mình nên làm gì rồi.

Không biết là do nàng ngâm mình trong bể tắm nước nóng quá lâu hay vì Kỳ Viêm mà chậu nước lạnh kia của Kỷ Sơ Đào đã bị xối một cách lãng phí rồi. Vì đã thức trắng suốt cả đêm nên nàng cũng không tiếp tục gặp giấc mơ trước đó nữa.

Khi tỉnh dậy, Kỷ Sơ Đào đã cảm thấy thẫn thờ và lạc lõng suốt một lúc lâu.



Chẳng mấy chốc, sinh thần thứ mười bảy của Kỷ Sơ Đào đã đến gần rồi. Kỷ Nguyên triệu nàng vào cung để bàn bạc về bữa tiệc sinh thần.

Theo tục lệ của những năm trước, Kỷ Sơ Đào có thể nói ra một tâm nguyện với Kỷ Nguyên vào sinh thần của nàng.

Nghe Kỷ Sơ Đào nói xong, trong mắt Kỷ Nguyên hiện lên một thoáng kinh ngạc, sau đó thản nhiên hỏi lại: “Muội đã suy nghĩ kỹ chưa? Mỗi năm chỉ có một lần sinh thần thôi. Muội thật sự muốn lãng phí cơ hội vào gia quyến của những tội thần kia sao?”

Kỷ Sơ Đào cũng đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định. Nàng gật đầu rồi trả lời một cách chắc nịch: “Những nữ quyến đó đều bị trượng phu và phụ thân liên lụy nên mới bị sung vào quân doanh và giáo phường ti, chứ bản thân họ cũng chẳng làm chuyện gì xấu xa cả. Xin Đại Hoàng tỷ hãy ân xá cho bọn họ. Nếu có thể tích phúc vì Vĩnh Ninh thì Đại Hoàng tỷ cũng có thể ban ân huệ cho chúng sinh rồi!”

Kỷ Nguyên vẫn đang cân nhắc thì đã thấy Thu nữ sử từ ngoài điện tiến vào, sau đó nhẹ nhàng bái kiến hai người: “Điện hạ, Tam Công chúa.”

Kỷ Nguyên bèn hỏi: “Có chuyện gì?”

Kỷ Sơ Đào nhấp một ngụm trà rồi ngước mắt lên từ phía sau tách trà. Nàng bắt gặp Thu nữ sử lấy một bức mật thư được gấp lại từ trong tay áo, sau đó đưa nó cho Kỷ Nguyên.

Nàng ấy bèn mở mật thư ra rồi nhìn thoáng qua, vẻ mặt trở nên khó lường.

“Vĩnh Ninh, bổn cung cho muội thêm một cơ hội nữa để thay đổi tâm nguyện trong tiệc sinh thần của muội.” Nói xong, Kỷ Nguyên bèn đưa mật thư cho Kỷ Sơ Đào.

Dù đã sớm chuẩn bị sẵn sàng nhưng nàng vẫn không khỏi căng thẳng. Nàng dùng hai tay tiếp nhận mật thư, vừa hít một hơi thật sâu vừa mở nó ra...

Quả nhiên là tư liệu cuộc đời của Diêu Tín, liên quan đến rất nhiều người, thậm chí còn chi tiết hơn những gì Kỷ Sơ Đào đã điều tra được.