Bổn Cung Không Phải Kẻ Si Tình

Chương 12




(15)              Đế hậu bất hoà

Gần đây người ở trong cung nói chuyện say sưa, nói rằng chuyện hoàng hậu làm loạn đến mức phong ba bão táp đã khiến cho hoàng đế bệ hạ vô cùng sững sờ.

Nghe nói rằng ngày hôm đó, hoàng hậu hành xử vô cùng liều lĩnh, dám đập vỡ bình lưu linh và tấm kính Tây Dương mà bệ hạ đã tặng cho Khê tuyển hầu, việc này khiến cho bệ hạ vô cùng tức giận nên người đã phạt nàng bị cấm túc trong vòng ba ngày.

Người trong cung bàn tán vô cùng sôi nổi, thậm chí còn tự bịa ra được một đoạn truyện “Đế hậu bất hoà”. Ngược lại Khê tuyển hầu thì ngư ông đắc lợi, thanh danh rộng lượng người người ngợi khen không nói, hơn nữa còn có người âm thầm tặng lễ vật hòng nịnh bợ nàng ta, mà tất cả đều chỉ là vì muốn được nâng đỡ.

Bọn họ đều tự cho rằng mình đã làm chuyện tốt, nhưng lại không hề biết rằng thực tế còn xa hơn như thế nữa cơ.

Ngày hôm đó sau khi thở phì phò mà quay trở về cung, ta lập tức ném chiếc khăn tay đã bị siết chặt đến mức nhăn nhúm xuống đất, sau thì chống cằm ngồi ngay trước cửa sổ, mắng Tiêu Mạc Chi rằng “không phải người”.

Lãm Tinh và Phủng Vân khuyên can mãi, ngồi chửi một hồi lâu, lúc này ta mới bình tĩnh trở lại. Ai ngờ vừa vô tình liếc mắt thấy cái khăn tay vừa bị ném trên mặt đất kia một cái, sự tức giận lại lần nữa “đùng đùng” nổi giận, ta tiến lên siết chặt lấy cái khăn trong tay, sau thì trực tiếp xé nó ra thành hai nữa.

“Lãm Tinh, mau cho người đóng cửa lớn của Phượng Tảo Cung lại.”

“Hả?”

Ta giương mắt lên nhìn nàng. Phủng Vân kéo ống tay áo lên một cái, nàng mới sực nhận ra rằng mình thật cẩu thả, nhưng vẫn do dự mà lén lút liếc nhìn ta một chút, rồi mới chạy một mạch ra khỏi cửa phòng.

Nghe tiếng đóng cửa “loảng xoảng loảng xoảng” của mấy thái giám, trong lòng ta cảm thấy vui sướng vô cùng.

Phủng Vân đứng một bên suy nghĩ gì đấy mà mặt mũi thoáng chốc đã trở nên buồn hiu. Ta thản nhiên mở miệng: “Không chết đói được đâu, hôm nay bổn cung thề với trời, nhất định bổn cung sẽ khiến cho lão tặc Tiêu Mạc Chi kia phải nếm được sự lợi hại của bổn cung.”

Phủng Vân trầm trọng gật gật đầu, ta dùng khuỷa tay huýt nàng một phát: “Ta muốn ăn nho, nhân lúc cửa còn chưa đóng hết, ngươi mau đi lấy cho ta một chút đi, nhớ lựa chùm nào tươi tươi đấy nhé.”

Sau khi Phủng Vân đi xong, ta lập tức trở nên rảnh rỗi.

Đối mặt với đại điện trống trơn, ta chợt nhớ tới tin tức trước kia: “Tình hình của bệ hạ không được tốt cho lắm.”

Kỳ lạ, tuy rằng mới vừa rồi sắc mặt của Tiêu Mạc Chi có chút trắng bệch, khi răn dạy ta thi thoảng còn khẽ ho khan ài tiếng, nhưng đôi mắt lại trông vô cùng trong trẻo có thần, thật sự rất là kỳ lạ…Hay là người truyền tin lúc trước đã nói sai rồi?

Đợi một hồi lâu, ngay khi Phủng Vân vừa trở về, trong viện im hơi lặng tiếng lại bắt đầu ồn ào như trước.

Phủng Vân bưng nho lên phía trước hành lễ với ta: “Nương nương, vừa rồi bệ hạ té xĩu, giờ phút này các thái y đã sang chỗ bệ hạ để chữa trị cho người, nương nương chớ nên lo lắng.”

Ta đột ngột ngẩng đầu lên, rồi lại quay đầu nhìn về phía nàng sau khi đã nhận ra gì đấy: “Có thái y khám cho hắn rồi, ta cần gì phải lo lắng cho hắn chứ? Hắn mà xảy ra chuyện gì thì sẽ có rất nhiều cô nương đau lòng, tại sao ta phải xen vào chuyện của người khác?”

Ta lấy cớ đau đầu để đuổi khéo Phủng Vân đi. Khi chỉ còn lại một mình, ta lập tức bị nuốt chửng trong nỗi sợ hãi của trước đây:

Thân thể của Tiêu Mạc Chi tốt như vậy, lại còn đang trong độ tuổi hết sức sung mãn, sao có thể động một cái là té xỉu như vậy được?

Chẳng lẽ lần này ta đã đi quá xa rồi sao?

Suy nghĩ nhiều mà vẫn không có lời giải thích nào hợp lý, ta chỉ đơn giản tắm gội đầu sớm, xong thì thay y phục trên người ra rồi lập tức nằm lên trên giường.

Qua một hồi lâu sau, bên ngoài cửa sổ đã sớm không còn tiếng vương, chỉ có tiếng dế mèn kêu khiến cho màn đêm càng thêm tĩnh mịch, nhưng ta vẫn chưa hề ngủ say.

Đột nhiên, dường như ta nghe được tiếng bước chân của ai đó, nghe nặng nề hơn rất nhiều so với ngày thường, có lẽ là cung nữ gác đêm.

Ta nhẹ nhàng đặt chân xuống giường, sau thì cầm lấy nghiên mực trên bàn lên, trực chờ người nọ hiện thân.

Cửa được mở ra một cách vô cùng cẩn thận. Ta lo lắng đến mức rùng mình, cả người ta khẽ run lên, ngay khi nhìn thấy bóng người đó lách mình để đi vào cửa, ta lập tức giơ nghiên mực lên rồi đập xuống.

Không ngờ rằng thân thủ của người nọ lại vô cùng tốt, có thể nhẹ nhàng tránh thoát đợt công kích này từ ta, còn vòng ra phía sau ta nữa chứ.

Ta nhảy dựng cả lên, vì không đứng vững nên suýt nữa thì đã té ngã, may sao lại được người nọ một phen ôm chầm lấy.

Ta nâng khuỷa tay huýt một cái thật mạnh vào trong bụng của hắn, người nọ đau đớn quá thì lập tức kêu lên một tiếng, nhưng vẫn không chịu buông tay. Ta nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa rồi hô to.

“Người đ…”

“A Tư! Là ta!”

Ta nhận ra giọng nói này, thế là ta chậm rãi ngưng giãy dụa lại hẳn, lúc này hắn mới yên tâm mà buông ta ra.

Ta duỗi tay kéo mặt nạ bảo hộ của hắn xuống, đang định nói chuyện thì bên ngoài cửa khẽ vang lên một tiếng gọi.

“Nương nương, có chuyện gì xảy ra vậy ạ?”

Hắn vội vàng dựng thẳng ngón trỏ lên bên môi ý bảo ta hãy im miệng, tuy rằng ta có chút nghi ngờ, nhưng vẫn nói đỡ dùm cho hắn: “Không sao, vừa rồi mắt kém, cho rằng có thích khách đột nhập thôi.”

Sau khi cung nữ kia rời đi xong, ta đi đóng cửa lại, rồi xoay người châm nến, nhưng lại bị hắn ngăn cản.

“Không cần, cứ đen như mực thế này đi, xem chừng cũng có chút thú vị đấy chứ.”

Ta không chút lưu tình mà lập tức đẩy hắn ra: “Tiêu Mạc Chi, ta cho ngươi nửa canh giờ để giải thích.”

Đối mặt với đại điện trống trơn, ta chợt nhớ tới tin tức lúc trước: “Hình như thân thể của bệ hạ không được tốt.”

Kỳ lạ, mặc dù vừa rồi thấy sắc mặt của Tiêu Mạc Chi hơi trắng chút, lúc răn dạy ta thỉnh thoảng còn ho khan, nhưng đôi mắt trong trẻo rất có thần, thật sự cổ quái……Hay lúc trước người truyền lời nói sai rồi?

Đợi một lúc lâu, Phủng Vân mới trở về, trong viện yên lặng ít khi ồn ào lại vang lên âm thanh.

Phủng Vân buông quả nho đi lên hành lễ: “Nương nương, vừa rồi bệ hạ vừa té xỉu, các thái y đã đến chẩn trị, nương nương không cần lo lắng.”

Đột nhiên ta nhấc đầu, sau đó lại quay đầu đi không nhìn nàng: “Có thái y nhìn, ta còn lo cái gì? Hắn bị làm sao, còn có rất nhiều cô nương đau lòng, vì sao ta phải đi xen vào việc của người khác?”

Ta lấy cớ đau đầu đuổi Phủng Vân ra ngoài. Khi chỉ còn một mình, ta lại bị nỗi sợ hãi nuốt chửng lần thứ hai:

Thân thể của Tiêu Mạc Chi tốt như vậy, lại đang còn tráng niên, tại sao vừa mới tức giận đã té xỉu?

Lần này ta thật sự đã quá đáng?

Suy nghĩ rất nhiều, vẫn không có một lời giải thích hợp lý, ta tắm gội qua loa thay quần áo rồi lên giường nằm.

Sau một lúc, ngoài cửa sổ đã không còn tiếng vang, chỉ có tiếng dế mèn kêu, khiến cho ban đêm càng thêm yên tĩnh, nhưng ta vẫn chưa thể ngủ say.

Đột nhiên, hình như ta nghe thấy tiếng bước chân của người, nặng hơn ngày thường không ít, chắc chắn không phải là cung nữ gác đêm.

Ta nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, cầm nghiên mực ở trên bàn, nghiêng người chờ ở cửa trước khi người nọ hiện thân.

Cửa bị người nào đó đẩy rất cẩn thận, mở ra một khe hở. Ta khẩn trương sắp chết, hơi thở run rẩy, nhìn bóng người vừa mới lắc người vào cửa, ta liền giơ tay đập nghiên mực xuống.

Không ngờ thân thủ của người nọ rất tốt, nhẹ nhàng tránh thoát công kích lần này của ta, vòng ngược đến phía sau của ta.

Ta lao đến quá mạnh, dưới chân không xong sắp té ngã, lại bị người phía sau ôm lấy.

Ta nâng khuỷu tay chọc thật mạnh vào bụng của hắn, người nọ ăn đau kêu một tiếng, nhưng vẫn không buông tay. Ta hướng ngoài cửa hô to:

“Đến…”

“A Tư! Là ta!”

Ta nhận ra âm thanh này, chậm rãi dừng giãy giụa, hắn mới cẩn thận buông tay ra.

Ta duỗi tay kéo mặt nạ bảo hộ của hắn xuống, đang muốn nói chuyện, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu gọi.

“Nương nương, chuyện gì xảy ra vậy?”

Hắn vội vàng dựng thẳng ngón tay che lên môi ý bảo im tiếng, mặc dù ta hơi thấy khó hiểu, vẫn trả lời: “Không sao, vừa rồi mắt hơi kém, cho rằng có con chuột.”

Sau khi cung nữ kia rời đi, ta đóng cửa lại, xoay người muốn đi đốt nến, lại bị hắn cản lại.

“Không cần, cứ để đen như mực vậy, cũng có một loại thú vui khác.”

Ta không chút lưu tình đẩy hắn ra: “Tiêu Mạc Chi, ta cho chàng nửa canh giờ để giải thích.”

“Hết kinh nguyệt, phu nhân lại không có nửa phần nhớ nhung, Mạc Chi chỉ là……”

Tiêu Mạc Chi vừa nói như vậy, tay lại không quy củ sờ xuống bên eo của ta.

“Chàng học những từ không đứng đắn đó ở nơi nào vậy?”

Ta tức giận chụp bay ta của hắn.

“Cùng phu nhân của mình thì cần gì đứng đắn.”

“Ta đếm đến ba. Ba, hai……A này này, chàng muốn làm gì?”

Một vị trời sinh quân vương sao có thể bị ta uy hiếp dọa sợ? Hắn không nói lời nào, chặn ngang bến ta lên, xoay người đi vào phía trong.

“Suỵt, bên ngoài có người.”

“Chàng nhanh chóng nói cho ta vì sao lại như thế này.”

Hắn bất đắc dĩ véo nhẹ lên má của ta, sau đó nói cho ta một kế hoạch kinh tâm động phách mà ta chưa bao giờ đoán được:

Hiền vương và ngoài cung, cùng với không ít thế lực trong triều có câu két, lần này cố ý sai người thả tin tức, nói phản quân Vân Nam có liên quan đến hắn, thật ra cố ý làm Tiêu Mạc Chi cắn câu, chờ cơ hội ám sát hắn trên đường đi.

“Vậy chàng có làm sao hay không?”

Ta không kìm được lòng duỗi tay sờ khắp nơi trên người hắn, muốn nhìn xem hắn có còn “hoàn chỉnh” hay không.

“Không sao, ta không có đi Vân Nam.”

“Vậy chàng đi đâu?”

“Hề quốc.”

Ta cũng thường xuyên nghe được cái tên này. Hề quốc vốn là một tiểu quốc giáp với biên giới Vân Nam, Hoàng Đế của tiền triều chăm lo việc nước, mắt thấy sắp trở thành uy hiếp của triều ta, thậm chí có ý muốn xâm chiếm, lại không may chết đột ngột ở tuổi tráng niên. Người kế nhiệm là bào đệ, hoang dâm bạo ngược, ngu ngốc trong triều chính, mấy năm ngắn ngủi đã khiến cho dân chúng của Hề quốc phì nhiêu trở nên lầm than.

“Đi Hề quốc làm cái gì?”

“Thời trước, khi tân Hoàng Đế của Hề quốc vừa lên ngôi, Hiền vương đã bắt đầu buôn bán lá trà ở đó. Này không phải chuyện gì lớn, nhưng gần đây ta phát hiện, thương đội của hắn không đi đường chính, càng muốn đi đường vòng sang Hề quốc. Thật sự có chút kỳ quái, nên ta thừa dịp lần này thương đội xuất phát, cùng với mấy đại thần thân tín đi tra xét.”

Chuyện này cũng yêu cầu chàng mạo hiểm tính mạng đích thân đi?

Ta nghĩ nghĩ, nhưng vẫn không thể nói ra thành lời. Thôi, chắc chắn hắn còn có lý do, ngày sau thời cơ đến thì sẽ nói cho ta biết.

“Còn tin tức ta bị trọng thương trước khi hồi cung, cũng cố tình thả ra. Người thị vệ giả trang ta đi Vân Nam, đã không trở về được.”

Ta giơ tay làm động tác cắt cổ, hắn gật đầu, thở dài: “Ta sẽ cho người an trí người nhà của hắn.”

Trầm mặc một lúc lâu, ta vẫn không thể nhịn xuống:

“Vậy Khê tuyển hầu kia là sao?”

“Nàng đã phát hiện, đúng không?”

Ta hơi chột dạ, lắc đầu, lại gật đầu: “Hành vi của nàng rất khả nghi, vài lần bị ta bắt gặp nàng lén lút xuất hiện trong cung của chàng. Nếu nói ái mộ, hình như cũng không đến mức đó. Còn có những bức họa nàng vẽ cho chàng, mỗi lần đều là bộ dáng ngươi ngồi trong thư phòng, điều cổ quái là nàng còn tỉ mỉ vẽ tất cả bày biện sắp xếp của Dưỡng Tâm Điện ra họa.”

“Không sai, nàng là người của Hiền vương.”

“Vậy chàng còn muốn đi xem nàng!”

Hắn bật cười: “Từ trước đến nay, ta cũng không biết nàng lại là hồ dấm nha.”

Ta muốn phản bác theo bản năng, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt trở về, đảo mắt nghĩ ra một biện pháp càng tốt.

Ta chống tay phải, thân thể hướng lên phía trước. Mặc dù Tiêu Mạc Chi hơi ngạc nhiên, nhưng cũng rất vui vẻ tiếp thu ta “chủ động”, giơ hai tay chờ thân thể mềm ấm nhào vào ôm ấp.

Ai ngờ ta lại dừng lại ở vị trí cách cánh môi của hắn không đến một đốt ngón tay, hơi dừng lại, lập tức kéo ra khoảng cách với hắn.

Mặc dù ánh sáng tối tăm, nhưng ta cũng có thể nhìn được sắc mặt của hắn giờ phút này.

“Thường Tư, không hiểu một bụng ý xấu của nàng học được ở đâu.”

“Do ở một chỗ với tâm địa của chàng đó.”

Cuối cùng hắn cũng bại trận: “Ta không đi xem nàng, sao có thể do dám được thân phận của nàng có phải mật thám hay không? Quan trọng hơn, có thể làm người nào đó nháo với ta một trận, chứng thực tin đồn đế hậu bất hòa, làm cho Khê tuyển hầu kia cho rằng có cơ hội, cũng làm cho Tiêu Dật Chi tin ta có thương tích trong người?”

Ta bừng tỉnh. Sau khi chải vuốt lại chân tướng, đánh vào ngực hắn một đấm: “Cáo già! Sợ không thể tìm được người thứ hai có tâm cơ thủ đoạn như chàng!”

Hắn bắt lấy cổ tay của ta, nhẹ nhàng lôi kéo. Ban đầu ta ngồi quỳ đối mắt với hắn, mất trọng tâm ngã xuống, đối diện với cặp mắt viết đầy hai chữ hài hước.

“Vậy phải làm như thế nào mới đúng? E rằng phu nhân không thể trốn thoát.”

“Chàng nằm mơ.”