Bổn Cung Không Thể

Chương 47: Sơn móng tay




Bên trong bể tắm nước nóng, hơi nước mờ mịt như sương mù, tấm rèm mỏng khẽ buông xuống, lờ mờ thấp thoáng phản chiếu chao đèn bằng lụa.

Kỷ Sơ Đào chìm trong bể tắm nước nóng chứa đầy cánh hoa và sữa, chỉ để lộ mũi và đôi mắt, mái tóc dài rối tung lay động trong làn nước tựa như bị lây nhiễm mực đen.

Gương mặt ngâm trong nước trở nên ướt át và ửng đỏ, trong đầu nàng không khỏi suy nghĩ đến dáng vẻ hắn vừa trốn trong giường của nàng, vừa cất lời bày tỏ nỗi lòng của mình.

Hắn nói: “Nếu như ta không phụ điện hạ thì trong mắt điện hạ có thể chỉ có một mình ta được không?”

Tất nhiên Kỷ Sơ Đào có thể làm được.

Nàng cũng không chấp nhất lắm đối với nam sắc, nếu không có cảnh trong mơ báo trước kia, có thể đời này nàng sẽ không bao giờ chủ động tiếp xúc với Kỳ Viêm. Nàng có chút ngây ngô cũng có chút ngốc nghếch, lớn đến như vậy rồi mà nàng cũng chỉ thích một người là Kỳ Viêm.

“Điện hạ không nói gì, ta coi như điện hạ đã đồng ý.”

Khi Kỳ Viêm cúi người xuống, trước mắt Kỷ Sơ Đào trở nên tối sầm. Hơi thở đan xen, nàng nín thở nhắm hai mắt lại, nắm chặt tấm chăn trải giường bên dưới.

Nhưng nụ hôn nóng bỏng như trong tưởng tượng vẫn chưa rơi xuống, một lát sau, nàng run rẩy mở mắt ra, đối diện với ánh mắt còn tối hơn so với màn đêm của Kỳ Viêm.

Với khoảng cách gần như vậy, nàng có thể thấy rõ sự kiềm chế và suy nghĩ sâu xa đang dâng trào trong đôi mắt của Kỳ Viêm, ánh mắt ấy tựa như lốc xoáy, vừa nguy hiểm nhưng cũng vừa quyến rũ.

Hắn nhìn thấy nàng có vẻ chậm chạp, bèn khàn giọng hỏi: “Điện hạ không muốn à?”

Lúc hắn nói chuyện, lồng ngực khẽ run. Kỷ Sơ Đào lắc đầu, vội vàng nói: “Không…”

Còn chưa kịp nói xong, giống như sợ sẽ nghe thấy câu trả lời không như ý, Kỳ Viêm nhanh chóng ngắt lời nàng: “Không cần vội, điện hạ cứ suy nghĩ kỹ rồi trả lời, hôm nay sau khi biết được những chuyện này, ta đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.”

Dứt lời, hắn hít một hơi thật sâu, dùng lòng bàn tay vuốt ve gương mặt trắng nõn của Kỷ Sơ Đào, sau đó đứng dậy, vén rèm giường lên và rời đi.

Kỷ Sơ Đào ngơ ngác lấy tay che gương mặt vừa bị hắn chạm vào, trên làn da vẫn còn chút cảm giác tê dại và thô ráp, lúc nàng định thần lại, trong điện đã trống rỗng, chỉ có cửa sổ phía Tây hé mở một nửa, có lẽ Kỳ Viêm đã nhảy qua cửa sổ và rời đi.

Nước trong bể tắm nước nóng khẽ gợn sóng, Kỷ Sơ Đào nhúng gương mặt xuống dưới nước.

Tên ngốc Kỳ Viêm kia còn không chịu nghe hết lời nàng nói! Ngày thường thì là một người kiêu ngạo, ngang ngược, sau khi thân thiết với nhau hơn lại tỏ ra rụt rè như một đứa bé, nàng cũng đã nói những lời từ tận đáy lòng như vậy rồi thì làm sao có thể từ chối hắn nữa chứ!

Chỉ là thân phận và địa vị của hai người quá cách biệt, hơn nữa Kỳ gia lại là nỗi buồn phiền mà đại tỷ không thể buông bỏ được, nếu giữa nàng và Kỳ Viêm chỉ là mối quan hệ tình cảm ngắn ngủi, mỏng manh, nếu coi như nàng chỉ đang chơi đùa thì tất nhiên đại tỷ sẽ không ngăn trở. Nhưng nếu hai người thật sự nghiêm túc ở bên nhau, vậy vấn đề mà nàng và Kỳ Viêm gặp phải chắc chắn là một vực sâu khó có thể vượt qua…

Kỷ Sơ Đào là Trưởng Công chúa, đã qua cái tuổi làm nũng là có thể giải quyết vấn đề, nàng không thể trốn tránh hiện thực, vì thế cần chuẩn bị thật tốt để ứng phó với tính cách không dễ dàng thay đổi này của đại tỷ.

‘Thích’ chỉ là cảm xúc nhất thời, còn ‘Yêu’ thì đòi hỏi cần phải có dũng khí và sự kiên trì. Từ những đoạn ngắn vụn vặt linh tinh trong giấc mơ kia cũng có thể thấy được, chắc chắn Kỳ Viêm đã trải qua rất nhiều chuyện, cho nên nhiều năm về sau hắn mới cưới nàng, có lẽ trong quá trình đó đã có rất nhiều khó khăn, gian nan, vất vả, không thể nào kể hết được.

Cũng chính là bởi vì phải suy xét rất nhiều, cho nên nàng mới không thể cho Kỳ Viêm một câu trả lời ngay được.

Nhưng vậy mà tên Kỳ Viêm kia lại cho rằng tâm ý của nàng không kiên quyết, trêu cợt nàng xong thì lập tức bỏ chạy!

Dưới nước ùng ục ùng ục phun ra một chuỗi bong bóng, Kỷ Sơ Đào ngoi lên khỏi mặt nước, lấy khăn lau đi nước ấm trên mặt, sau đó đỏ mặt nằm dựa vào thành bể tắm thở dốc.

Trăng xuân tròn vành vạnh, sao xa ngàn dặm, Kỳ Viêm đang ở một mình trong phòng cũng hoàn toàn không thể bình tĩnh được.

Hắn không phải là người thiếu kiên nhẫn, trong lúc hành quân chinh chiến, hắn có thể đứng yên bất động ở ngoài trời tuyết mười hai canh giờ để mai phục, hắn cũng có thể dành thời gian mấy tháng chỉ vì thăm dò cách bố trí phòng thủ tại một tòa thành trì của quân địch.

Nhưng hôm nay khi biết được ý trong lòng của Kỷ Sơ Đào, hắn lại liên tục mất kiểm soát, không kiềm chế được bản thân, chỉ muốn có thể lập tức chiếm lấy nàng làm của riêng.

Nếu quá vội vàng, ngược lại có thể khiến người ta sợ hãi, không bằng cứ từng bước từng bước hành động.

Trong bóng đêm, Kỳ Viêm khẽ chạm vào đôi môi mỏng mà hắn đã hôn lên, trong đôi mắt hiện lên vẻ nặng nề. Một góc trong trái tim mà Kỷ Sơ Đào đã cạy mở ra cũng không đủ để chứa lòng tham của hắn, hắn muốn giữ lấy sự dịu dàng đó, cho đến khi trái tim của nàng đều tràn ngập hình ảnh của hắn…

Cũng chỉ có thể là hắn.



Ngày hôm sau, sau khi tỉnh dậy, Kỷ Sơ Đào còn chưa kịp hồi tưởng lại những hình ảnh kiều diễm, tình ý vào đêm hôm qua thì đã bàng hoàng nghe được tin dữ.

Hôm qua, lão tiến sĩ đánh trống ngự để báo cáo gian lận trong khoa thi đã treo cổ chết ở đại lao Hình bộ.

Dù sao đi chăng nữa thì đây cũng là một mạng người đang sống sờ sờ, gã ta đã đánh cược cả công danh của cuộc đời mình để gõ vang trống ngự, vì thế chắc chắn người này phải có dũng khí rất lớn lao, như thế thì tại sao có thể đột ngột treo cổ tự sát trong lúc vụ án vẫn chưa đến hồi kết được chứ?

Cái chết này quá kỳ lạ, lại lấy thân phận tiến sĩ chết ở Hình bộ, chắc chắn điều này sẽ tạo nên một sự chấn động trong giới sĩ tử Hàn Lâm và triều đình.

“Các sĩ tử đang tụ tập ở ngoài cửa cung điện, các vị tiến sĩ có công danh đã kết bạn với nhau cùng đến Hàn Lâm, thỉnh cầu Tả tướng ra mặt điều tra sự thật. Trong buổi lâm triều ngày hôm nay, chúng thần cũng cầu xin Đại Công chúa trở về Kim Loan để phụ chính, giúp dập tắt sự hỗn loạn này. Ngoài ra, không biết từ đâu truyền đến tin đồn nói rằng cái chết của lão tiến sĩ kia…”

Phất Linh kể lại tất cả những tin tức sau khi nàng ấy vào cung nghe được, chỉ có lúc nhắc đến lời đồn về nguyên nhân cái chết của lão tiến sĩ kia thì mới tỏ vẻ ngập ngừng, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Kỷ Sơ Đào lo lắng trong cung xảy ra chuyện gì, vì thế bèn vội hỏi: “Gã ta chết như thế nào? Ngươi mau nói cho ta biết.”

Phất Linh rũ mắt xuống, giọng nói trở nên nhỏ nhẹ: “… Đồn rằng lão tiến sĩ kia không phải treo cổ tự sát, mà bởi vì Thiên gia, vì cảnh thái bình giả tạo này nên đã ban chết cho gã ta.”

Vừa nói xong, Phất Linh lập tức quỳ xuống đất, xin được trị tội: “Nô tỳ nói lỡ, xin điện hạ trách phạt.”



Kỷ Sơ Đào âm thầm kinh ngạc.

Thì ra lời đồn này mới là nguyên nhân khiến cho dân chúng oán thán, phẫn nộ. Thiên tử đã không biết cách dùng người, lại còn không có lòng khoan dung, đây chính là điều cấm kỵ của một đất nước, nếu cứ để cho lời đồn này tùy ý tiếp tục lan rộng khắp nơi, ngôi vị hoàng đế của Kỷ Chiêu vốn đã bất ổn sẽ chỉ càng càng gặp nguy hiểm hơn.

“Ngươi đứng lên trước đi.” Kỷ Sơ Đào nhíu mày, nàng suy nghĩ một lát rồi nói với Phất Linh: “Chuẩn bị xe ngựa đi, ta muốn tiến cung.”

Vừa đến Trường Tín cung, nàng đã thấy mấy vị quan văn đang đứng trước cung điện.

Chử Hành cũng đang ở đây, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa khép hờ của Trường Tín cung. Nắng cuối tháng tư không hề mát mẻ, mấy thần tử khác đều bị ánh nắng chiếu đến mức gương mặt đỏ bừng, cả người đổ đầy mồ hôi, thế nhưng bọn họ lại vẫn thong thả, từ tốn, không hề tỏ vẻ nóng nảy, vừa tao nhã vừa sạch sẽ, không hề có một giọt mồ hôi nào.

Kỷ Sơ Đào bước vào điện, lập tức thấy được Tiểu Hoàng đế Kỷ Chiêu đang phải quỳ gối trên nền gạch sáng bóng, cúi đầu không nói một lời.

Mãi đến khi Kỷ Nguyên đang ngồi trên ghế lên tiếng, lạnh lùng nói: “Hoàng đế trưởng thành, tất nhiên cần phải lên chấp chính cầm quyền, sau này sẽ khó tránh khỏi việc có càng nhiều nguy hiểm và khó khăn hơn. Sao chỉ một chuyện nhỏ nhặt như vậy đã tới tìm bổn cung, triều thần sẽ nghĩ thế nào về người đây?”

Đôi tay giấu trong tay áo của Kỷ Chiêu nắm chặt thành nắm đấm, giọng nói nghẹn ngào, y khẽ cắn răng nói: “Là sơ suất của trẫm, trẫm không dám tự cho là đúng nữa. Vẫn mong trưởng tỷ nể tình nhớ đến di chiếu của tiên đế, tiếp tục giúp đỡ nhiếp chính!”

Kỷ Nguyên không tỏ ý kiến, đứng dậy kéo áo choàng khẽ chạm đất của mình: “Vậy bổn cung hỏi người, sao lão tiến sĩ kia lại chết?”

Hai vai Kỷ Chiêu run lên, không thể tin nổi ngẩng đầu lên, đôi mắt lập tức ửng đỏ, y ấm ức nói: “Trẫm thật sự không biết.”

Kỷ Nguyên mỉm cười, không nói rõ là tin hay không tin, sau đó nàng ấy liếc mắt nhìn về phía Kỷ Sơ Đào đang lo lắng, hỏi: “Vĩnh Ninh, theo muội, nên làm sao để bình ổn trận phong ba này?”

Kỷ Sơ Đào chưa bao giờ thích quan tâm đến mấy việc trong triều, cùng lắm cũng chỉ tổ chức mấy buổi yến hội để tích góp chút danh vọng, dành chút quyền lên tiếng, nhờ đó có thể xin xá tội cho Kỳ Viêm.

Nhưng lúc này, thấy Kỷ Chiêu khóc lóc đáng thương như thế, nàng không khỏi cảm thông, vì thế nhỏ giọng nói: “Thay vì chặn lại thì nên để mọi chuyện cứ tiếp diễn.”

Kỷ Nguyên nghe thấy vậy, khẽ gật đầu: “Người nhìn xem, ngay cả Vĩnh Ninh cũng có vẻ tỉnh táo hơn người.”

Kỷ Chiêu giống như bị kim đâm, đầu cúi càng thấp, hai bả vai run nhè nhẹ.

Trong lòng Kỷ Sơ Đào cũng khó chịu, tỷ muội Kỷ gia lẻ loi, không nơi nương tựa, không thể lại xuất hiện thêm sự nghi kỵ, thế nên nàng đành quỳ xuống bên cạnh Kỷ Chiêu, nhẹ giọng khẩn cầu Kỷ Nguyên: “Hoàng thượng còn nhỏ, kinh nghiệm không đủ, kính mong Hoàng tỷ ra mặt trấn giữ cửa ải, bình ổn việc này!”

Từ trước đến nay, nàng lớn lên trong sự yêu thương và nuông chiều, cũng chỉ quỳ trước Kỷ Nguyên hai lần.

Một lần là vì Kỳ Viêm, một lần vì Kỷ Chiêu.

Kỷ Sơ Đào lặng lẽ kéo ống tay áo của Kỷ Chiêu, lúc này Kỷ Chiêu mới kìm được nước mắt, chậm rãi đi về phía Kỷ Nguyên, y khom người chắp tay, cầu xin: “Xin trưởng tỷ ra mặt, bình ổn việc này!”

Kỷ Nguyên im lặng, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: “Đứng lên hết đi! Người của Kỷ gia chỉ lạy trời lạy đất, duy nhất không nên quỳ gối với người khác.”

Kỷ Sơ Đào biết trưởng tỷ đã đồng ý, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng vội vàng kéo Kỷ Chiêu đứng lên.

Ngay sau đó, cánh cửa lớn của Trường Tín cung bị cung nhân từ hai bên trái phải kéo mở ra, Kỷ Nguyên mặc một bộ Hoàng phục màu vàng đen xuất hiện trước chúng thần, vừa uy nghi vừa trang trọng, không gì có thể so sánh được.

Chử Hành dẫn đầu đoàn người đến đứng ra chắp tay chào đón. Dựa vào ống tay áo rộng giúp che giấu, hắn ta nhìn thềm đá dưới chân, cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt yên tâm.

“Truyền Hình bộ đến điện Sùng Chính yết kiến, giữ lại thi thể của nhân chứng, điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết. Tả tướng ra mặt trấn an, xoa dịu các nho sĩ, nếu có người gây thêm rắc rối, không chịu nghe theo khuyên bảo thì cứ xử trí theo quốc pháp!”

“Thần đã ra mặt trấn an, cũng không xảy ra hỗn loạn gì lớn.” Chử Hành nói, tựa như hắn ta có thể biết trước yêu cầu của Kỷ Nguyên.

Kỷ Nguyên thuận tiện nói: “Cấm vệ quân lập tức truy bắt tất cả các giám khảo trong hội thi, chờ Hình bộ xét xử! Những kẻ bị phát hiện gian lận và nhận hối lộ, sẽ bị xử tử ngay lập tức!”

Âm thanh vang vọng rõ ràng, vừa mạnh mẽ vừa khí phách.

Kỷ Nguyên tiến đến thẩm tra việc gian lận, triều đình trải qua một ngày hỗn loạn, sau đó cũng dần ổn định lại.

Trong Trường Tín cung, Kỷ Chiêu vẫn lẻ loi đứng yên tại chỗ, bóng dáng run rẩy, trông có chút hiu quạnh đáng thương.

Kỷ Sơ Đào không khỏi thở dài, nàng bước tới, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Có điều bất trắc xảy ra chỉ là chuyện thường tình, Hoàng thượng không cần quá tự trách. Buổi tiệc đêm giao thừa và tang lễ do ta tổ chức cũng có những điều bất trắc xảy ra, không được hoàn hảo, nhưng chỉ cần tổn thất được ngăn chặn kịp thời thì có lẽ tình hình cũng không tệ đến nỗi như vậy.”

Kỷ Chiêu lẩm bẩm: “Bọn họ không nghe lời trẫm. Bọn họ luôn cảm thấy rằng trưởng tỷ làm tốt hơn trẫm…”

“Trưởng tỷ cũng một lòng vì giang sơn, vì Hoàng thượng thôi. Đợi Hoàng thượng lớn hơn, tự nhiên cũng có thể làm tốt giống như trưởng tỷ.” Kỷ Sơ Đào an ủi y.

Đầu ngón tay Kỷ Chiêu khẽ véo lòng bàn tay, y hít mũi, nhẹ giọng nói: “Chỉ là, vì sao bọn họ không tin trẫm? Nếu trẫm thật sự muốn giết lão tiến sĩ để giữ cảnh thái bình giả tạo, cũng sẽ không chọn giết người ở đại lao Hình bộ, chẳng phải lặng lẽ xử lý gã ta sẽ càng tốt hơn sao?”

Kỷ Sơ Đào nghe thấy lời này thì bàn tay ban đầu đang muốn trấn an y bất chợt dừng lại giữa không trung.

Nàng nhìn về phía Hoàng đệ với đôi mắt ửng đỏ, ươn ướt, bỗng nhiên nàng cảm thấy thiếu niên ở trước mặt có chút xa lạ.

Loại cảm xúc kỳ lạ này vẫn luôn theo nàng về phủ.

Nàng không giải thích được kỳ lạ ở chỗ nào, chỉ là sau khi gặp Kỷ Chiêu, nàng cảm giác có chút đồ vật ấm áp trong lúc vô tình đã dần thay đổi.

Nàng không thích như vậy, trong lòng cảm thấy bất an, nên theo bản năng tìm kiếm chỗ dựa, hỏi: “Kỳ Viêm đâu?”



“Thưa điện hạ, Kỳ Tướng quân không có trong phòng.”

Vãn Trúc thấy Kỷ Sơ Đào sau khi từ trong cung trở về, dáng vẻ vẫn luôn ủ rũ như đang có rất nhiều tâm sự, bèn nghĩ cách giúp nàng vui vẻ: “Điện hạ, bọn nô tỳ mới hái được một ít hoa sơn móng tay, đợi lát nữa bọn nô tỳ sẽ nhuộm móng tay cho người, được không ạ?”

Kỷ Sơ Đào lơ đãng đáp lại, rồi dặn dò: “Đợi Kỳ Viêm trở về, kêu chàng ấy lập tức tới gặp bổn cung.”

Vãn Trúc cười nói ‘Dạ được’, sau đó sai tiểu cung nữ đi hái hoa ép nước.



Kỳ Viêm tránh đi nhãn tuyến, đến gặp Phó Tướng của mình.

Trong gian phòng quen thuộc ở tửu lầu, Tống Nguyên Bạch hỏi: “Hôm qua, tên tiến sĩ điên đánh trống kia đã chết, ngươi có biết không?”

Kỳ Viêm khẽ ‘Ừ’, đây cũng là nguyên nhân hắn tới gặp Tống Nguyên Bạch.

Bởi vì cảm thấy việc này quá kỳ lạ, hắn đã kêu nội tuyến của mình giấu ở Hình bộ đi kiểm tra thi thể kia, vết treo cổ không đúng, đây là một vụ án mạng. Nếu việc này không phải do người Kỷ gia làm, vậy thì chỉ có có thể do nhóm người gian lận, làm rối kỷ cương kia có tật giật mình, giết người diệt khẩu.

Sau khi nghe thấy suy luận của Kỳ Viêm, Tống Nguyên Bạch kinh hãi: “Nhưng tên nào lại to gan như vậy? Không nói đến việc làm rối kỉ cương, còn dám đi Hình bộ giết người diệt khẩu, đây chẳng phải là muốn chĩa mũi nhọn về phía người cầm quyền hay sao?”

Kỳ Viêm khoanh tay đứng bên cửa sổ, trầm giọng nói: “Tất nhiên mấy kẻ gian lận, làm làm rối kỉ cương bình thường sẽ không có bản lĩnh lớn như vậy, ngoại trừ trường hợp sau lưng của bọn họ còn có một người khác.”

Tống Nguyên Bạch nheo mắt: “Ý ngươi là?”

Kỳ Viêm nói: “Có người đang cố gắng hết sức muốn chôn quân cờ của mình vào trong triều đình, khoa thi chính là bước đầu tiên.”

Nhìn khắp Đại Ân, số người có bản lĩnh có thể làm được đến tình trạng này chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

“Lang Gia Vương? Quả nhiên ông ta còn chưa từ bỏ ý định!” Tống Nguyên Bạch nghiêm túc nói với đối Kỳ Viêm: “Ngươi muốn lột da hổ thì vẫn nên để ý một chút. Đừng để đến lúc còn chưa câu được con cá lớn đã để lửa cháy tới trên người mình.”

Bóng dáng Kỳ Viêm vẫn thẳng tắp.

Hắn có tính toán của riêng mình, ban đầu, bởi vì cảm thấy có chút không hài lòng đối với Kỷ Nguyên nên hắn mới bắt đầu tiếp xúc với Lang Gia Vương, vốn đã là ‘trời sinh nổi loạn’, chi bằng hắn cứ chống đối đến cùng. Nhưng sau đó, tất cả mọi thứ đều từ từ thay đổi…

Trong đầu dần hiện lên nụ cười trong sáng và vô tư của Kỷ Sơ Đào, nó khiến trái tim hắn càng kiên định hơn, hắn ngước đôi mắt lạnh lùng ra lệnh: “Chuyện khoa thi bị bại lộ, chắc chắn Kỷ Nhân sẽ hạ lệnh giết người diệt khẩu, nhổ cỏ tận gốc trước Kỷ Nguyên một bước. Ra lệnh cho đám thuộc hạ phía dưới, tìm cách bí mật giải cứu những giám khảo và kẻ hối lộ có liên quan, sau này sẽ có việc cần dùng đến họ.”

Sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, hắn mới trở về phủ Công chúa.

Kỷ Sơ Đào đang ngồi nghỉ ngơi trong sảnh, mấy cung tỳ lấy nước sơn móng tay, dùng chiếc bút nhỏ nhắn mềm mại tô lên móng tay cho nàng. Màu sắc đỏ tươi được tô điểm lên từng móng tay trắng ngần mềm mại, càng làm nổi bật thêm hình ảnh ngón tay thon dài, non nớt xanh tươi.

Ánh mắt Kỳ Viêm vô thức trở nên tối sầm, hầu kết nhấp nhô, ỷ vào tấm lệnh bài có thể đi khắp nơi đang được treo ở bên hông kia, hắn vẫy tay ra hiệu cho những thị tỳ có vẻ cản trở này lui ra ngoài, còn mình thì ngồi xếp bằng trên chiếc ghế bên cạnh Kỷ Sơ Đào, công khai thay thế vị trí của họ.

Nghe được giọng nói của hắn, Kỷ Sơ Đào cũng tỉnh dậy sau giấc ngủ chập chờn, đôi mắt hạnh mê mang dần trở nên tập trung, sau khi nhìn thấy rõ gương mặt của hắn, nàng khẽ mỉm cười: “Chàng đến rồi à, chàng vừa đi đâu thế?”

Ánh hoàng hôn rực rỡ bên ngoài cửa sổ, tóc mai của nàng cũng phản chiếu ánh vàng mềm mại.

“Tối hôm qua ta vẫn chưa nhận được tâm ý của điện hạ, vì thế cảm thấy có chút buồn khổ trong lòng, cho nên muốn ra ngoài giải sầu.” Kỳ Viêm thản nhiên nói, cố ý che giấu đi những âm mưu tính kế khiến nàng phiền não.

Tối hôm qua…

Hắn đang nói đến việc hắn bày tỏ tấm lòng của mình, nhưng nàng đã không đồng ý ngay chuyện đó… Giống như hắn đang cảm thấy rất tủi thân vậy!

“Bậy bạ.” Kỷ Sơ Đào thấp giọng hừ một tiếng.

Khóe miệng Kỳ Viêm khẽ cong lên, cầm lấy chiếc bút lông mềm mại nhỏ nhắn kia rồi nhúng vào nước hoa đỏ tươi, kéo đầu ngón tay của nàng qua, rồi bắt đầu tô lên.

Hắn kéo đầu ngón tay trắng nõn của Kỷ Sơ Đào đến trước mặt mình, cúi đầu nhìn chăm chú, đầu bút nhẹ nhàng lướt qua móng tay, cảm giác mềm mại, cũng có chút mát lạnh.

Kỷ Sơ Đào tò mò cúi đầu lại nhìn, hai cái trán của hai người gần như chạm vào nhau, nàng hỏi: “Về võ thì Tiểu Tướng quân có thể múa kiếm, về văn thì có thể thêu hoa, chàng còn có thể làm được cái này nữa ư?”

“Dù sao cuối cùng cũng phải học.” Kỳ Viêm nhỏ giọng trả lời, hơi thở của hắn lướt qua đầu ngón tay nàng, vừa mang theo hơi nóng ẩm ướt vừa có chút ngứa ngáy.

Kỷ Sơ Đào không nhịn được rụt lại đầu ngón tay, bàn tay lập tức bị nam nhân nắm chặt hơn, giọng nói của hắn khàn khàn: “Đừng cử động.”

Kỳ Viêm mạnh tay, hắn sơn mấy lớp nước móng tay lên một cái móng, khiến nó càng thêm đỏ tươi. Kỷ Sơ Đào thích màu sắc nhẹ nhàng nên cảm thấy có chút xấu hổ, nhẹ giọng nhắc nhở hắn: “Được rồi, chàng đổi sang ngón khác đi.”

Kỳ Viêm rất biết nghe lời, đổi sang sơn ngón út cho nàng.

Nỗi băn khoăn sau khi vào cung đã tan thành mây khói, Kỷ Sơ Đào ngơ ngác nghĩ: Cho dù là trong giấc mơ hay ngoài giấc mơ, có lẽ Kỳ Viêm là người duy nhất sẽ không phản bội nàng.

Trong lúc đang chìm đắm trong suy nghĩ, Kỳ Viên sơn bị hỏng, nước sơn móng tay từ móng tay tràn ra ngoài, theo lòng bàn tay chảy xuống dưới như là một giọt huyết châu.

Kỷ Sơ Đào khẽ la ‘a’ một tiếng, đang muốn lấy khăn để lau thì thấy Kỳ Viêm đã hành động trước nàng một bước, hắn dùng ngón tay lau đi vết sơn đỏ bừng đó.

Ngón tay có những vết chai sạn của nam nhân khẽ chạm vào ngón tay út của nàng, nhẹ nhàng chà lau, cảm giác tê dại, cảm giác ấy càng kỳ lạ hơn so với những nơi khác. Cho dù biết rõ hắn chỉ đang lau đi những giọt nước hoa dư thừa, Kỷ Sơ Đào vẫn không thể kiểm soát được gương mặt đang nóng dần lên của mình, dường như những giọt nước hoa sơn móng tay kia đang chảy dọc theo ngón tay út của nàng, rồi dần hội tụ ở trên mặt.

Gò má đỏ bừng, khẽ hiện lên một chút màu sắc nước hoa.