Bổn Cung Đã Trở Về

Chương 25




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỗ doanh địa kia nhìn gần mà thật ra không gần, hơn nữa thân mình Diệp Khuynh quá yếu, nàng cắn răng theo sát, đến doanh địa thở hổn hển nói không ra lời.

Còn một khoảng cách nữa, bỗng có tiếng nói từ đỉnh đầu đột ngột vang lên: “Người tới là ai, có khẩu lệnh thông quan không?!”

Lâm Đống ngửa đầu, Diệp Khuynh lúc này mới chú ý, chỗ tối trên trạc cây có một bóng người như ẩn như hiện, Diệp Khuynh giật mình, nơi này chỉ sợ là quân doanh!

“Vương Lão Tam!” Lâm Đống thét một tiếng, nghe rất nghiêm khắc, giọng điệu cũng cao hơn, Diệp Khuynh ghé mắt, thật lâu trước kia, các huynh trưởng nàng cũng thường xuyên phát ra âm thanh như vậy — các huynh trưởng thuộc quân đội khác nhau, chỉ cần bọn họ ở nhà là mỗi ngày phủ Định Quốc Tướng quân luôn người đến người đi, hầm rượu nhà bọn họ luôn gặp tai ương.

Tổ phụ ngoài miệng mắng con cháu bất hiếu, sau lưng lại âm thầm cướp đoạt rượu ngon khắp nơi đem về, cho nên trong hầm chưa từng lúc nào thiếu rượu!

Trên cây có tiếng thả dây cung, quân sĩ tên Vương Lão Tam ló khuôn mặt trát đầy bùn ra, cợt nhả: “Lâm Tướng quân, ngài biết quy củ rồi đấy, cho dù Lâm lão Tướng quân đến mà không có khẩu lệnh thông quan, tiểu nhân cũng không thể cho qua!”

Lâm Đống nghiêm mặt, mắt điếc tai ngơ: “Dẫn ta đi gặp chủ quan các ngươi!”

Vương Lão Tam cười hắc hắc, vẫn ẩn thân trên cây, tươi như hoa mới nở: “Được thôi, có điều ngài không có khẩu lệnh thông quan, chỉ còn một cách duy nhất đi vào!”

Diệp Khuynh nhìn thấy mặt Lâm Đống vốn âm trầm giờ đen thêm ba phần, cảm nhận được ánh mắt Diệp Khuynh, hắn hung hăng trừng về, quay đầu mài răng với Vương Lão Tam: “Được, ngươi tới đây!”

Vương Lão Tam hoan hô một tiếng, từ trên cây nhảy xuống, nhanh nhẹn tháo bó dây thừng bên hông, một lát sau trói Lâm Đống thành cái bánh trưng.

Mặt mày hớn hở nhìn về phía Diệp Khuynh, Diệp Khuynh nghiến răng, sau đó nở nụ cười xán lạn nhất có thể, nhẹ giọng nói: “Tiểu ca, ta cam đoan không chạy loạn, đừng trói ta có được không?”

Vương Lão Tam chớp mắt, khụ hai tiếng hỏi: “Cô nương có quan hệ gì với Tướng quân chúng ta?”

Diệp Khuynh bỗng chốc bị nghẹn, vị hôn thê sắp bị từ hôn? Kẻ thù sinh tử làm xấu mặt nhau?

Lâm Đống bên kia hừ lạnh một tiếng, không tình nguyện trả lời: “Nàng là Tướng quân phu nhân tương lai của các ngươi!”

Diệp Khuynh ngẩn người, nhìn về phía Lâm Đống, Lâm Đống không hề ngó nàng, nhỏ giọng nói: “Sự vụ cấp bách, khỏi coi là thật!”

Diệp Khuynh hừ nhẹ, nàng cũng không phải tự nguyện đến!

Vương Lão Tam hai mắt tỏa sáng, vừa đánh giá Diệp Khuynh vừa hi hi ha ha cười: “Là Tướng quân phu nhân thì bỏ qua đi, dù sao đã bắt được con cá lớn!”

Lời phản bác đến bên miệng lập tức nghẹn lại, nếu phủ nhận chẳng lẽ sẽ bị trói y hệt Lâm Đống?

Kẻ thức thời trang tuấn kiệt, nàng tạm nhân nhượng vì lợi ích thì hơn.

Vương Lão Tam đẩy vai Lâm Đống, giả bộ như thật hô: “Thành thật đê, bước nhanh lên!”

Lâm Đống lảo đảo một cái rất chật vật, quay đầu trừng Vương Lão Tam, Vương Lão Tam sợ tới mức lùi lại một bước, nhưng vẫn thành thật đi trước mở đường.

Ba người vòng vo trong rừng chốc lát, trước mắt bỗng sáng ngời, một doanh địa tầm trăm người xuất hiện.

Diệp Khuynh quét mắt nhìn, âm thầm gật đầu, doanh địa bố trí rất khá, lấy tài liệu sẵn có, chặt cây tạo thành hàng rào gỗ, xung quanh lại đào một vòng hố sâu, trong hố đóng cọc nhọn, bên ngoài đặt cự mã tác, quả thật phòng thủ kiên cố.

Cự mã tác

Cheval_de_frise_petersburg_civil_war_02598jpg

Lửa trại doanh địa cũng bố trí thật hợp lý, cơ bản có thể chiếu sáng từng góc tối, tránh mật thám quân địch lẻn vào, lại bố trí trạm gác phụ cận, lưu động thay phiên, vừa thấy đã hiểu có kinh nghiệm hành quân nhiều năm.

Vương Lão Tam bên cạnh bắt đầu cười ha ha: “Các huynh đệ, mau đứng lên, hôm nay bắt được con cá lớn!”

Mấy lều trại trong doanh địa đồng thời nhấc lên, một giọng nói tục tằng vang dội: “Cá lớn gì, là cô bé xinh đẹp hả?!”

“Bán rượu cũng không tệ, gia đã thật lâu không được ngửi mùi rượu rồi!”

“Ha ha ha, ta thấy tốt nhất là lão bản nương bán rượu, có cả hai luôn!”

“Vẫn là Đinh Lão Hổ lợi hại, không sai không sai, tốt nhất là lão bản nương bán rượu!”

Chỉ chốc láy, trước mặt Diệp Khuynh nhung nhúc người, Diệp Khuynh mắt to trừng mắt nhỏ với bọn quân sĩ, một quân sĩ gầy gầy dẫn đầu kêu lên: “Thật là đàn bà, còn rất xinh đẹp!”

Quân sĩ phía sau xôn xao, liều mạng chen về phía trước, quân sĩ đứng trước thì tha thiết chờ mong không chuyển mắt nhìn Diệp Khuynh, mồm ào ào nghị luận:

“Eo đủ thon, đẹp hơn con cọp mẹ nhà ta nhiều!”

“Có điều mông hơi nhỏ, sợ là không dễ đẻ!”

Giữa tiếng nghị luận, Lâm Đống đen mặt đột nhiên bùng nổ, người hắn bị trói rất chặt, mà hai cẳng chân dài linh hoạt vô cùng, luân phiên song phi, xung quanh lập tức bị xử lý trống ra nửa vòng.

Quân sĩ phảng phất lúc này mới nhìn thấy Lâm Đống, cả đám nhiệt tình tiếp đón: “Tướng quân đại nhân tới rồi à!” “Tướng quân tới lúc nào thế!” “Tướng quân cũng ở đây cơ à!”

Không đợi Lâm Đống trả lời, Vương Lão Tam bên cạnh hưng phấn kêu: “Tiểu nương tử này là Tướng quân phu nhân tương lai đấy! Vừa rồi Tướng quân chính miệng thừa nhận!”

Hắn còn chưa dứt lời, đám binh lính nháy mắt hào hứng gấp ba lần, cả đám càng nhiệt tình xông tới, ánh mắt thâm sâu dừng trên người Diệp Khuynh, đánh giá không chút kiêng nể, nghị luận:

“Đây là Tướng quân phu nhân sao!”

“Tướng quân chúng ta rốt cuộc cũng có người muốn!”

“Không dễ dàng không dễ dàng, phu nhân vất vả rồi, ngài đã chịu khổ nhiều!”

Lại có người phía sau không ngừng giơ chân gào: “Phía trước nhường đường, xem xong tránh ra, các ca còn chưa được thấy đâu!”

Tuy Diệp Khuynh trải qua vô số trường hợp lớn, mà lúc này không khỏi quẫn quẫn, có điều nàng biết lúc này càng xấu hổ thì càng phải biểu hiện tỉnh bơ, bằng không sẽ bị đám binh lính đùa giỡn đến chết.

Diệp Khuynh ưỡn ngực ngẩng đầu, ánh mắt trầm tĩnh có thần, mỉm cười với các quân sĩ, hai tay đặt phía trước, từ từ thi lễ, giọng nói dịu dàng: “Tiểu nữ tử bên này hữu lễ, chư vị quân gia mạnh khỏe.”

Toàn trường yên tĩnh, đám quân sự như bị đánh vào yết hầu, một lát sau nhỏ giọng nói thầm:

“Đây là cô nương nhà ai, sao mắt bị mù thế này!”

“Đúng đấy đúng đấy, ngươi nghe xem, giọng nói dịu dàng bao nhiêu!”

“Các ngươi không nghe vừa rồi Vương Lão Tam nói sao, là tương lai, tức là chưa cưới về! Mọi người đều có cơ hội!”

Lâm Đống mang Diệp Khuynh đến là do nhất thời buồn bực trong lòng, lúc này nghe bọn thủ hạ nói nhỏ không hề nể mặt, bắt đầu thấy hối hận, nghiến răng nghiến lợi: “Làm cái gì, Phó Giáo úy, ngươi trốn chỗ nào, còn không nhanh chạy ra mở trói cho gia!”

Thấy trong đám người một nam tử thanh niên trắng trẻo nõn nà bị mọi người đẩy ra, tà tà lườm Lâm Đống, xoay người thi lễ với Diệp Khuynh: “Cô nương vất vả rồi, ta là chủ quan doanh địa này, Giáo úy Lục phẩm, không biết nhà cô nương ở nơi nào, trong nhà có những ai, đã có hôn phối chưa?”

Không đợi Diệp Khuynh trả lời, Giáo úy họ Phó bắt đầu thao thao bất tuyệt tự giới thiệu: “Tiểu sinh họ Phó, tên một chữ Đông, cha mẹ mất sớm, trong tay có mười mẫu đất cằn, tòng quân nhiều năm tích tụ được chút bạc, năm nay vừa hai mươi, chưa có hôn phối —“

Mặt Lâm Đống càng âm trầm, hắn híp mắt, lạnh lùng ngắt lời Phó Đông lải nhải: “Phó Giáo úy ngươi rất nhàn sao!”

Dừng lại, đôi mắt ưng Lâm Đống lạnh lùng quét quân sĩ xung quanh, lạnh buốt nói: “Ta thấy các ngươi có vẻ rất nhàn!”

Toàn trường lại yên tĩnh, các quân sĩ chợt xoay người, ôm vai bá cổ,

“Đi thôi, huynh đệ chúng ta thật lâu không uống rượu cùng nhau!”

“Không phải nói muốn ăn cơm sao, đầu bếp mà cũng chạy đến đây, định đói chết các gia hả!”

Trong nháy mắt, các quân sĩ vừa rồi vây chật như nêm đi sạch không còn một mống!

Phó Giáo úy thong thả đến trước mặt Lâm Đống, hai người mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, Lâm Đống nghiêm mặt túc mục nói: “Phó Đông nghe lệnh!”

Phó Giáo úy sắc mặt cũng nghiêm chỉnh: “Có mạt tướng!”

Lâm Đống nghiêng người mở miệng: “Cởi trói cho ta!”

Phó Giáo úy hừ một tiếng, không tình nguyện tiến lên, tháo dây thừng cho Lâm Đống, quay đầu lại vẻ mặt hiền hòa với Diệp Khuynh: “Cô nương chưa ăn cơm đúng không? Chi bằng cùng đi?”

Hắn xoa tay, cười ưỡn ngực: “Thật ra ta cũng biết nấu cơm, còn có thể khâu quần áo, nếu nàng gả cho ta, cam đoan không cần làm gì hết, ta sẽ hầu hạ từ đầu đến đuôi, nàng chỉ cần sinh cho ta một tiểu tử béo núc ních là được —“

Thấy hắn càng nói càng kinh khủng, Lâm Đống đen mặt quát: “Phó lão nhị!”

Phó Giáo úy tủi thân ngậm miệng, nhân lúc Lâm Đống không chú ý, lại nhỏ giọng thêm câu nữa: “Không sinh được tiểu tử béo núc, sinh nha đầu béo cũng được.”

Diệp Khuynh cuối cùng không nhịn nổi nữa, nâng tay lên che miệng cười khẽ, tiểu tử họ Phó thật thú vị, những lời này hai đời cộng lại cũng chưa có ai dám nói với nàng!

Mà nói đi cũng phải nói lại, bọn họ vào quân ngũ đánh giặc, đổ mồ hôi đổ máu bên ngoài, nói trắng ra cũng chỉ vì để lão bà đứa nhỏ có cơm nóng giường ấm ở nhà, lời này vẫn là lúc trước Lương Bình đế nói.

Phì phì, sao lại nghĩ tới tên Chết-không-biết-xấu-hổ kia!

Lâm Đống cự tuyệt dùng cơm trong chủ trướng, hắn chỉ lửa trại lớn nhất, “Ăn chỗ này đi, mọi người không phải đều như vậy sao!”

Hắn cố ý nhìn Diệp Khuynh, Diệp Khuynh mỉm cười đáp lại, buồn cười, lúc trước Lương Bình đế khao quân nhiều lần, lần nào cũng lôi kéo chính cung Hoàng hậu nàng cùng rất nhiều quân sĩ cùng ăn cùng uống.

Không chỉ Lâm Đống, trong doanh địa không biết bao nhiêu ánh mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm Diệp Khuynh, tuy vừa rồi đùa giỡn không ít nhưng mọi người đều muốn nhìn xem nữ tử đầu tiên được Lâm Tướng quân chính miệng thừa nhận là Tướng quân phu nhân sẽ biểu hiện thế nào.

Giống vị Thu cô nương khuôn mặt mang cười mà chung quy chưa từng ngồi xuống, hay giống vị Ninh cô nương đĩnh đạc đặt mông ngồi?