Bổn Cung Không Thể

Chương 27: Ghen tuông




“Thế cho nên mỗi lần mà hắn ta có hành động gì vượt quá phép tắc là muội đều tỏ ra sợ hắn sao?” Kỷ Thù hỏi.

“Muội... Không khống chế được.” Kỷ Sơ Đào rụt rè nói.

Hễ khi nào Kỳ Viêm vừa tới gần, khi mà không gian nhỏ hẹp tràn ngập hơi thở nóng bỏng của hắn, nàng sẽ không kiềm được mà lập tức nhớ tới cảnh tượng sau khi thành hôn trong giấc mộng kia, nhớ tới nụ hôn mãnh liệt triền miên của hắn cùng với những giọt nước mắt nghẹn ngào của nàng…

Cũng tương tự như khi thỏ trắng khi gặp chó sói hung ác, cho dù có gồng mình chống đỡ đến mức nào đi chăng nữa, khi nguy hiểm ập đến thỏ trắng vẫn sẽ theo bản năng mà run rẩy. Kỷ Sơ Đào túm lấy cái chăn, cảm thấy nhiệt độ cơ thể vừa mới hạ bây giờ lại bắt đầu bùng lên..

Kỷ Thù bật cười thành tiếng, quấn mình trong chiếc áo khoác lông cáo, mười ngón tay trắng bệch ôm lấy lò sưởi tay: “Rốt cuộc thì muội đang sợ cái gì? Muội là Đế Cơ, hắn là thần tử, nếu như hắn dám làm trái với ý của muội, tất cả đều sẽ tính là phạm thượng, phạm vào tử tội. Với đầu óc của tiểu tử kia, hắn sẽ ham lợi nhỏ mà đánh mất lợi lớn sao?”

“Muội cũng đã từng nghĩ rằng hắn không phải là kiểu người lỗ mãng, bốc đồng. Nhưng…”

Nhưng trong giấc mộng kia, còn có cả chuyện xảy ra trong thư phòng, nàng thật sự cảm nhận được khí thế áp bách phát ra từ trên người của Kỳ Viêm, không giống như đang đùa giỡn.

“Có đôi lúc, nam nhân sẽ thẹn quá hóa giận để che giấu tâm sự của mình. Hắn ta càng tỏ ra giận dữ với muội, sẽ càng làm bại lộ tâm tình dao động của hắn lúc đó.”

Kỷ Thù nói trúng tim đen của nàng, híp mắt chậm rãi nói: “Nhóc phế vật, đáng lẽ ra muội không nên lùi bước vào lúc đó.”

Nếu như lúc đó nàng kiên trì thêm một lúc nữa, người bại trận chắc chắn là tên tiểu tử Kỳ Viêm kia.

“Vậy... Vậy nếu gặp lại tình huống như vậy, muội nên làm như thế nào?” Kỷ Sơ Đào từ dưới chăn ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Kỷ Thù, tò mò hỏi.

“Hôn hắn.”Đôi môi đỏ mọng của Kỷ Thù khẽ nhếch lên, nói ra những lời khiến người khác không khỏi kinh ngạc: “Trêu chọc xong thì bỏ chạy, muội đừng cho hắn thời cơ phản ứng, người tự mình rối bời sẽ là hắn.”

“…”

Hai má Kỷ Sơ Đào đỏ bừng lên, hận không thể ngay lập tức rụt vào trong chăn, lắc đầu nói: “Muội không muốn!”

Hôn môi chỉ có thể làm với người mình yêu, sao có thể tùy tiện làm với người khác được chứ? Cho dù Kỳ Viêm là Phò mã đã được dự đoán trong giấc mộng, nhưng hiện tại... Hiện tại không được!

Kỷ Thù không cảm thấy bất ngờ chút nào trước phản ứng này của muội muội mình, vẫn vô tâm cười cười, dụ dỗ nàng: “Muội không muốn bị hắn nắm thóp, bị hắn dắt mũi?”

Kỷ Sơ Đào dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt đã nóng bừng, ra sức gật đầu.

Mặc dù nàng rất muốn giúp đỡ Kỳ Viêm, thế nhưng nàng cũng sẽ không vì hắn mà làm trái với tâm nguyện của bản thân, lại càng không để cho chính mình biến thành nhược điểm mà hắn dùng để khống chế đại tỷ.

Kỷ Thù nói: “Nhưng mà, muội lại muốn cứu hắn.”

Kỷ Sơ Đào trốn dưới chăn điên cuồng gật đầu.

Kỷ Xu nở nụ cười: “Vậy ngoại trừ hàng phục cảm hóa, bắt hắn làm theo lời muội, muội còn có biện pháp nào khác sao?”

“Nói thì nói vậy…” Kỷ Sơ Đào ngẫm nghĩ, nhẹ giọng nói: “Nhưng muội luôn cảm thấy dùng thủ đoạn như vậy không được tốt cho lắm.”

“Hắn đối xử với muội như thế nào thì muội hãy phản kích lại như thế ấy, có gì không tốt chứ? Huống chi nữ nhân có thân phận như ta và muội, ngoại trừ không thể lấy trái tim ra chơi đùa, những cái khác cứ việc thoải mái, niềm vui trước mắt mới là chuyện quan trọng.”

Mái tóc đen nhánh của Kỷ Thù xõa xuống, ý cười trong mắt vừa lạnh lùng lại vừa quyến rũ đến mê người: “Mặc dù nam nhân rất xấu xa, nhưng vẫn còn có chút hữu dụng ở trên giường... Sau này, muội sẽ biết.”

Chuyện này không phải là chuyện mà nàng rất muốn biết đâu. Kỷ Sơ Đào dở khóc dở cười.

Nhưng nàng lại cảm thấy nhị tỷ thật sự rất lợi hại, có thể khiến cho nhiều nam nhân ngoan ngoãn nghe lời mình như vậy, thậm chí ngay cả một người có thân phận phức tạp như Bắc Yến cũng phải cúi đầu trước mặt nàng ấy.

Nếu là Kỳ Viêm...

Kỷ Sơ Đào không nhịn được tưởng tượng ra bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời của Kỳ Viêm giống như Lý Liệt, mà bản thân thì giống nhị tỷ... Chẳng biết tại sao, trong lòng nàng chợt dâng lên một loại cảm giác vô cùng khó hiểu, có gì đó vui sướng, nhưng cũng có gì đó xấu hổ, rồi đột nhiên ho sặc sụa đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Cung nữ cuống quít đi vào trong, nào là vuốt lưng, nào là rót nước cho nàng, trông có vẻ vô cùng bận rộn.

“Ta lại lỡ nói gì kích động đến muội rồi sao?” Kỷ Thù nhướng mày kinh ngạc, không nể tình gì mà chế nhạo nàng: “Không phải ta chỉ nhắc đến chuyện nam nữ có chút mà doạ muội thành ra như thế này sao? Sợ nam sắc như sợ chuột, sao chẳng có phong thái của một Công chúa Kỷ gia.”

Kỷ Sơ Đào ho khan đến mức thở không ra hơi, lập tức uống hết cốc trà do cung nữ đưa đến, khoé mắt cũng hiện lên một vệt hồng, không dám nói ra cho nhị tỷ biết điều mà mình vừa nghĩ tới.

Nàng vừa mới bình tĩnh lại một chút thì nghe thấy nội thị đưa rất nhiều thiệp mời và hộp gấm tới, bên trong là dược liệu quý được đưa tới từ các phủ trong cung và cả từ Kinh đô khi hay tin Kỷ Sơ Đào bị bệnh.

Dù có dùng được hay không không thì cũng đều là tâm ý.

Kỷ Thù liếc mắt nhìn lướt qua sơ lược, tùy ý hỏi: “Tiểu tử kia đến thăm bệnh chưa?”

Kỷ Sơ Đào dựa người vào chiếc gối thêu, ngẩn người, một lúc sau mới nhận ra người mà nhị tỷ nhắc tới là Kỳ Viêm.

Nàng lắc đầu.



“Muội bệnh đã mấy ngày nay rồi, hắn không đến thăm lần nào sao?” Kỷ Thù nheo mắt hỏi.

“Hắn là ngoại thần, đương nhiên không thể tùy ý vào tẩm điện của muội được.” Kỷ Sơ Đào cảm thấy hơi nghi hoặc trước những lời này của Kỷ Thù, nàng không cảm thấy chuyện mấy ngày nay Kỳ Viêm không xuất hiện có gì là không đúng.

“Cho dù không thể gặp nhau nhưng vẫn có thể nhờ người hỏi thăm giúp mà.” Kỷ Thù trầm tư.

Nếu là vào thời điểm mà mối quan hệ giữa hắn và Kỷ Sơ Đào còn đang trong tình trạng căng thẳng, không gặp thì cũng không sao, nhưng bây giờ cả hai đều đã có thái độ hoà hoãn hơn, tránh mặt không gặp trái lại có chút không bình thường.

Kỷ Thù suy nghĩ một chút, nói lại: “Dứt khoát gạt hắn sang một bên đi, không cần tìm hắn.”

Kỷ Sơ Đào chớp chớp mắt: Đây là đạo lý gì vậy? Vừa rồi không phải vừa rồi nhị tỷ còn bảo nàng “hôn” Kỳ Viêm hay sao?

Dường như nhìn ra được sự khó hiểu của Kỷ Sơ Đào, Kỷ Thù khẽ cười: “Do trong lòng ta đột nhiên thấy khó chịu. Lúc ta chơi đùa với nam nhân, điều mà ta không thích nhất là bộ dạng lúc nóng lúc lạnh của bọn họ.”

“Lúc nóng lúc lạnh?” Kỷ Sơ Đào không hiểu cho lắm, nàng thầm nghĩ chẳng lẽ Kỳ Viêm cũng như vậy sao?

Nhớ tới mấy nam thị vừa bị mình đuổi ra khỏi phủ vào mấy tháng trước, Kỷ Thù cười lạnh nói: “Ví dụ như cố ý xa cách, hoặc là dây dưa mập mờ với những nữ tử khác, cố tình dùng những chiêu này để chọc đối phương ghen... Tất cả đều là những thủ đoạn tầm thường, ngu xuẩn cực kỳ. Nam nhân như vậy không cần cũng được, đá đi càng sớm càng tốt.”

“Muội hãy nhớ kỹ, không được để cho nam nhân có cơ hội làm tổn thương muội.” Kỷ Thục nói tiếp: “Chỉ có giữ vững quan điểm này muội mới có thể đứng ở thế bất bại được.”



Kể từ sau khi Trung Dũng Bá gây chuyện, đã hơn nửa tháng Kỳ Viêm chưa gặp Kỷ Sơ Đào lần nào.

Mặc dù Tống Nguyên Bạch đã nhiều lần nhấn mạnh rằng lúc này hắn nên tạm thời lạnh nhạt với nàng một đoạn thời gian, cố gắng khiến cho nàng sốt ruột bối rối, không biết phải làm gì thì mới có thể tiến hành chiến thuật đánh vào tâm lý tiếp theo.

Thế nhưng Kỳ Viêm lại cảm thấy có chút không đáng tin, Kỷ Sơ Đào đã bị bệnh quá lâu.

Khi hắn ở trong đại sảnh vào ngày hôm đó, nàng sốt cao đến mức ngất xỉu trong vòng tay của chính mình, yếu ớt như thể một làn khói có thể tan biến bất cứ lúc nào, nàng nhẹ như vậy, mềm mại đến như vậy.

Khi nghĩ tới những chuyện này, trong lòng hắn luôn bất chợt dâng lên cảm giác sốt ruột nôn nóng đến khó tả. Những ngày không gặp Kỷ Sơ Đào, rõ ràng cuộc sống của hắn chỉ là đang trở về với cô đơn nhạt nhẽo vốn có, thế nhưng bây giờ dù cho hắn có làm gì hắn cũng không cảm thấy vui vẻ.

Ban đêm, hắn đi gặp người của Lang Gia Vương.

Đại khái là do sắc mặt của hắn quá mức u ám, thiếu kiên nhẫn, cả người toát ra vẻ lạnh lùng lãnh đạm khiến đối phương sau khi do dự một hồi lâu, đến cuối cùng vẫn quyết định giao ra một phần danh sách - đó là những người mà bọn họ cài vào bên cạnh Công chúa, coi như là thành ý để hai bên hợp tác.

Kỳ Viêm liếc mắt nhìn lướt qua một lượt, trên danh sách có tên của một nội thị.

Trí nhớ của Kỳ Viêm rất tốt, hơn nữa hắn đã cố ý quan sát bố cục và cách sắp xếp người hầu trong phủ Công chúa, gần như trong nháy mắt đã liên hệ được cái tên này với một khuôn mặt bình thường.

Hắn biết rõ tên nội thị này không phải là quân cờ cuối cùng của Lang Gia Vương, gã nhất định còn có những gián điệp được giấu vô cùng kĩ càng khác. Nhưng cũng không sao cả, chỉ cần có manh mối, sớm muộn gì hắn cũng tra ra được con cá lớn đang được Kỷ Nhân giấu sau lưng kia…

Đó mới chính là người thực sự có đủ tư cách để đàm phán với hắn.

“... Vậy thì nhờ cả vào Kỳ tướng quân!”

Mưu sĩ của Kỷ Nhân khép tay áo và cúi đầu xuống kính lễ, trên mặt lộ ra nụ cười sâu hiểm khó dò.

Kỳ Viêm không nói gì mà chỉ lặng lẽ gấp tờ giấy có viết tên lại, đặt trên giá nến và châm lửa, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài gió lạnh rít từng cơn, trên con đường tối tăm đen kịt, vắng vẻ không một bóng người, chẳng có một tia đèn đuốc, cũng chẳng có thiếu nữ xinh đẹp khoác lên mình bộ y phục đỏ diễm lệ rực rỡ dưới màn tuyết dày đặc.

Sau khi đã lấy lại tập trung, Kỳ Viêm qua mặt được đám vệ binh canh gác ban đem, thành công lẻn vào tẩm điện của Kỷ Sơ Đào.

Xung quanh tẩm điện của Kỷ Sơ Đào có thị vệ của Hoắc Khiêm canh giữ nghiêm ngặt, để tránh những rắc rối không đáng có, hắn không trèo qua tường mà từ hành lang đi vào bên trong, dễ dàng tránh được các nội thị, ẩn mình trong bóng đêm tối tăm chỗ cửa sổ phía sau tẩm điện.

Không phải hắn đang muốn đến gặp Kỷ Sơ Đào, mà chỉ là đang muốn xác nhận bệnh của nàng có nguy hiểm hay không. Hắn khoanh tay đứng trong bóng tối, mặc cho gió bắc gào thét, vẻ mặt lạnh lùng suy nghĩ.

“Khụ khụ!”Trong phòng truyền đến vài tiếng ho khan quen thuộc.

Sao nàng vẫn còn ho? Kỳ Viêm nhíu mày.

Kẹt một tiếng cửa mở, là cung nữ bưng chén thuốc đi vào bên trong, dỗ nàng uống thuốc.

Cuộc trò chuyện rời rạc hỗn độn, sau khi Kỷ Sơ Đào nói câu gì đó, cung tỳ bất đắc dĩ đáp: “Điện hạ, người uống thuốc trước đi, ngày mai nô tỳ sẽ đi mua, có được không?”

Thế rồi một loạt tiếng nhốn nháo, một cung tỳ bỗng nhiên kinh hãi hô lớn: “Điện hạ nôn rồi, mau mau truyền thái y đến!”

“Là do thuốc quá đắng, điện hạ chịu không nổi...”

Nghe vậy, lông mày Kỳ Viêm càng nhíu chặt hơn.

Một lúc lâu sau, sự hỗn loạn trong tẩm điện cuối cùng cũng đã lắng xuống, đèn cũng đã tắt.



“... Vừa rồi điện hạ đòi ăn kẹo hồ lô, nhưng lúc này, đi đâu mua kẹo hồ lô đây?” Các cung tỳ rón rén đóng cửa rời khỏi, sau đó nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Gió thổi qua, bóng tối phía sau cửa sổ trống rỗng, lúc này đã không còn thấy bóng dáng của Kỳ Viêm.

Đêm đó, tửu lâu Tống gia xảy ra một chuyện lạ.

Một vị công tử áo đen có quan hệ vô cùng tốt với ông chủ đột nhiên ghé thăm vào đêm hôm khuya khoắt, không phải là đến tìm ông chủ, cũng không phải đến ăn khuya, mà là yêu cầu đầu bếp tìm cách làm mấy xâu kẹo hồ lô, sau đó không nói lời nào mà rời đi.

Ngày hôm sau, trời nắng đẹp trong xanh.

Đã gần cuối năm, thuế thịt do thực ấp nộp lên cùng với rất nhiều đồ Tết mà trong phủ cần sắm sửa, thu chi đều là những con số rất lớn, Trưởng Công chúa phải đích thân kiểm tra và đóng dấu. Bởi vậy, từ lúc sáng sớm, Yến Hành đã cầm sổ sách và danh sách quà tặng đến cầu kiến Kỷ Sơ Đào.

Mới vừa đi tới trước điện, Yến Hành nhìn thấy một cái túi giấy được đặt ở vị trí dễ nhìn thấy trên lan can ngoài cửa, hắn ta vừa đi vừa qua sát mới biết trong túi có bảy tám cái kẹo hồ lô đỏ tươi bóng bẩy: “Kỳ lạ, sao lại có kẹo hồ lô ở đây?”

Hắn ta quan sát chung quanh một lượt, thấy không có ai đến lấy thì đoán rằng chắc là do hạ nhân nào đó đi mua cho Kỷ Sơ Đào, dù sao thì chỉ có đồ của chủ tử mới có thể tùy tiện đặt ở đây như vậy.

Người đưa đồ hẳn còn có chuyện quan trọng khác, không kịp đưa vào điện đã phải rời đi. Nghĩ tới đây, Yến Hành lập tức cầm lấy túi kẹo hồ lô rồi đi vào đại sảnh.

Nhìn thấy đồ ăn, Kỷ Sơ Đào quả nhiên trở nên rất vui vẻ, sắc mặt cũng hồng hào hơn chút, nàng cười tủm tỉm nhìn Yến Hành và nói: “Tại sao Yến tiên sinh lại biết bổn cung đang muốn ăn cái này vậy? Làm phiền ngươi mới sáng sớm đã mua đem tới đây.”

Yến Hành ngẩn ra, hắn ta chưa kịp giải thích, thì đúng lúc Kỷ Sơ Đào ngửi mùi ngọt ngào của kẹo hồ lô, chuyển đề tài nói: “Đến lúc sắm sửa đồ Tết rồi sao?”

Yến Hành cũng không nhắc đến túi kẹo hồ lô từ đâu mà có, đáp: “Vâng, điện hạ mới chuyển đến tẩm điện mới trong năm nay nên trong cung muốn tiệc mừng năm mới long trọng náo nhiệt hơn, vì vậy cần phải sắm sửa rất nhiều thứ.”

“Vừa vặn thời tiết hôm nay rất đẹp, thái y nói bổn cung bệnh nặng mới khỏi, phải đi ra ngoài nhiều một chút.” Kỷ Sơ Đào gấp sổ sách lại, mỉm cười nói: “Làm phiền Yến tiên sinh chuẩn bị, bổn cung cùng ngươi ra ngoài mua sắm, gọi thêm cả…”

Nàng vốn dĩ định gọi Kỳ Viêm đi cùng mình, nhưng mười ngày nay Kỳ Viêm chưa từng tìm gặp nàng.

“Gọi thêm cái gì?” Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy nửa câu sau của nàng, Yến Hành cười hỏi.

“À... Không có gì.”Kỷ Sơ Đào khẽ thở dài, nàng vẫn còn nhớ rõ những lời mà nhị tỷ đã dặn dò mình.



Tiết trời cuối năm, những chiếc lồng đèn trên đường phố đều được thay bằng màu đỏ mới tinh, mái hiên xanh phủ đầy tuyết, không khí càng thêm náo nhiệt và sôi động hơn thường ngày.

Mặc dù là đi mua sắm hàng Tết nhưng đương nhiên Yến Hành sẽ không để Kỷ Sơ Đào phải mệt nhọc, mà hắn ta chỉ dẫn nàng đi dạo phố nhìn ngắm cảnh tượng náo nhiệt, nhộn nhịp của năm mới mà thôi.

Trước sạp bán kẹo có rất nhiều người nên Yến Hành bèn mở chiếc quạt xếp của mình ra, dang hai tay bảo vệ Kỷ Sơ Đào, không để nàng bị người khác đụng vào.

Hắn ta trời sinh phong nhã, cây quạt xếp linh hoạt chuyển động ở giữa các ngón tay của hắn ta và có thể mở ra đóng lại tuỳ thích.

Kỷ Sơ Đào cảm thấy động tác xoay quạt của hắn ta vô cùng đẹp mắt, tò mò hỏi: “Làm sao cây quạt của Yến tiên sinh có thể xoay một cách dẻo và đẹp như vậy thế?”

Yến Hành bật cười, hắn ném cây quạt xếp lên không trung cây quạt xoè ra như một bông hoa xinh đẹp, sau đó thuận tay đón lấy, hào phóng nói: “Điện hạ muốn học, tại hạ dạy cho người nhé?”

Kỷ Sơ Đào phấn khích, nghĩ ngợi rồi gật đầu nói: “Được.”

Cùng lúc đó, ở con đường bên kia, hai vị võ tướng một đen một trắng chậm rãi bước tới.

“Ý của ngươi là ngươi không đến tìm Tam Công chúa thì Tam Công chúa cũng sẽ không tới gặp ngươi sao?” Tống Nguyên Bạch sờ sờ cằm, nhíu mày nói: “Đây là chuyện không thể, dựa theo kinh nghiệm ngao du thiên hạ nhiều năm của ta, khi một nữ tử bắt đầu để ý ngươi, giữ khoảng cách đúng lúc có thể khiến cho nàng nóng ruột nóng gan, làm sao có thể...”

Nói đến đây, Tống Nguyên Bạch giật mình, vỗ vai Kỳ Viêm nói: "Ta biết rồi! nhất định là Tam Công chúa quá xấu hổ, cho dù lòng nóng như lửa đốt cũng không dám chủ động tới tìm ngươi!”

Sau khi đưa kẹo hồ lô, Kỳ Viêm đã vô cùng mất kiên nhẫn, lạnh lùng liếc Tống Nguyên Bạch: “Tốt nhất là như thế.”

“Ngươi từng có nữ nhân nào sao? Chắc chắn hiểu rõ tâm tư nữ nhân chưa? Chắc chắn là chả hiểu. Nghe lời ta là chuẩn không cần chỉnh rồi!” Nói xong, Tống Nguyên Bạch chỉ chỉ vào sạp hàng bán son phấn và trang sức bằng ngọc ở bên đường: “Giờ ta đoán là Công chúa cũng khá nóng lòng rồi, ngươi tặng tín vật các thứ cho nàng, chọn thời điểm Tam Công chúa đang rối bời thì tạo một bất ngờ cho nàng, chắc chắn nàng sẽ một lòng một dạ với ngươi, ngoan ngoãn nghe lời ngươi!”

Kỳ Viêm nhíu mày, đứng lại trước quầy hàng.

Hắn chẳng cảm thấy hứng thú gì về những loại son phấn này, trang sức bằng ngọc ở đây cũng được chế tác thô ráp, chắc hẳn Kỷ Sơ Đào cũng không thích những thứ tầm thường này. Sau khi suy nghĩ một chút, ánh mắt của hắn dừng lại trên một chiếc ống dài bằng bạc được chạm trổ hoa văn.

“Công tử thật có mắt nhìn! Đây chính là kính thiên lý do Tây Vực chế tạo, có thể nhìn thấy cảnh vật cách xa cả trăm trượng, là một vật vô cùng hiếm có! Cho dù là tặng người khác hay là bản thân dùng đều vô cùng tuyệt diệu!”

Kỳ Viêm cầm lấy chiếc kính thiên lý, hắn đặt lên mắt phải thử một chút, quả thật là có thể thấy rõ chi tiết dù ở rất xa, ngay cả hàng chữ cực nhỏ trên lá cờ cách đó hơn mười trượng cũng có thể nhìn thấy, hơn nữa khuôn mặt của những người đi trên đường cũng đều thấy rõ ràng.

Sau khi có được thứ này, nếu muốn biết động tĩnh của Kỷ Sơ Đào có lẽ hắn sẽ không cần trèo tường nhảy rào nữa…

Bỗng nhiên, động tác của hắn dừng lại, tầm nhìn của kính Thiên Lý ngắm vào ngay trước sạp bán kẹo, đột nhiên không khí chùng xuống, như mây đen đang tích tụ trên bầu trời.

Trong ống kính tròn trịa của Thiên Lý, hắn nhìn thấy Kỷ Sơ Đào - người mà Tống Nguyên Bạch nói rằng sẽ một lòng một dạ với hắn đang đứng cạnh một nam nhân khác, hai người họ đứng ở phía đối diện, khoảng cách gần trong gang tấc, đang tình tứ cười đùa nghịch chung một cây quạt!