Bổn Cung Đã Trở Về

Chương 50




Nam tử được gọi là điện hạ kia “Ô ~” một tiếng, Lâm Đống nhíu mày: “Điện hạ?”

Nam tử lấy lại tinh thần, mỉm cười, thong dong nói: “Không có gì, chỉ là nhớ tới một vị cố nhân.”

Mày Lâm Đống vẫn nhíu như trước, xem Diệp Khuynh bị mấy đệ đệ gây khó dễ cách đó không xa, quay đầu chắp tay với nam tử hoàng bào: “Mời điện hạ di giá, đợi tiểu thần xử lý xong gia sự lập tức đi qua.”

Nam tử hoàng bào độ lượng mỉm cười: “Vậy ta đi trước một bước.”

Lâm Đống dặn đầy tớ bên người dẫn đường đưa nam tử kia đến chỗ nghỉ ngơi, còn bản thân không lập tức ra ngoài mà tiếp tục quan sát từ xa.

Diệp Khuynh xuống xe, đi đến trước mặt tiểu nhi, Phỉ Thúy nhắm mắt theo đuôi, lo lắng ngó bốn phía, nhỏ giọng nói: “Cô nương, hay chúng ta vẫn gọi quản sự đến đây đi.”

Diệp Khuynh nghiêng đầu, nhàn nhạt lườm nàng, Phỉ Thúy lập tức chủ động duỗi tay phải, giao ra mười đồng tiền, nhỏ giọng thầm thì: “Cô nương, nô tỳ còn mười đồng tiền, có đủ nói thêm một câu nữa không?”

Diệp Khuynh: “… Câm miệng!”

Lại gần, tiểu nhi nhìn càng thêm lung linh đáng yêu, khuôn mặt mơ hồ có bóng dáng người Lâm gia, Diệp Khuynh bỗng nhớ tới Lâm Giác khi còn bé, cũng phấn hồng đáng yêu thế này, trong lòng mềm mại.

Xem tiểu nhi vẻ mặt cảnh giác nhìn nhìn nàng, nước mũi chậm rãi chảy ra cũng không biết, Diệp Khuynh nhịn cười, xoay người duỗi tay với Phỉ Thủy: “Khăn tay.”

Phỉ Thúy dạ một tiếng, thấy Diệp Khuynh cầm khăn tay nàng vừa mới thêu đẹp đẽ dịu dàng lau nước mũi cho tiểu nhi, rồi trơ mắt xem Diệp Khuynh trả khăn về, nàng tay cầm góc khăn, khóc không ra nước mắt —

Chuyên gia hố nha hoàn, rất muốn há mồm cắn, ô ô ô, rõ ràng cô nương bản thân cũng có khăn!

Diệp Khuynh lau nước mũi cho tiểu nhi xong, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm thuận mắt, nàng nhẹ giọng hỏi: “Đệ là Lục mao đúng không?”

Lục mao ngẩng đầu, vẻ mặt cảnh giác ngắm Diệp Khuynh, “Làm sao ngươi biết?”

Diệp Khuynh hai mắt tròn xoe, mặt không đổi sắc đáp: “Ca ca đệ Đại mao nói với ta, chúng ta là bằng hữu thân lắm đó.”

Lục mao lập tức quay đầu lại, hô về phía sau: “Hắn nói hắn quen Đại mao ca!”

Giọng nói Diệp Khuynh mềm nhẹ cùng từng tiếng giòn tan của Lục mao truyền đến tai Lâm Đống rõ ràng từng chữ một, Lâm Đống mặt tối sầm, đằng đằng sát khí, mấy tên hư đốn này, đã bảo bao lần không được gọi Đại mao ca!

Bốn thiếu niên trong rừng cây đằng sau lưng Lục mao lập tức nhảy ra, xếp thành một hàng từ lớn đến bé, quần áo giống nhau như đúc, mỗi người bên hông đeo trường kiếm, lưng buộc cung, chỉ khác hai đứa lớn nhất, kiếm bên hông làm bằng sắt mà thôi.

Đứa lớn nhất nâng tay đập vài phát lên đầu Lục mao, “Ngu ngốc! Nhà chúng ta và Diệp phủ là kẻ thù, Đại mao ca sao có thể làm bằng hữu với hắn!”

Diệp Khuynh không chút hoang mang mở quạt xếp, khẽ lay động, cười híp mắt nói: “Sao ta không thể làm bằng hữu với tiểu tử Lâm Đống kia? Bên người hắn có Phó quan họ Phó, năm nay vừa mới hai mươi, chưa có hôn phối đúng không? Còn có Thám báo tên Vương Lão Tam, mỗi ngày tiết kiệm tiền, vắt cổ chày ra nước —“

“Còn có Điền Hao Tử, vừa lên chiến trường đã mềm chân, Trần Đại Tráng —“

Diệp Khuynh dừng bặt, Trần Đại Tráng tên này thích dẫn tân binh đi uống hoa tửu, không nên nói với đám thiếu niên này.

Mấy thiếu niên Lâm gia đưa mắt nhìn nhau, xoạt xoạt lùi một bước, ôm thành một vòng, các ca ca đẩy Lục mao ra, không kiên nhẫn nói: “Bảo bao lần rồi, tiểu Lục ngươi phụ trách canh gác, đi đi đi!”

Lục lang lập tức đứng thẳng người, cong mông chạy đến trước mặt Diệp Khuynh, vẻ mặt cảnh giác.

Diệp Khuynh cúi đầu ngó bé củ cải chỉ đứng tới hông mình, nghiêm mặt ngẩng đầu nhìn nàng chằm chằm, nghĩ thầm, tiểu oa nhi này hẳn là ngốc trời sinh đi!

Nàng sờ bên hông, lấy túi tiền xuống, bên trong có hai miếng bánh hoa quế, đưa tới trước măỵ Lục lang, Lục lang khuôn mặt nhỏ nhắn kéo căng, mắt to mở tròn xoe, gắt gao nhìn nàng vẫn không nhúc nhích.

Diệp Khuynh ho một tiếng, nhỏ giọng thầm thì: “Các ca ca đệ có dặn không được ăn đồ ta đưa không?”

Tiểu Lục nghiêng đầu ngẫm nghĩ, lắc lắc, Diệp Khuynh nở nụ cười, nhét bánh hoa quế vào tay hắn: “Vậy ăn đi!”

Lục lang ngó bánh hoa quế, hương thơm ngọt ngào xông vào mũi, hắn nuốt nước miếng, không nhịn được nữa, vài miếng ăn sạch, vụn bánh khắp miệng.

Đồng thời tiếng tranh luận giữa mấy thiếu niên cũng dần lớn hơn:

“Ngay cả chuyện của mấy người Phó Giáo úy hắn cũng biết, xem ra nhất định từng uống rượu với Đại mao ca!”

“Kỳ quái, Đại mao ca sao có thể kết giao bằng hữu với thế tử Định Quốc công nhở?”

“Thế chẳng phải chúng ta không thể xuống tay sao!”

Diệp Khuynh nghĩ thầm, Lâm Đống không biết xui xẻo cỡ nào mà ngay cả mấy đệ đệ cũng biết tật xấu hắn rượu say nói thật.

Nàng bên cạnh hứng trí bừng bừng xem, thấy mấy thiếu niên tranh luận càng lúc càng gay gắt, trọng điểm vẫn là nên dạy dỗ nàng hay không, lý do không thể xuống tay với nữ quyến, nam thì không sao, là hảo hán tử thì ra mặt làm một trận.

Diệp Khuynh cúi đầu nhìn một thân trường bào màu vàng hạnh nhân, lại liếc Phỉ Thúy hoa dung thất sắc bên cạnh, mở miệng: “Mấy vị tiểu ca, trong các ngươi có quản sự không?”

Vài thiếu niên đồng thời cảnh giác ngẩng đầu, mấy gương mặt tuấn tú tương tự nhau cộng thêm vài đôi mắt trắng đen rõ ràng cùng nhìn về phía nàng, đúng là cảnh đẹp ý vui nói không nên lời.

Diệp Khuynh nghĩ thầm, trách sao Công chúa Bình Dương thích nhất thiếu niên tuấn tú, mấy thiếu niên đứng cùng một chỗ quả thật đẹp mắt.

Diệp Khuynh khẽ chớp mi, từ từ dẫn dụ: “Ta thấy các đệ đều mặc theo kiểu quân đội, tương lai hẳn muốn ra chiến trường, hành quân đánh giặc, dù sao cũng phải có người chỉ huy đúng không? Tục ngữ nói, ngàn quân vẫn cần một tướng.”

Nàng thấy vài thiếu niên bắt đầu suy tư, dụ thêm câu nữa: “Ví như vừa rồi, nếu có đội trưởng trực tiếp ra quyết định có phải xong sớm rồi không, đội trượng ấy mấy đệ biết không?”

Mấy thiếu niên cùng gật đầu, trong mắt đồng thời bắn ra khát vọng, tân binh vào doanh, năm người một đội, đội trưởng chính là đứng đầu năm người.

Truyền thống Lâm gia, nhập ngũ đều phải làm từ binh tốt, muốn lên đội trưởng thì dùng quân công mà đổi!

Diệp Khuynh cười híp mắt: “Vậy nhóm các đệ, ai là đội trưởng?”

Các thiếu niên nhìn nhau, đồng thời lắc đầu, lại cùng nhìn Diệp Khuynh, Lâm Đống đằng xa xem cảnh này, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, hắn sớm nhận ra Diệp Khuynh nữ phẫn nam trang, dù sao Diệp An Trác tuy hơi chất phác, nhưng vài trường hợp cần xã giao vẫn sẽ tham dự, Lâm Đống đã từng gặp hắn đôi lần.

Lâm Đống không ngờ Diệp Khuynh mới nói hai ba câu đã chập chờn xong đám ngốc mao nhà mình.