Bổn Cung Không Thể

Chương 59: Nội tặc




Trong phủ của Kỷ Sơ Đào luôn chuẩn bị sẵn hai loại lệnh bài.

Một cái là lệnh bài ra vào bình thường, làm bằng chứng lúc người hầu đi mua sắm và lĩnh tiền vào ngày thường, cái thứ hai là Công chúa lệnh được bí mật chế tạo, thấy nó như nàng đích thân có mặt. Dù là ở trong phủ Công chúa hay thậm chí là trong Hoàng cung thì nó cũng đều có quyền lực nhất định, hơn nữa lệnh bài này được chế tạo bằng kỹ thuật đặc biệt, tuyệt đối không thể làm giả được.

Công chúa lệnh chỉ có hai tấm, một tấm để ở chỗ Kỳ Viêm, một tấm để trong hộc tối ở đầu giường tẩm điện của nàng. Người có thể ra vào tử lao Hình bộ chỉ có thể là người cầm Công chúa lệnh của nàng.

Đại tỷ suy nghĩ thấu đáo lại thông minh, biết chắc chắn Kỷ Sơ Đào không thể làm ra chuyện như vậy, cũng không có lý do gì để nàng phản bội nàng ấy, huống chi còn dùng cách ngu ngốc rõ ràng như vậy, đến địa bàn của nàng ấy để giết người.

Nếu như thế, Kỷ Sơ Đào cũng không cần thiết phải hao tâm tổn trí giải thích làm gì cả, sau khoảng mấy giây kinh ngạc ngắn ngủi, nàng đã bình tĩnh trở lại nói: “Đại Hoàng tỷ đã tới hành cung, liệu tỷ có ngại ngâm mình trong suối nước nóng để xua tan khí lạnh hay không? Còn về cái chết của Lưu Kiệm, trong vòng bảy ngày, muội nhất định sẽ đưa ra lời giải thích hợp lý cho Hoàng tỷ!”

Hôm nay Kỷ Nguyên đến đây chỉ là muốn biết muội muội giải quyết vụ án hóc búa chưa giải quyết được này như thế nào. Nhìn theo bóng lưng xin cáo lui của muội muội, sự chán nản trong đôi mắt nàng ấy dần dần biến mất, nàng ấy lại cong môi lên nở nụ cười nhẹ nhưng hết sức khó đoán.

Thiếu nữ một năm trước vẫn chỉ biết làm nũng, không quan tâm đến chuyện gì, bây giờ cũng có sự dũng cảm có thể một mình chống cả vùng trời.



Kỷ Sơ Đào bước đi vội vàng quay lại phòng mình, nàng nói với cung tỳ đang thu dọn bàn trà: “Lệnh bài của bổn cung có mang đến đây không?”

Thấy sắc mặt nàng có phần nghiêm nghị, Vãn Trúc lập tức dừng công việc trong tay lại, trả lời nàng: “Lệnh bài vẫn luôn để trong hộc tối, chưa từng mang đến hành cung, điện hạ quên rồi sao?”

Cảm giác không ổn trong lòng Kỳ Sơ Đào càng ngày càng mãnh liệt.

Nếu như không phải có người động đến tấm lệnh bài nàng để ở tẩm điện, vậy có thể là chỗ Kỳ Viêm đã xảy ra chuyện… Không, không thể nào.

Suy đoán thứ hai chỉ vừa mới xuất hiện trong đầu thì ngay lập tức đã bị Kỷ Sơ Đào dập tắt. Kỳ Viêm là người như thế nào thì trong lòng nàng hiểu rõ nhất, hắn không thể nào lợi dụng danh hào của nàng để làm chuyện bất nghĩa.

Cho dù lúc ngã xuống sườn núi, Kỳ Viêm cũng muốn bảo vệ nàng trong vòng tay mình, sao có thể nhẫn tâm xúc phạm, lợi dụng nàng?

Kỷ Sơ Đào nhíu mày, dặn dò Vãn Trúc nói: “Thu dọn đồ đạc, lập tức về thành…”

Thế nhưng nói đến đây, ánh mắt Kỷ Sơ Đào lại liếc nhìn xung quanh như đang suy nghĩ điều gì đó, nói: “Đợi đã!”

Nàng quan sát Vãn Trúc từ trên xuống dưới, mãi cho đến khi cung tỳ nhỏ cũng bị bối rối vì ánh mắt của nàng, nàng mới híp mắt nhỏ giọng nói: “Cởi y phục của ngươi ra, nhanh lên!”

“Dạ?” Vãn Trúc kinh ngạc há hốc miệng, biểu cảm trông hết sức buồn cười.

Gần nửa canh giờ sau, trên xe ngựa.

Kỷ Sơ Đào búi tóc song kế, ăn mặc như một cung tỳ nhỏ, ngồi trong xe ngựa mắt to trừng mắt nhỏ với Vãn Trúc đang mặc cung trang lộng lẫy.

Vãn Trúc mất tự nhiên nâng trâm ngọc trai trên búi tóc lên, vẻ mặt đau khổ nói: “Điện hạ, sao ngài phải làm như này ạ?”

“Suỵt! Giọng của ngươi khác với bản cung, cố gắng bớt nói đi!” Kỷ Sơ Đào trừng mắt nhìn nàng ấy, lại đeo mạng che mặt lên cho nàng ấy, nhỏ giọng nói: “Nếu có thị vệ hỏi chuyện mạng che mặt, ngươi cứ nói ‘Gần đây bổn cung nổi mẩn, không thể ra gió’, trước khi quay về phủ đừng để lộ ra sơ hở gì.”

Vãn Trúc che mặt, thân hình cũng có vài phần giống với Kỷ Sơ Đào, nàng ấy nháy mắt mấy cái gật đầu.

Kỷ Sơ Đào thấy vậy cũng cố gắng nhanh chóng cúi đầu xuống, vén rèm xe lên xuống xe ngựa, bước đi thẳng lưng, cúi đầu đi cuối cùng trong đội ngũ cung tỳ, sau đó lặng lẽ lùi về sau quay người đi…

Đám người hầu đều bận rộn vẫn chuyện rương tráp hành lý, không một ai để ý đến sự biến mất của một “cung nữ nhỏ”.

Trên con đường nhỏ trong rừng phong dưới núi hành cung, Phất Linh đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe ngựa đơn giản không quá bắt mắt khác, đã đợi nàng một khoảng thời gian dài.

Kỷ Sơ Đào khom lưng chui vào xe ngựa, hạ màn xe xuống nói: “Đi giáo trường Ngọa Long Môn.”

Trước khi hồi phủ, Kỷ Sơ Đào còn có một chuyện cần xác nhận với Kỳ Viêm.

Nhưng trong lúc then chốt như thế này, nếu như gióng trống khua chiêng đi vào giáo trường gặp Kỳ Viêm thì khó tránh khỏi sẽ gây thêm phiền phức cho hắn. Thế nên nàng chỉ có thể để Vãn Trúc cải trang thành mình thu hút sự chú ý của mọi người, còn mình thì cũng cải trang lén lút đến đó.

Xe ngựa xóc nảy cũng khiến cho những tâm sự đang chất chứa trong lòng Kỷ Sơ Đào tiêu tan đi phần nào.

Mà cùng lúc đó, trong hành cung.

Cả người Kỷ Nguyên ướt đẫm đi ra từ trong suối nước nóng, gương mặt nàng ấy đỏ bừng vì hơi nước nóng làm cho khuôn mặt trông rất lạnh lùng, uy nghiêm của nàng ấy thêm chút sắc hồng. Nàng ấy giang hai tay ra, mặc cho cung tỳ khoác áo tay thụng dệt chỉ vàng lên cho mình trong bóng đêm, nhắm mắt nói với nữ quan vừa đi vào trong điện: “Vĩnh Ninh quay về rồi sao?”

Thu nữ sử nói: “Bẩm đại điện hạ, đội xe ngựa của Tam Công chúa đã lên đường.”

Kỷ Nguyên: “Nửa đường có đến chỗ khác hay gặp những người khác không?”

“Bẩm, không ạ.” Thu nữ sử trả lời: “Nghe nói cơ thể Tam điện hạ không khỏe, vẫn luôn ở trong xe ngựa, cũng không xuống xe dọc đường.”

Kỷ Nguyên mở mắt ra, dặn dò nói: “Để Hoắc Khiêm giám sát chặt chẽ Vĩnh Ninh cho ta.”

“Đến hành cung rồi mà còn không sống yên, hết vất vả làm cái này lại đến vất vả làm cái kia, A Nguyên, tỷ tội gì phải làm vậy chứ?” Sau lưng nàng ấy, Kỳ Thù nằm nhoài trên giường mềm, uể oải cười cười, yếu ớt nói: “Yên tâm đi, cho dù tỷ không dặn dò thì cũng sẽ có người bảo vệ muội ấy cẩn thận thôi.”



Một bên khác, xe ngựa của Kỷ Sơ Đào còn chưa đến cổng giáo trường thì đã bị người khác chặn lại.

Con ngựa hoảng sợ đến nỗi hí vang, Kỷ Sơ Đào thò đầu ra từ trong cửa sổ xe, nhìn thấy mấy hán tử trông giống như binh lính tay cầm binh khí, trầm giọng quát: “Trọng địa quân doanh, kẻ tự tiện xông vào giết ngay lập tức! Nhanh chóng quay về!”

Phật Linh nắm chặt dây cương, giải thích nói: “Làm phiền quân gia bẩm bảo với Kỳ Tướng quân, Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa cầu kiến.”

“Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa đang ở hành cung cách đây mấy chục dặm, sao có thể xuất hiện ở đây chứ?” Binh lính kia đánh giá cách ăn mặc vè xe ngựa của Kỷ Sơ Đào, thấy mọi thứ rất đơn giản nên nghi ngờ nói: “Còn cả dáng vẻ nghèo nàn này nữa?”

Có lẽ do tiếng tranh chấp có hơi ồn ào nên một giọng nói không nghiêm túc quen thuộc đã vang lên: “Có chuyện gì?”

Nghe thấy giọng nói này, hai mắt Kỷ Sơ Đào lập tức sáng lên, nàng gật đầu với tên tướng mặc áo giáp bạc đang đi đến: “Tống Phó Tướng!”

“Khụ!” Nhìn thấy Kỷ Sơ Đào ăn mặc như cung tỳ, Tống Nguyên Bạch vội vàng ném quả lê mới ăn được một nửa trong tay đi, ôm quyền nói: “Thần, Phó Tướng Trấn Quốc quân Tống Nguyên Bạch, khấu kiến Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa điện hạ!”

Đây thật sự là Tam Công chúa sao?



Mấy tên binh lính mới nãy còn hung dữ đe dọa, bây giờ sắc mặt cũng trở nên đặc sắc vô cùng. Bọn họ sửng sốt trong chốc lát, sau đó mới nhớ phải hành lễ thế là cả đám đồng loạt quỳ lạy, ôm quyền hành lễ.

Kỷ Sơ Đào nhịn cười, xuống xe nói: “Người không biết không có tội, tất cả đứng lên đi. Lần này bổn cung mặc thường phục đến đây là có chuyện quan trọng phải bàn bạc với Kỳ Tướng quân của các người, còn mong mấy người dẫn bổn cung đến gặp hắn, không được để lộ chuyện này ra ngoài.”

Thấy nàng ăn nói lịch sự, dịu dàng, mấy tên binh sĩ kia đều thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ do muốn bù đắp lỗi lầm nên trên đường đi bọn họ đều nhiệt tình di dời chướng ngại vật, dẫn Kỷ Sơ Đào đi vào giáo trường.

Giáo trường cực kỳ rộng, tiếng la hét vang vọng khắp nơi, bụi đất bay mịt mù. Hơn vạn quân sĩ chia làm mấy tốp, theo sự chỉ thị của tay người cầm cờ lệnh và tiếng trống, binh sĩ tiến hành huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung, đao kích đâu vào đấy, từng tốp binh sĩ xếp hàng chỉnh tề, không lơ là lúc nào, đủ để thấy kỷ luật quân đội nghiêm minh ra sao.

Kỷ Sơ Đào nhìn thấy Kỳ Viêm trên võ đài đầu tiên, hắn đang huấn luyện kỹ năng của mấy tên giáo úy.

Cờ quạt bay phần phật trong gió, Kỳ Viêm mặc bộ áo giáp đen đứng thẳng như cây tùng, hai tay chắp sau lưng, thành thạo né tránh trường thương đang đâm đến của giáo úy, nhấc chân đá một cái… Thậm chí hắn còn không cần ra tay, trường thương có chùm tua rua đỏ dày và rắn chắc đã gãy làm hai đoạn dưới cái chân dài của hắn, mảnh gỗ bắn ra xung quanh.

Kỷ Sơ Đào không nhịn được vỗ tay tán thưởng.

Kỳ Viêm nghe thấy tiếng vỗ tay thì quay người nhìn sang, lúc nhìn thấy nàng sự sắc bén, lạnh lùng trong đôi mắt hắn lập tức đông cứng lại, chìm sâu vào trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm của hắn.

“Kỳ Tướng quân, có người tìm ngài.” Mấy tên binh sĩ kia đứng nghiêm trước mặt Kỳ Viêm, ngoan ngoãn như gà con.

Kỷ Sơ Đào mỉm cười nhìn Kỳ Viêm, con ngươi trong đôi mắt Kỳ Viêm co lại, hắn lạnh lùng nói với binh sĩ: “Lui xuống, tiếp tục huấn luyện.”

Sau đó hắn lại nhìn về phía “cung tỳ nhỏ” xinh xắn động lòng người, hầu kết di chuyển lên xuống nói: “Xin điện hạ dời bước.”

Trong quân doanh, Kỳ Viêm thật sự lạnh lùng, nghiêm khắc lại hung dữ, khí chất mạnh mẽ, lạnh lùng đến nỗi khiến người khác rùng mình.

Cho dù là Kỷ Sơ Đào là công chúa hoàng thất thì lúc này đứng trước mặt hắn cũng như thấp hơn một cái đầu. Nàng để Phất Linh dừng lại ở một chỗ xa, còn mình thì túm tay áo, cúi đầu đi theo sau Kỳ Viêm.

Vừa tiến vào doanh trướng, ánh sáng mập mờ, Kỳ Viêm bỗng nhiên dừng bước.

Kỷ Sơ Đào không kịp dừng chân, đập trán vào áo giáp của Kỳ Viêm, ngay lập tức nàng giơ tay lên bụm vào chỗ đau, rên lên một tiếng.

Thế nhưng còn chưa kịp mở miệng nói gì, Kỳ Viêm đã quay người lại kéo nàng vào trong ngực, ôm chặt nàng vào lòng, bàn tay đặt ra sau gáy nàng, không nói một lời mà chỉ im lặng hôn Kỷ Sơ Đào.

“Nhớ ta không?” Hắn nhướng hàng lông mày đen như mực hình dáng như lưỡi dao hỏi, lông mày giãn ra thể hiện ý cười vui vẻ ra ra mặt, dáng vẻ dịu dàng, ân cần của hắn bây giờ khác hẳn lúc ở trên võ đài vừa nãy.

Ở bên ngoài, hắn luôn giống như một thanh kiếm lạnh giá, sắc bén. Duy chỉ khi ở trước mặt Kỷ Sơ Đào, hắn mới có thể cam tâm tình nguyện thu nanh vuốt của mình lại.

Kỷ Sơ Đào bị hắn hôn nên thấy hơi khó thở, cảm giác tê tê dại dại trên cánh môi cũng khiến nàng tạm thời quên đi ưu phiền trong lòng, nàng khẽ gật đầu: “Có một chút.”

Kỳ Viêm càng ôm chặt nàng hơn.

Kỷ Sơ Đào suýt nữa không thở nổi, ngực nàng bị áo giác đen của hắn chọc vào người đến nỗi đau nhức, nàng giơ cánh tay yếu ớt lên đẩy hắn ra, nhíu mày nhỏ giọng nói: “Chiến giáp cứng quá!”

Lúc này Kỳ Viêm mới buông nàng ra, dẫn nàng đến bên mép cái giường duy nhất trong doanh trướng rồi ngồi xuống, giải thích nói: “Trong quân không cởi giáp, mong điện hạ lượng thứ cho.”

Giường của hắn cũng chỉ là một cái giường cứng, chỉ lót thêm một lớp đệm giường mỏng.

Kỷ Sơ Đào ngồi xuống giường, liếc mắt nhìn vào bên hông Kỳ Viêm, còn chưa nghĩ xong nên mở miệng nói thế nào mới tốt thì nàng đã nghe thấy Kỳ Viêm chủ động hỏi: “Điện hạ có gì muốn nói sao?”

Không có chuyện gì có thể gạt được hắn, thế nên Kỷ Sơ Đào dứt khoát không vòng vo tam quốc nữa, nàng nói thẳng: “Kỳ Viêm, lệnh bài lúc trước bổn cung cho chàng đâu?”

Kỳ Viêm chuyển cái ghế đẩu sang đối diện nàng rồi ngồi xuống, biết rõ ý nàng nhưng vẫn cố hỏi: “Lệnh bài gì cơ?”

Kỷ Sơ Đào sợ hắn không lấy ra được lệnh bài hoặc là đã bị mất nên nghiêng người về phía trước, sốt ruột hỏi: “Chính là lúc bổn cung để chàng làm gia thần, để chàng có thể tiện đi lại trong phủ nên đã…”

Nàng còn chưa nói xong thì đã thấy Kỳ Viêm kéo ngăn kéo có khóa ở đầu giường ra, lấy một tấm lệnh bài công chúa được làm bằng vàng và ngọc ra.

Lúc này Kỷ Sơ Đào mới bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm, nàng bất đắc dĩ hắng giọng: “Chàng lại trêu đùa bổn cung!”

Đến cả lúc tức giận, nàng cũng xinh đẹp, yếu đuối như vậy. Kỳ Viêm day day huyệt thái dương, huơ huơ lệnh bài công chúa trong tay, sau đó lại túm chặt nó trong tay: “Dĩ nhiên ta phải luôn mang tín vật điện hạ đưa theo bên mình rồi.”

Kỷ Sơ Đào không rảnh so sánh xem liệu lệnh bài kia có phải “tín vật” hay không, nàng nghiêng đầu nói: “Lệnh bài này vẫn luôn ở bên cạnh chàng đúng không?”

“Đương nhiên.” Nhìn vật nhớ người, các góc của lệnh bài cũng sắp bị hắn sờ đến nhẵn bóng luôn rồi.

“Thế chàng đã từng đánh rơi hoặc là đưa cho một người nào đó khác hay không?”

“Chưa từng. Sao có thể tùy tiện đưa đồ của điện hạ cho người khác chứ?”

Dừng một lúc, Kỳ Viêm ngước mắt lên nói: “Sao tự nhiên điện hạ lại quan tâm đến lệnh bài này, có gì không ổn sao?”

Rõ ràng Kỷ Sơ Đào đã thả lòng hơn nhiều, nàng lắc đầu, cõi lòng vốn đang thấp thỏm không yên đã hoàn toàn yên tâm.

Trước đấy nàng còn lo có người đã cầm lệnh bài trong tay Kỳ Viêm làm chuyện bậy bạ, chỉ sợ điều tra được chuyện gì liên quan đến hắn. Bây giờ xem ra, cái chết của Công bộ Thượng thư Lưu Kiệm cũng không liên quan gì đến Kỳ Viêm, nàng đã không còn lo lắng gì nữa rồi.

Nếu như thế, nàng cũng có thể mạnh tay điều tra.

“Bổn cung phải về phủ rồi, chàng…” Kỷ Sơ Đào mím đôi môi hồng nhuận, bóng bẩy lại, nói khẽ: “Chàng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để bản thân mệt mỏi quá.”

Nói xong câu này, đến chính bản thân nàng cũng thấy khó chịu. Sao câu này giống như thê tử mới gả tạm chia tay trượng phu vậy?

Kỷ Viêm nắm chặt cổ tay nàng, lòng bàn tay hắn nóng hầm hập, hỏi nàng: “Đi ngay bây giờ sao?”

Kỷ Sơ Đào nhìn thấy màu sắc u ám quen thuộc trong mắt hắn, khuôn mặt nàng lập tức đỏ ửng. Quân doanh không thể so với cung điện nhưng lại không có cửa chính che chắn, da mặt của Kỷ Sơ Đào lại mỏng, nàng sợ hắn lại giống như lúc ở suối nước nóng trong hành cung…

Nàng đành phải quyết tâm, lặp lại chiêu cũ, cúi người hôn một cái lên môi hắn, dỗ dành nói: “Ngoan nào, Kỳ Viêm.”

Kỷ Sơ Đào phát hiện, Kỳ Viêm rất thích khống chế người khác, cho dù trong chuyện tình cảm thì hắn cũng dành vị trí chủ động. Chỉ khi nào chuyện vượt quá tầm kiểm soát của hắn, ví dụ như lúc bị Kỷ Sơ Đào phản công trêu chọc…

Khi đó hắn sẽ giật mình ngỡ ngàng trong một khoảng thời gian ngắn, hiếm khi lộ ra vẻ thẹn thùng, im lặng.

Thế là, sau khi Tam Công chúa “trao đổi” xong chuyện quan trọng rồi rời đi, Kỳ Tiểu Tướng quân một mình ngâm nước lạnh hai khắc đồng hồ ở con suối phía sau doanh trướng.



Đến lúc cơn khô nóng trong cơ thể do bị trêu chọc mà nổi lên phản ứng cơ thể lắng xuống, Kỳ Viêm mở mắt ra, lên bờ với cơ thể ướt đẫm hơi nước, nhặt y phục lên rồi mặc vào.

“Người đâu.” Lúc mở miệng ra lần nữa, giọng nói của hắn đã lấy lại sự lạnh lùng, bình tĩnh lúc trước.

Hai tên ám vệ lập tức xuất hiện từ trong bóng tối, cúi đầu nghe lệnh.

Nhớ lại vẻ mặt khác lạ của Kỷ Sơ Đào lúc hỏi dò chuyện lệnh bài, Kỳ Viêm nhíu mày.

Sau khi đeo xong bao cổ tay bằng sắt đen, hắn quay người lại phân phó thuộc hạ: “Đi điều tra kỹ càng gần đây trong phủ Tam Công chúa hay trong cung đã xảy ra chuyện gì, bất kể điều tra ra chuyện lớn hay nhỏ cũng lập tức trở về phục mệnh.”

Sau khi quay về phủ Công chúa, Kỷ Sơ Đào tìm được một lệnh bài khác của mình trong hộc tối ở đầu giường.

Tuy rằng lệnh bài vẫn ở đây nhưng tua rua của lệnh bài lại có hơi lộn xộn, khác với vẻ gọn gàng lúc bình thường, Kỷ Sơ Đào vừa nhìn qua là biết ngay lệnh bài đã bị người khác động vào.

“Điện hạ, người hầu trong phủ cũng không thay đổi.” Sau khi kiểm kê người hầu xong, Phất Linh đi vào phủ thần khom lưng, nhỏ giọng bẩm báo.

Không có người chạy trốn, mất tích, vậy chính là sau khi lấy lệnh bài làm chuyện bậy bạ, hung thủ vẫn tiếp tục ở lại trong phủ.

Như này là sao? Đang ra oai sao?

Nếu đối phương đã không thèm kiêng nể gì như vậy, Kỷ Sơ Đào cũng không sợ rút dây động rừng nữa. Sau khi trầm ngâm suy nghĩ một lúc, nàng nói: “Trước tiên tập trung tập cả người hầu đến trước sân, không được lộn xộn. Sau đó lại vào trong cung xin Hạng Khoan cho mượn hai mươi người thuộc cấm quân, điều tra tất cả gian phòng trong phủ.”

Một canh giờ sau, cấm quân trình một rương lớn đựng những thứ khả nghi lục soát được lên cho Kỷ Sơ Đào, tiếp đó lại áo giải một tên nội thị dáng vẻ khúm múm nhát gan lên, bẩm báo nói: “Điện hạ, bắt được người này đang muốn nhảy cửa sổ bỏ chạy! Chúng thuộc hạ tìm được một cây dao găm và nửa lọ thuốc độc dưới giường hắn ta, mời điện hạ kiểm tra!”

Kỷ Sơ Đào đứng dậy, nhíu mày nhìn tên nội thị kia, chất vấn hắn ta: “Tại sao ngươi lại có những thứ này?”

Cấm quân cũng hét lên: “Nói nhanh!”

Còn chưa tra tấn mà tên nội thị đã quỳ xuống kêu bịch một tiếng, không ngừng đập đầu nói: “Là nô đã mạo nhận dùng lệnh bài của điện hạ, độc chết Lưu Thượng thư! Nô có tội, bôi nhọ thanh danh điện hạ, xin điện hạ ban cho nô cái chết!”

Đúng là hắn ta đã nhận tội rồi nhưng một tên nội thị cỏn con lúc nói chuyện cũng run như cầy sấy thì sao lại có thể có can đảm và năng lực phi thường như vậy?

Kỷ Sơ Đào kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại muốn giết Công bộ Thượng thư?”

“Bởi vì…”

Tên nội thị nơm nớp lo sợ, quỳ sụp xuống đất nói: “Bởi vì Lưu Kiệm tham ô vơ vét của cải, lấy hàng kém chất lượng thay thế hàng tốt, khiến cổng vào Hoàng Lăng sụp đổ, trong số thợ thủ công bị đè chết… Có thân huynh đệ của nô!”

Tuy lý do này nghe có vẻ hợp tình hợp lý nhưng Kỷ Sơ Đào lại có một cảm giác kỳ lạ khó có thể giải thích.

Nàng hít sâu một hơi, rút kinh nghiệm từ việc Lưu Kiệm chết trong ngục, Kỷ Sơ Đào ra lệnh cho cấm vệ: “Hắn ta là nghi phạm quan trọng, dẫn xuống giám sát chặt chẽ, không phải bản cung đích thân đến thì bất cứ ai cũng không được đến gần hoặc thẩm vấn hắn ta.”

Sau đó nàng lại ra hiệu cho Phất Linh nói: “Đi thăm dò xem huynh đệ hắn ta nhắc đến có thật hay không, lại kiểm tra thuốc độc kia xem có phải cùng một loại với loại thuốc độ Lưu Thượng thư đã uống hay không.”

“Vâng.” Phất Linh lấy vật chứng, lui xuống sắp xếp làm việc.

Chẳng bao lâu sau, Phất Linh đã quay lại, nàng ấy ghé tai Kỷ Sơ Đào thì thầm: “Điện hạ, đã điều tra ra, tất cả đều đúng ạ.”

Không đúng, vẫn không đúng.

Kỷ Sơ Đào đưa tay đỡ trán, nhanh chóng suy nghĩ: Nếu việc này thật sự do nội thị này làm, vậy tại sao hắn ta không tiêu hủy chứng cứ mà còn phải giấu dưới giường của mình? Nếu đã có suy nghĩ muốn chạy trốn, vậy tại sao lúc nàng ở hành cung xa xôi lại không chạy mà phải nhảy qua cửa sổ ngay dưới mí mắt chủ tử?

Hơn nữa, lời khai của hắn ta quá trôi chảy.

Trôi chảy đến nỗi giống như đang che giấu tội ác thay cho ai đó.

Nếu như hắn có đồng lõa, vậy rốt cuộc là ai đang sắp đặt tất cả những chuyện này chứ? Từ thái độ hoàn toàn đầu hàng kia của tên nội thị mà nói, người đứng đằng sau nhất định có địa vị cao hơn hắn ta, cũng thông minh hơn hắn ta.

Nghĩ đến đây dường như Kỷ Sơ Đào lại chợt nghĩ đến điều gì đó, nàng nhìn vào cái rương đựng đầy vật khả nghi kia.

Nàng tiến lên cẩn thận lật xem một lượt, trong số những thứ lục soát được có túi thơm, khăn tay, mật thư, sách cấm hoặc là các loại văn tự đánh bạc, thậm chí có cả mấy thứ như bánh ngọt thuận tay lấy được từ trong phòng bếp, giá cắm nến bằng bạc bị lấy cắp.

Kỷ Sơ Đào hỏi: “Mấy thứ này tìm được từ phòng của ai?”

Kỷ Sơ Đào hiền lành, rộng lượng, quản giáo hạ nhân không nghiêm khắc như trong cung, vì thế trong phủ có không ít người hầu lợi dụng sơ hở.

Phất Linh quan sát cẩn thận vẻ mặt của Kỷ Sơ Đào, trả lời: “Gần như mỗi cung nhân đều có một đến hai món.”

Kỷ Sơ Đào: “Soát đồ của ai cũng tìm thấy chúng sao?”

Phất Linh lật bản ghi chép xem một lượt để chắc chắn: “Ngoại trừ Yến phủ lệnh, người nào người nấy đều giấu vài món đồ không phù hợp.”

Kỷ Sơ Đào có hơi giật mình: “Yến Hành không giấu bất cứ vật nào sao?”

Phật Linh đáp: “Trong phòng Yến phủ lệnh rất sạch sẽ, ngoại trừ những đồ bắt buộc ra thì chưa từng phát hiện đồ gì khác.”

Thấy Kỷ Sơ Đào không nói gì, Phật Linh khó hiểu nói: “Điện hạ, có gì không đúng sao?”

Mãi một lúc lâu sau Kỷ Sơ Đào vẫn chưa tỉnh táo lại, một suy đoán không thể nào tin nổi bỗng nhiên dâng lên trong lòng nàng, nàng trầm ngâm như có điều suy nghĩ nói: “Ngươi lui xuống trước đi, bổn cung muốn yên tĩnh một lúc.”

Cùng lúc đó, trong doanh trướng ở giáo trường.

Nghe tin tức ám vệ trình báo, sắc mặt lạnh lùng Kỳ Viêm.

Lúc trước hắn không vạch trần con cá lọt lưới kia là vì hắn không quan tâm đến sự sống chết hận thù của Kỷ Nguyên hay là của người khác. Nhưng hôm nay đã liên lụy, vô tình làm tổn thương Kỷ Sơ Đào, hắn không thể tiếp tục nhân nhượng được nữa.

Mãi một lúc lâu sau, hắn nói: “Ngươi đến thư phòng của ta một chuyến, trong hộp gấm trong tầng thứ ba tính từ dưới giá sách có một cái quạt giấy và một tập hồ sơ vụ án, ngươi lấy nó ra rồi đích thân mang đến trao tận tay cho Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa.”

Ám vệ lĩnh mệnh, lại hỏi: “Thiếu Tướng quân có lời gì muốn gửi cho Tam điện hạ không?”

“Không.” Kỳ Viêm nói.