Diệp An Trác hai mắt đen láy nhìn chằm chằm Diệp Khuynh, vẻ mặt khao khát, Diệp An Phong cũng tò mò, Diệp Khuynh nhấn mạnh từng chữ một: “Dương đông kích tây, tiên phát chế nhân!”
Diệp An Trác thì thào nhẩm lại lời Diệp Khuynh: “Dương đông kích tây, tiên phát chế nhân —“
Khuôn mặt tuấn tú của Diệp An Phong lộ ra vẻ suy tư, Diệp Khuynh cười mỉm xem bọn họ, trong lòng thấy an ủi, hai chiêu này là pháp bảo lão tổ tông Diệp gia truyền lại, chuyên dùng dụ dỗ con cháu Diệp gia nhập môn tập võ.
Đơn giản dễ học hiệu quả mau, còn bao trùm đại học vấn bên trong, con cháu Diệp gia vừa thấy hai chiêu này đều trúng bẫy, cả đám cam tâm tình nguyện tập võ.
Năm đó Diệp Khuynh vẫn luôn tâm đắc chiêu này, lão cha nàng cực kỳ chiều chuộng nữ nhi, giấu mấy đứa con trai dạy nữ nhi trước, kết quả Diệp Khuynh lần lượt đánh ngã từng ca ca một, thật sự quá sảng khoái!
Mấy ngày tiếp theo, bởi vì Nhị Hoàng tử hôn mê, Kinh thành khắp nơi sợ bóng sợ gió, mọi hoạt động giải trí bị thủ tiêu, đến ngay cả hoạt động thăm nhà giữa các phu nhân cũng chuyển thành bí mật, đồng thời giới hạn tại tìm hiểu tin tức trong cung.
Diệp Khuynh dứt khoát ngày ngày ngâm mình trong giáo trường dạy dỗ hai Đường đệ.
Tuy Diệp Khuynh tự thân vũ lực trị không cao, mà mưa dầm thấm đất, thuở nhỏ lại chứng kiến phụ huynh huấn luyện như thế nào, nên chỉ đạo hai đường đệ một nghèo hai trắng vẫn rất thoải mái tự nhiên.
Hiện tại nàng có thể dạy mà qua đoạn thời gian vẫn nên tìm sư phụ võ thuật đứng đắn về mới được, Diệp Khuynh vừa nghĩ vừa duỗi tay vung cành trúc, nhẹ chọc vào mắt cá chân Diệp An Phong, Diệp An Phong cả người quơ quơ, cuối cùng đứng không vững, hắn kêu lên: “Đại tỷ đến lúc nào mới được học chiêu đánh, đệ đã đứng tấn hơn mười ngày rồi!”
Nghe Diệp An Phong nói, Diệp Khuynh cười nhạo: “Mới mười ngày? Chưa được ba năm năm năm đừng nói ngươi từng tập đứng tấn!”
Diệp An Phong lung lay mấy cái, rốt cuộc tuyệt vọng ngã xuống.
Diệp Khuynh thấy hắn vẻ mặt sống không còn ý nghĩa, chung quy sinh lòng trắc ẩn, lại nói tiếp, đường đệ này mặc dù thỉnh thoảng phạm ngốc mà luyện đứng tấn rất nghiêm túc, coi như nhân tài có thể dạy.
Diệp Khuynh cầm cành trúc đụng vào chân Diệp An Phong: “Được rồi được rồi, ngày mai ta sẽ tới Lâm phủ làm khách, đến lúc đó cho đệ nghỉ ngơi một ngày.”
Hôm qua vừa có tin tức, Nhị Hoàng tử sớm tỉnh lại mà Hiển Khánh đế giấu tin tức, không cho phép truyền ra ngoài thôi, vì thế mọi hoạt động trong Kinh thành trở lại bình thường, Lâm phủ cũng đặc biệt phái người đến đưa tin, mời các cô nương Diệp phủ đúng giờ tham gia Thất Tịch yến.
Diệp An Phong hoan hô một tiếng, từ trên đất bật dậy, nháy mắt đưa ghèn với Diệp An Trác, hiển nhiên vô cùng vui vẻ.
Diệp Khuynh hết cách bĩu môi, lại nhìn về phía Diệp An Trác luyện đâm chém rất nề nếp bên cạnh, cũng may Diệp An Trác không chịu thua kém, bằng không nàng thật sự bị tươi sống tức chết.
Nhìn thấy Diệp An Trác ra sức như vậy, sắc mặt Diệp Khuynh dịu dàng xuống, dặn dò: “Đệ luyện nửa canh giờ nữa rồi nghỉ ngơi đi.”
Diệp An Trác bình thản gật đầu, xem Diệp Khuynh mang theo nha hoàn đi xa, quay đầu nhìn Diệp An Phong: “Ngày mai chúng ta cũng đi!”
“Hả?” Trong nháy mắt mặt Diệp An Phong suy sụp xuống, thật vất vả được nghỉ một ngày còn phải theo đuôi cọp mẹ, không phải là tự tìm ngược sao!
Diệp An Trác lại vô cùng kiên định, hắn phải nhanh chân đến xem tên Lâm tiểu Tướng quân đánh roi vào mặt Diệp Khuynh sau đó lại từ hôn mặt mũi thế nào, sau đó chặt chẽ nhớ kỹ, chờ hắn đủ lợi hại sẽ đánh ngã hắn ta! Gặp một lần đánh một lần, đến khi hắn ta phục mới thôi!
Diệp Khuynh trở về phòng còn chưa biết âm mưu của hai đường đệ, vừa đến nơi đã có tin tức tốt chờ nàng, bộ đồ mới nàng phân phó Phỉ Thúy và Trân Châu ngày đêm đẩy nhanh tốc độ rốt cuộc hoàn thành!
Diệp Khuynh nâng áo bào thư sinh vào vàng hạnh nhân trong tay, cẩn thận xem, gật đầu: “Không tồi, đường may tinh mịn, thợ khéo kỹ càng, xem ra châm tuyến của hai ngươi quả thật rất khá!”
Điều này vẫn là nhờ ơn mẹ ruột Diệp Khuynh, Đoạn thị chỉ có một nữ nhi, nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, luyến tiếc để Diệp Khuynh học châm tuyến trù nghệ, cho nên hạ quyết tâm từ nhỏ bồi dưỡng hai đại nha hoàn bên người, khiến nữ hồng của Trân Châu Phỉ Thúy tôi luyện đến hoàn mỹ.
Diệp Khuynh thích nhất người như vậy, dùng rất thuận tay, giữa các gia đình hiển quý triều Đại Lương có tập tục, nữ quyến thân cận thường tặng nhau mấy món đồ nhỏ mình tự tay làm, trước kia tay nghề Diệp Khuynh không giỏi, tết Đoan Ngọ làm cái hồ lô xiêu xiêu vẹo vẹo tặng cho Lương Bình đế còn bị ghét bỏ, cũng không biết Chết-không-biết-xấu-hổ đã quăng đi đâu rồi!
Phát hiện kỹ năng mới của Trân Châu Phỉ Thúy, Diệp Khuynh có thể nói là mừng như điên, trực tiếp dùng áo choàng Thất Tịch yến để thử tay nghề các nàng.
Diệp Khuynh thay nam trang, trước đó cố ý bó ngực lại, cũng may hiện tại nàng nhỏ tuổi, không thấy khó chịu lắm, cài nút thắt, Phỉ Thúy giúp nàng đội miện ngọc, nhỏ giọng lảm nhảm: “Cô nương thật sự định mặc nam trang sao, chúng nô tỳ cũng làm một thân nho váy rất xinh đẹp, cô nương thử xem sao?!”
Diệp Khuynh ho một tiếng, nhìn Trân Châu bên cạnh, Trân Châu than nhẹ, “Lại trừ hai đồng bạc —“
Phỉ Thúy nước mắt lưng tròng: “Đừng mà huhu, cô nương! Nô tỳ không kìm nén được nói ra, nô tỳ sai rồi, lại trừ nữa nô tỳ nợ bạc cô nương mất!”
Vì Phỉ Thúy không giữ được lời trong lòng, luôn nói lảm nhảm không dứt, Diệp Khuynh không chịu nổi nữa mới kêu Trân Châu bắt đầu trừ tiền tiêu hàng tháng của nàng.
Diệp Khuynh từ chối cho ý kiến: “Vậy nợ đi, đúng rồi, ta nhớ ngươi còn có muội muội, nếu về sau không trả nổi cứ đưa muội muội vào hầu hạ là được.”
Phỉ Thúy rơi lệ đầy mặt, sao nàng lại đi theo một chủ tử hư hỏng thế này!
Diệp Khuynh từ trong gương nhìn thấy vẻ mặt ai oán của Phỉ Thúy, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, nàng hiện giờ là đại cô nương Diệp phủ cho nên mới chiều được nha đầu kia, nếu nàng vẫn là Hoàng hậu năm ấy, phỏng chừng Phỉ Thúy đã sớm bị đuổi ra Khôn Trữ cung, trước kia mấy nữ quan bên người nàng ngươi nào cũng là nhân tinh.
Diệp Khuynh thử quần áo xong, lại tắm ngâm cánh hoa, tuy nàng không thích huân hương hoa khô mà đổi lại hoa tươi thì không bài xích, tắm cả người thư giãn, Phỉ Thúy vừa định bôi một lớp dầu hoa hồng lên tóc thì bị Diệp Khuynh ngăn lại, nàng không ngửi nổi mùi tinh dầu hoa này.
Trước kia làm Hoàng hậu đều chuyên dùng phấn trân châu nghiền nát để bôi tóc, vừa sáng vừa bóng, hoặc bôi một lớp sữa, chờ một lát gội lại đều là phương thuốc rất tốt.
Sáng sớm hôm sau, quản sự xe ngựa sớm được phân phó, dẫn hai chiếc xe ngựa chờ ngoài cửa phụ.
Diệp Vân hưng phấn lôi kéo Diệp Như ra từ sớm, rất xa nhìn thấy hai chiếc xe ngựa, một chiếc chuyên dụng cho Diệp Khuynh ra ngoài, nhìn qua vô cùng hoa lệ, bên trong bố trí thoải mái.
Tâm tình tốt cả buổi sáng trong nháy mắt bị phá hủy, Diệp Như giành trước nói: “Thấy chưa, muội đã nói tỷ ta giả bộ tốt mà, sớm muội gì sẽ lộ đuôi! Bề ngoài đối tốt với chúng ta, vừa ra khỏi cửa đã một mình một xe!”