Bổn Cung Không Thể

Chương 57: Tắm rửa




Tiếng cười trầm thấp của Kỳ Viêm truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Điện hạ nhớ cái gì của ta?”

Kỷ Sơ Đào khẽ hừ một tiếng, đương nhiên nàng sẽ không nói là mình đang suy nghĩ vấn đề xấu hổ như “làm trong nước có thoải mái hay không”. Nàng rời khỏi vòng tay của Kỳ Viêm, cẩn thận đóng hết tất cả các cửa sổ lại, khẽ hỏi: “Tại sao chàng lại tới đây?”

Nàng còn tưởng là phải hơn nửa tháng không gặp được Kỳ Viêm, không ngờ vừa đến hành cung đã gặp được hắn, khiến nàng không khỏi vừa ngạc nhiên, mừng rỡ vừa có phần lo lắng.

Nói đi cũng phải nói lại, Kỳ Viêm cũng quá to gan, lại không biết cách kiềm chế, ngay cả hành cung cũng dám lẻn vào, hơn nữa bên ngoài còn có thủ vệ tuần tra nữa đó!

Người mềm mại ấm áp rời khỏi vòng tay, khiến Kỳ Viêm vẫn còn chưa được thỏa mãn: “Gần đây chúng ta phải diễn binh ở giáo trường Ngọa Long Môn, biết tin hai vị trưởng công chúa đến hành cung tắm gội nên đã tăng số người tuần tra dưới chân núi, tiện đường tới gặp điện hạ.”

Kỷ Sơ Đào khẽ bật cười, ngồi trên chiếc ghế dài mềm mại bằng gấm nhìn hắn: “Giáo trường cách hành cung tận hai mươi dặm đường, cái “tiện đường” này của chàng hơi xa đấy.”

Từ sâu trong cổ họng của Kỳ Viêm phát ra một tiếng cười trầm thấp, không phản bác.

Lúc này trong bể tắm nước nóng hơi nước mờ mịt, ánh nến rải rác như bột vàng, có thể lặng lẽ nhìn nụ cười trong trẻo, vô tư của nàng, thì mấy chục dặm đường đêm bôn ba cũng xứng đáng.

Ánh nến phản chiếu trong bể tắm dần trở nên vụn vỡ, mặt nước lấp lánh gợn sóng, màn sương từ hơi nước pha lẫn với hơi ấm của ngọn lửa, Kỷ Sơ Đào nằm trên ghế, mái tóc dài xoã tung. Nàng chỉ mặc một chiếc áo trong trắng thuần, mỏng manh, để lộ xương quai xanh thanh tú cùng xương vai mảnh khảnh, da thịt nơi vai và cánh tay loáng thoáng lộ ra hệt như noãn ngọc.

Nàng ngửa đầu cười, trong mắt ẩn chứa sự vui vẻ và kiêu ngạo. Rõ ràng là nàng có một gương mặt xinh đẹp hại nước hại dân, nhưng lại có một đôi mắt sạch sẽ thuần tuý đến thế, làm người nhìn thấy mà rung động.

Kỷ Sơ Đào ngồi trên giường, chỉ lẳng lặng nhìn Kỳ Viêm đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi.

Nhưng có vẻ như Kỳ Viêm không nghĩ như vậy.

Còn chưa hoàn hồn đã cảm thấy có một cái bóng phủ xuống. Kỳ Viêm cúi đầu vuốt ve gương mặt mịn màng của nàng, lòng bàn tay dần dần đi xuống đặt trên đôi môi mềm mại xinh đẹp, tuy nhẹ nhàng nhưng lại kiên quyết nâng cằm nàng lên.

Hắn tiến lại gần hơn một chút, chặn lại ánh sáng trước mắt, để cho Kỷ Sơ Đào chỉ có thể nhìn thấy một mình hắn, giọng nói khàn khàn: “Để ta hôn nàng một cái.”

Kỷ Sơ Đào hơi xấu hổ, hôn thì hôn đi còn nói ra làm gì?

Nàng nhắm mắt lại, lông mi khẽ run lên, cảm nhận được hơi thở nóng bỏng lướt qua môi mình.

“Điện hạ!” Một tiếng gõ cửa chói tai truyền đến, phá hỏng khung cảnh kiều diễm bên trong phòng.

Kỷ Sơ Đào cuống quýt đẩy Kỳ Viêm ra, thấy bóng dáng Vãn Trúc chiếu lên cánh cửa, nghi hoặc nói: “Sao cái cửa này lại đóng rồi… Điện hạ, người có ở trong đó không?”

Kỷ Sơ Đào nhìn khắp xung quanh rồi đẩy Kỳ Viêm trốn vào sau cây cột sơn đỏ có rèm treo, nhỏ giọng dặn dò: “Chàng mau trốn đi, đừng lên tiếng.”

Nàng đứng dậy định đi thì bị nam nhân giữ chặt cổ tay lại.

Ánh mắt Kỳ Viêm tối sầm, dù vội vẫn ung dung nhìn nàng đang thấp thỏm như con nai con, hỏi: “Vì sao điện hạ lại sợ bị người khác bắt gặp như vậy? Ta nói rồi, điện hả chỉ cần làm những việc mình thích mà thôi, những chuyện còn lại ta sẽ giải quyết.”

Kỷ Sơ Đào giải thích: “Nếu để người khác biết chàng đã tới đây, cái khác không nói, nhị tỷ mà biết chắc chắn sẽ trêu chọc ta!”

Sợ Kỳ Viêm cảm thấy uất ức, sự cấp tòng quyền, Kỷ Sơ Đào nhón mũi chân, khẽ chạm nhẹ một cái vào đôi môi mỏng như kiếm của Kỳ Viêm, dịu dàng nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, một lát là xong.”

Mùi hương tựa cánh hoa thoang thoảng ở trên môi, nhẹ mà mềm ấm, mang theo mùi thơm thoang thoảng đặc biệt của thiếu nữ. Kỳ Viêm mở to mắt, khẽ buông tay, một chút không vui lập tức biến mất.

Quả thật là rất dễ dỗ.

“Điện hạ?” Vãn Trúc vẫn còn gõ cửa, nói với Phất Linh vừa nghe tiếng mà tới, “Phất Linh ngươi mau tới đây! Có chuyện không ổn, chắc chắn là điện hạ ngâm quá lâu ngất xỉu…”

Đúng lúc này, Kỷ Sơ Đào lại mở cửa điện ra.

“...?” Vãn Trúc cầm quần áo khô, chớp mắt, thốt ra chữ cuối cùng.

“Vừa rồi nằm trên ghế ngủ quên mất.” Kỷ Sơ Đào hơi mất tự nhiên khi nói dối, lại cố gắng điều chỉnh nhịp thở, ra vẻ bình tĩnh như thường: “Có chuyện gì?”

Vãn Trúc không hề nghi ngờ gì cả, chỉ “ồ” một tiếng rồi hành lễ nói: “Xiêm y người muốn đã chuẩn bị xong, nô tì mang lại đây cho người, hầu hạ người tắm gội thay đồ.”

Dứt lời nàng ấy định vào điện, lại bất ngờ nghe Kỷ Sơ Đào nói: “Đừng!”



Vãn Trúc hoảng sợ, cái chân đã rảo bước đến ngạch cửa lại nhanh chóng rụt lại.

Kỷ Sơ Đào hắng giọng, mắt lại nhìn cái rèm đang lay động sau cây cột một cái, mặt không đổi sắc nói: “Để xiêm y xuống đó đi, bổn cung muốn ngâm một mình thêm một lát.”

Vãn Trúc và Phất Linh liếc nhau một cái rồi bèn đặt cái khay có đựng xiêm y xuống đất, dặn dò: “Vậy nô tì chờ ở bên ngoài, điện hạ đừng ngâm nước nóng lâu quá, nếu cảm thấy váng đầu hãy lập tức ra ngay, nếu không sẽ dễ ngất xỉu lắm.”

Kỷ Sơ Đào khom lưng lấy xiêm y đã được gấp gọn gàng lên, nói một tiếng “bổn cung đã biết” rồi sau đó lại đóng cửa điện lại.

Mũi của Vãn Trúc suýt nữa bị cửa điện kẹp, ngơ ngác đứng một lát, vẻ mặt đưa đám nói: “Phất Linh, có phải điện hạ chán ghét ta rồi không? Không biết bắt đầu từ khi nào điện hạ lâu lâu sẽ ở riêng một mình, cũng không cho ta hầu hạ, rõ ràng trước đây người từng cùng ta như hình với bóng!”

Lại thở ngắn than dài, hái một đóa hoa trên hành lang rồi nói: “Haiz, “sắc suy thì tình mỏng”, có lẽ chỉ thế mà thôi!”

Phất Linh không để ý tới cung tỳ bị “thất sủng” đang tự thương hại bản thân. Nàng ấy có thân thủ tốt, hơn nữa còn rất thính, nàng ấy ghé sát lỗ tai vào cửa điện một chút, có lẽ đã đoán được một vài manh mối, đôi mày liễu nhíu lại rồi lùi về sau vài bước.

Vãn Trúc nhìn nàng ấy với vẻ khó hiểu, hỏi: “Sao vậy? Ngay cả ngươi cũng kỳ lạ thế.”

Phất Linh im lặng hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Vãn Trúc, nếu ngươi phát hiện điện hạ làm một vài chuyện trái với lễ nghĩa, hơn nữa chuyện đó còn làm Đại Công chúa không vui, ngươi sẽ làm thế nào?”

Cả mặt Vãn Trúc đều viết mấy chữ to “ngươi bị ngốc à”, nói: “Người ta hầu hạ là Tam điện hạ chứ không phải Đại Công chúa, đương nhiên chuyện khiến điện hạ vui vẻ là chuyện quan trọng nhất rồi! Huống chi điện hạ tốt như vậy, chuyện người làm chắc chắn cũng là chuyện tốt nhất thiên hạ, cần gì phải ngăn trở?”

Người có đầu óc đơn giản, những lời nói ra càng sâu sắc. Nghe vậy, Phất Linh cũng bình thường trở lại, mỉm cười nói: “Ngươi nói đúng.”

“Ngươi đi đâu vậy? Không phải nói phải canh giữ ngoài điện sao?” Thấy Phất Linh cầm đèn đi ra ngoài hiên, Vãn Trúc vội nói: “Lỡ điện hạ triệu mà chúng ta lại không có mặt có phải đáng tội chết không?”

Phất Linh nhìn cánh cửa đóng chặt một cái: “Yên tâm, điện hạ sẽ không triệu ngươi ngay đâu. Tới trước đình canh giữ đi, đừng để cho những người rảnh rỗi đến gần!”

Trong điện, Kỷ Sơ Đào dựa lưng vào cửa, nhẹ nhàng thở ra.

Nàng đặt xiêm y lên bàn, vội vàng đi tìm Kỳ Viêm còn đang trốn. Tuy nhiên khi nàng bước qua tấm thảm Ba Tư mềm mại nhìn lên, đằng sau cây cột chẳng có gì cả, làm gì còn bóng dáng của Kỳ Viêm?

Tìm khắp góc tường cũng không thấy Kỳ Viêm đâu.

“Đi… Đi rồi sao?” Kỷ Sơ Đào sững sờ tại chỗ, trái tim phấn khích bỗng rơi xuống đáy cốc.

Nàng rầu rĩ nghĩ: Chẳng lẽ do nàng lạnh nhạt nên chàng ấy giận rồi sao? Nàng còn có rất nhiều lời muốn nói với chàng ấy nữa mà.

Trong lúc nàng thất thần thì có một tiếng cười khẽ quen thuộc từ trên xà nhà truyền tới.

Mắt Kỷ Sơ Đào bỗng sáng bừng, ngẩng đầu thì thấy bóng đen uyển chuyển rơi xuống. Kỳ Viêm ngồi xổm xuống để ổn định cơ thể, giẫm lên thảm không phát ra chút tiếng động nào.

Không cho nàng thời gian phản ứng, Kỷ Sơ Đào đã bị kéo vào một lồng ngực rộng lớn.

“Nếu người tới là thủ vệ, đằng sau cái cột làm sao có thể giấu được cả một người sống sờ sờ?” Giọng Kỳ Viêm trầm trầm, hơi thở phả vào hõm cổ nàng, mạnh mẽ tuyên bố: “Ta chỉ trốn lần này thôi, lần sau ta muốn quang minh chính đại công khai phu thê hoà hợp với điện hạ.”

Trái tim Kỷ Sơ Đào như có cánh, từ đáy cốc bay về phía phía chân trời. Nàng ôm thật chặt Kỳ Viêm, cố ý vùi đầu vào trong ngực hắn, không cho hắn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì vui sướng của mình, nhỏ giọng nói: “Còn chưa thành thân đâu, nói gì mà “phu thê hoà hợp”, không sợ bị người ta cười cho!”

Ánh mắt Kỳ Viêm trầm lặng, lời ít ý nhiều: “Không lâu nữa đâu.”

“Cái gì “không lâu” là sao?” Kỷ Sơ Đào nói.

Kỳ Viêm lại chuyển đề tài khác, nhìn bể tắm nước nóng đầy khói nghi ngút, hỏi nàng: “Nàng muốn tắm gội sao?”

Kỷ Sơ Đào gật đầu: “Ban đầu định tắm, nhưng chàng đã tới rồi…”

Lời còn chưa dứt, Kỳ Viêm đã luồn tay qua đầu gối dễ dàng bế nàng lên.

Kỷ Sơ Đào bất giác khẽ hô lên một tiếng, nhớ tới ngoài điện còn có thị tỳ, nàng lại cắn môi, đôi mắt hạnh ngập nước nhìn cằm của Kỳ Viêm, nhỏ giọng nói: “Chàng làm gì vậy.”

“Ta tới rồi, ta sẽ hầu hạ điện hạ tắm gội.” Kỳ Viêm nói tiếp câu nói trước của nàng.

Kỷ Sơ Đào cười rộ lên, nàng không tin hắn sẽ nghiêm túc hầu hạ nàng tắm gội đâu, bèn duỗi chân nói: “Chàng thả ta xuống đã, bổn cung tự làm được. Nếu làm ướt xiêm y của chàng thì không có đồ để thay đâu, lại phải mặc đồ ướt về đó!”

Tắm trong suối nước nóng cần phải thích ứng từ từ, Kỳ Viêm nghe lời đặt nàng ở thềm ngọc bên cạnh bể tắm.



Kỷ Sơ Đào ngồi cạnh bể tắm, cẩn thận duỗi ngón chân kiểm tra nhiệt độ nước trong bể. Làn nước màu trắng bốc hơi, ngón chân của nàng trắng hồng như bạch ngọc, mắt cá chân thon thả, mơ hồ có thể nhìn thấy một bắp chân cân đối dưới lớp vải mỏng.

Kỳ Viêm thấy thế, yết hầu khẽ nhúc nhích, ánh mắt tối sầm lại.

Sau khi thích ứng với nhiệt độ nước, Kỷ Sơ Đào chậm rãi trượt xuống bể tắm nước nóng. Nước không sâu, vừa đến ngang ngực. Vì có Kỳ Viêm ở đây nên Kỷ Sơ Đào cũng ngại không dám cởi quần áo, bộ quần áo bằng sa mỏng xòe ra trong sóng nước như ánh trăng, như đoá hoa mới chớm, nở rộ mơn mởn.

Da thịt hơi lạnh chạm vào nước ấm nóng bỏng, Kỷ Sơ Đào khẽ rùng mình một cái, quay người lại thì thấy Kỳ Viêm đang chậm rãi cởi bao cổ tay và đai lưng, đặt áo ngoài giày vớ chỉnh tề ở một bên, chỉ mặc một cái áo trong thuần trắng…

Dưới lớp xiêm y là những thớ cơ vô cùng mạnh mẽ.

“Chàng cởi xiêm y làm gì?” Kỷ Sơ Đào nghĩ, đừng nói là muốn tắm chung với nàng đấy nhé!

Nàng không nổi chịu nổi chuyện này đâu! Hơn nữa, bên ngoài điện trong hành cung lúc nào cũng có người đến, lúc này không phải lúc!

Kỳ Viêm kéo cổ tay áo, lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc, nhìn mỹ nhân quyến rũ ở dưới làn nước, trầm thấp nói: “Thần sẽ gội đầu cho điện hạ.”

Chỉ gội đầu thôi sao?

Thực ra, chuyện này cũng không phải là không được.

Kỷ Sơ Đào chỉ chần chờ một lát rồi mềm mại nói: “Được thôi.”

Vừa dứt lời nàng nhanh chóng quay đầu lại, thậm chí trong lòng còn có chút mong chờ.

Nàng loạng choạng bước đi trong làn nước, cơ thể bị nước nâng lên và kiềm chế nên không đi lại dễ dàng được, cộng thêm hơi nước dày đặc không thấy rõ tình hình trong nước khiến nàng vô tình bị vấp vào bậc đá dưới đáy bể.

“Cẩn thận.” Kỳ Viêm một tay đỡ lấy nàng, bàn tay vòng lấy cánh tay bị tẩm ướt của nàng, cảm thấy mềm mại trơn trượt.

Kỷ Sơ Đào ngồi trên thềm đá dùng để nghỉ ngơi ở trong nước, thấy Kỳ Viêm không có động tĩnh gì thì quay đầu chỉ huy: “Trong cái khay bên cạnh có muỗng ngọc, làm ướt tóc rồi bôi nước thơm lên.”

Kỳ Viêm thôi không ngắm nhìn nàng nữa, làm theo lời của Kỷ Sơ Đào, chỉ thấy trên khay bày cả chục loại nào là muỗng, lược bí, lược thường, nước thơm, dầu bôi tóc vân vân, còn có rất nhiều chai lọ vại bình không biết để dùng làm gì.

Hắn làm theo lời nàng lấy muỗng ngọc, một tay nắm lấy mái tóc đen dài bóng như tơ lụa của Kỷ Sơ Đào, một tay cầm muỗng ngọc múc nước, cẩn thận làm ướt mỗi một sợi tóc, sau đó lại bôi nước thơm có chứa dược liệu lên làm sạch.

Kỷ Sơ Đào ngồi ở trong nước, gò má ửng hồng, không phải chỉ vì ngồi ngâm nước nóng mà còn bởi bàn tay to của Kỳ Viêm xoa nắn sau tai và giữa những sợi tóc của nàng.

Cảm giác rất khác so với lúc nàng được nhóm cung tỳ hầu hạ. Ngón tay của người đàn ông rất cứng rắn, khi nắm vào tóc có thể cảm nhận được rất rõ ràng, lực đạo không nặng, lực nắm không chặt nhưng lại cho người ta cảm giác tê dại.

Kỷ Sơ Đào nhấp đôi môi đỏ ửng, không nhịn được khẽ hừ một tiếng.

Âm thanh mềm mại và quyến rũ quá mức kia vừa ra khỏi miệng, Kỷ Sơ Đào đã xấu hổ tới mức hận không thể chui vào trong nước trốn đi.

Yết hầu Kỳ Viêm siết chặt, hít sâu một hơi, ngừng động tác hỏi: “Khiến điện hạ thấy đau sao?”

Kỷ Sơ Đào ôm đầu gối ngồi trong nước, chỉ cảm thấy hơi thở càng ngày càng nóng, đầu cúi ngày càng thấp hơn, choáng váng nói: “Không, không đâu… Chàng có thể gội mau chút.”

Cứ vuốt ve nhẹ nhàng như vậy quả là giày vò mà.

Kỳ Viêm ừm một tiếng, cuối cùng lưu luyến không thôi múc nước, thay nàng gội sạch nước thơm trên tóc.

Ngâm lâu như vậy, mặt Kỷ Sơ Đào càng ngày càng đỏ, nước không ở trước ngực, hơi thở cũng phập phồng theo làm người khó có thể chịu đựng được.

Nàng hé môi, hô hấp hơi dồn dập, cuối cùng hình như không nhịn được nữa từ trong hồ nước nàng đứng phắt lên, hô: “Hơi… Hơi bí một chút.”

Được bao phủ bởi một lớp ánh sáng dịu nhẹ, bộ xiêm y quấn chặt quanh cơ thể duyên dáng và quyến rũ khi thiếu nữ đứng lên khỏi bể tắm, mái tóc đen dài xinh đẹp xõa xuống, trên người hội tụ mọi vẻ đẹp tuyệt trần khắp thế gian.

Toàn thân Kỳ Viêm căng cứng, hơi nóng từ tim truyền đến tứ chi và xương cốt, sau đó tập trung xuống phía dưới. Ánh mắt hắn đen như vực sâu, phản chiếu ánh sáng nặng nề.

Rời khỏi suối nước nóng, không khí mát mẻ dần làm giảm nhiệt độ trên cơ thể. Kỷ Sơ Đào chưa kịp thở mấy hơi đã nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe sau lưng.

Vừa xoay người lại thì, đôi mắt hạnh mở to nhìn nam nhân cao lớn đang lội nước tới nói: “Chàng… Sao chàng lại xuống đây?”