Bổn Cung Đã Trở Về

Chương 19




Đoạn Tu Văn duỗi tay nhận lấy tiểu muội từ chỗ vú nuôi, giọng nói ấm áp: “Sao lại khóc nữa rồi, lần này ai bắt nạt muội.”

Đầu Đoạn Mạn Nương dựa vào gáy Đoạn Tu Văn, tay nhỏ túm lấy vạt áo hắn, tủi thân đáp: “Mẹ nói Mạn Nương là quỷ khóc nhè, Mạn Nương không phải, Nhị ca mới đúng.”

Đoạn Tu Nguyên sắc mặt cổ quái lườm muội muội và huynh trưởng, bất mãn: “Đại ca lại nói xấu gì sau lưng đệ!”

Tai Diệp Khuynh lập tức vểnh lên, Đoạn Mạn Nương sụt sịt kể: “Đại ca nói hồi nhỏ huynh lên học đường, không đọc được bài sốt ruột quá khóc luôn.”

Khuôn mặt tuấn tú của Đoạn Tu Nguyên xanh mét vì tức giận, “Đại ca, đệ sốt ruột khóc lúc nào?!”

Đoạn Tu Văn vẻ mặt kinh ngạc, vô tội đáp: “Chẳng lẽ ta nhớ nhầm?”

Diệp Khuynh phì cười, nàng ôm bụng, thong thả ngồi xuống ghế tựa, Đoạn Tu Văn đúng là há mồm lừa chết người không đền mạng, thật không biết các tiểu nương tử thầm mến hắn nhìn thấy dáng vẻ này sẽ có cảm tưởng thế nào.

Đoạn Tu Văn thấy động tác Diệp Khuynh, quay đầu phân phó ma ma quản sự: “Bảo phòng bếp nấu một chén canh gừng, cho thêm đường đỏ.”

Canh gừng… Đường đỏ…

Tay Diệp Khuynh chậm rãi rời khỏi bụng, vừa tức giận vừa buồn cười, “Ta không sao, biểu ca, vừa rồi đau bụng vì cười!”

Đoạn Tu Văn nhíu mày, dịu dàng khuyên giải: “Biểu muội, biểu ca không phải người ngoài, khỏi cần ngại ngùng.”

Diệp Khuynh đen mặt, nàng coi như hiểu được, bản lĩnh lớn nhất của Đoạn Tu Văn chính là làm những việc người khác thấy xấu hổ một cách vô cùng tự nhiên!

Nàng biết không thể tiếp tục đề tài này, khụ khụ hai tiếng, dứt khoát đổi chủ đề: “Đúng rồi, buổi chiều mợ phơi nắng nhiều, thấy không thoải mái, bảo chúng ta tự ăn cơm, mọi người muốn ăn gì?”

Thật ra những thứ trưởng bối và tiểu bối thích ăn không giống nhau lắm, các trưởng bối thích mấy món mềm, vị nhẹ, bọn tiểu bối thì thích hương vị đậm hơn một chút.

Đoạn Tu Văn còn chưa trả lời, bé con Đoạn Mạn Nương đã bật từ trong lòng hắn dậy, nhanh nhảu kêu: “Ca ca ca ca, đi chơi, đi chơi!!”

Đoạn Tu Nguyên bên cạnh tuy không nói gì nhưng cũng dùng ánh mắt mong ngóng nhìn lại.

Đoạn Tu Văn trầm ngâm trong chốc lát, nhìn lướt qua Diệp Khuynh, Diệp Khuynh lập tức nói: “Ta không sao, thật sự rất khỏe!”

Nàng rất tò mò, đi chơi huynh muội Đoạn gia nói là đi nơi nào, chơi cái gì!

Phải biết từ lúc Hiển Khánh đế tiếp nhận giang sơn đã bị mấy người con trai Lương Bình đế làm vỡ nát, thì bắt đầu thi hành lệnh giới nghiêm ban đêm, chỉ cần đến giờ Hợi, bất kể loại người nào, chỉ cần còn đi ngoài đường sẽ bị quân sĩ tuần thành bắt, quăng vào ngục giam.

Cho nên các hoạt động giải trí của dân chúng bớt không ít, vừa đến giờ Hợi cửa mọi nhà khép chặt, sớm lên giường nghỉ ngơi, cũng vì thế, mấy năm nay dân cư tăng trưởng rất nhanh.

Đoạn Tu Văn nhướng mày, “Được rồi, vở diễn ca ca soạn thời gian trước gánh hát đã sắp xếp xong xuôi, nghe nói hôm nay trình diễn, ca ca dẫn mọi người đi xem diễn vậy!”

Đoạn Mạn Nương hoan hô, ôm cổ Đoạn Tu Văn cọ cọ: “Ca ca tốt nhất!”

Đoạn Tu Nguyên không nói gì mà khóe miệng cong lên, hai mắt lấp lánh, hiển nhiên vô cùng chờ mong.

Ba huynh muội dẫn theo Diệp Khuynh ngồi vào xe ngựa, không mang theo một nha hoàn vú nuôi nào, chỉ có hai hộ viện cưỡi ngựa đi bên trái phải xe.

Xem xe ngựa hướng về phía Tây, trực tiếp chạy tới cửa thành, Diệp Khuynh dần hiểu, hóa ra muốn rời khỏi thành!

Ngẫm lại hiểu được, các quan to quý nhân bị lệnh giới nghiêm quản chế, không thể thoải mái vui chơi, tất nhiên phải nghĩ cách, vì thế ngoài thành là lựa chọn không tệ.

Diệp Khuynh chỉ còn một vấn đề thấy khó hiểu: “Lúc chúng ta về thì làm sao giờ?”

Cậu mợ mà phát hiện, nhất định sẽ bị phạt.

Đoạn Tu Văn cười híp mắt lắc quạt phiến trong tay: “Trở về trước khi bọn họ rời giường là được.”

Diệp Khuynh khen ngợi trong lòng, đây mới là ca ca tốt điển hình!

Nhớ năm đó, nàng chỉ cầu mấy ca ca mang nàng ra ngoài chơi một lần, trở về mấy ca ca bị tổ phụ lột áo, lấy roi đánh có mấy cái, cả đám gào khóc thảm thiết.

Sau này, vốn không có sau này nữa, các ca ca không bao giờ chịu mang nàng đi chơi, toàn tự mình lén chuồn ra, còn nhờ nàng yểm trợ!

Diệp Khuynh bỗng cảm thấy Đoạn Tu Văn thuận mắt hơn nhiều, Đoạn Tu Văn tủm tỉm xem vẻ mặt Diệp Khuynh rõ ràng đã dịu dàng hơn nhiều, nghĩ thầm, biểu muội quả nhiên vẫn để ý ta, chỉ vì phải tỏ ra tri lễ hiểu biết trước mặt cha mẹ thôi.

Xe đi hơn nửa canh giờ, sắc trời dần tối mờ, cuối cùng dừng lại trước một thôn trang, tường thôn trang rất cao, Diệp Khuynh lặng lẽ buông rèm xe, tường cao như vậy không thể nhìn rõ bên trong có gì.

Đoạn Tu Văn mở hé cửa xe, lộ ra nửa gương mặt, tráng hán canh giữ ngoài cửa lập tức vẫy tay cho đi.

Thôn trang cực rộng, xe đi một đoạn mới dừng lại, còn chưa xuống xe đã thấy có nam tử nhiệt tình tiếp đón, “Tiểu Đoạn Trạng Nguyên, ngài đúng là khách hiếm có đấy nha!”

Đợi nhìn thấy Đoạn Tu Văn xuống xe trong lòng ôm Đoạn Mạn Nương như quả cầu tuyết, nam tử quản sự nhanh chóng chuyển lời: “U, hôm nay còn mang cả Đại tiểu thư chúng ta đến nữa!”

Đoạn Tu Văn cười, nhìn thoáng qua phía sau, “Đại tiểu thư còn ở phía sau kia.”

Còn chưa dứt lời, Diệp Khuynh bước ra xe ngựa, Đoạn Tu Nguyên theo sát sau, mắt quản sự chỉ hơi chuyển qua mặt Diệp Khuynh rồi tránh đi, hiển nhiên rất biết quy củ.

Hắn dẫn đường, “Ngài cẩn thận bước chân, vẫn ở vị trí cũ sao?”

Đoạn Tu Văn gật đầu: “Không có vấn đề gì thì vẫn vị trí cũ đi!”

Diệp Khuynh vừa đi vừa đánh giá, trước mặt một tòa núi nhỏ, đường cái vòng qua núi, theo hình uốn lượn, rất nhanh qua hết núi giả, trước mắt sáng ngời, hóa ra phía sau là hồ nước khá rộng, hơi nước tươi mát làm cả thể xác và tinh thần sảng khoái.

Bên hồ mấy chiếc thuyền lầu khéo léo neo đậu, Đoạn Tu Văn tùy tiện chọn một cái, mấy người lên thuyền, trong khoang thuyền bốn thiếu nữ dung nhan tú lệ cúi người hành lễ: “Quan nhân hữu lễ, nương tử hữu lễ!”

Đoạn Tu Văn khẽ gật đầu, thiếu nữ cao nhất trong đó bước lên đón, cười mỉm tự giới thiệu: “Nô gia tên gọi Thái Liên, các muội muội lần lượt là Thái Hà, Thái Lăng, Thái Ngẫu.”

Diệp Khuynh tùy ý ngồi, nói thật có chút thất vọng, hồ Ngư Long trong Hoàng cung còn lớn hơn hồ này, nàng làm Hoàng Thái hậu ngồi thuyền ngự dụng cũng xa hoa hơn, ban đêm du thuyền, chơi thuyền trên hồ đã làm quá nhiều lần, sớm không thấy mới mẻ.

Con thuyền bắt đầu chậm rãi lướt đi, mấy người Thái Hà bưng hoa quả cùng điểm tâm đến, Diệp Khuynh liếc mắt nhìn, hoa quả đặt ở chậu đôi, chậu thứ nhất chứa hoa quả, chậu thứ hai đầy nước đá, như vậy còn mát hơn nước giếng, là biện pháp thường dùng trong cung.

Điểm tâm cũng nóng hầm hập mang theo mùi hương ngòn ngọt, vừa thấy đã biết mới ra lò.

Thú vị, Diệp Khuynh nói, thủ pháp của chủ nhân thôn trang là đi con đường cao cấp.

Diệp Khuynh giật tay áo Đoạn Tu Văn, nhẹ giọng hỏi: “Biểu ca, số điểm tâm hoa quả này tốn bao tiền?”

Đoạn Tu Văn xem ngón tay trắng nõn của nàng đặt trên tay áo mình, nghĩ thầm, biểu muội quả nhiên vừa có cơ hội đã nhịn không được muốn thân cận ta, ngay cả nam nữ khác biệt cũng quên.

Đoạn Tu Văn chưa trả lời, Thái Liên bên cạnh đã cười lên tiếng: “Tiểu Đoạn Trạng Nguyên đến thôn trang luôn luôn không tốn tiền!”

Diệp Khuynh nhướng mày, tỏ vẻ nghi ngờ, Thái Hà chen vào: “Trang chủ chỉ cần tiểu Đoạn Trạng Nguyên viết một hai đoạn diễn đã cảm ơn trời đất lắm rồi!”

Thái Ngẫu tiếp lời: “Vở diễn mới tối nay hình như chính là tiểu Đoạn Trạng Nguyên soạn thì phải!”

Vài thiếu nữ bắt đầu líu ríu thảo luận, Diệp Khuynh lỗ tay vểnh lên, tò mò hỏi: “Vở diễn mới, diễn cái gì?”

Thái Liên chỉ phía ngoài cửa sổ: “À tiểu thư, chính là cái này.”

Diệp Khuynh nhìn theo hướng ngón tay nàng, thấy sân khấu kịch giữa trời chiều, đặt chính giữa hồ, mờ ảo không được chiếu sáng, cho nên vừa rồi không chú ý tới.

Hiện giờ cách gần, lại nghe thấy tiếng người ở chỗ đó, chạy tới chạy đi, hình như sắp bắt đầu diễn tuồng.

Diệp Khuynh lập tức hưng phấn, du hồ buổi tối nàng thường xuyên làm, buổi tối xem diễn thỉnh thoảng cũng thực hiện, mà buổi tối du hồ xem diễn thì chưa từng trải nghiệm qua!

Đoạn Tu Văn đẩy mấy đĩa trên bàn đến chỗ Diệp Khuynh, “Chúng ta đến sớm phải chờ lát nữa mới diễn, trước ăn một ít lấp bụng, muốn ăn gì cứ nói để các nàng đi làm.”

Thái Liên cười hoạt bát: “Nếu thấy nhàm chán các tỷ muội nô gia tuy tài học thô thiển mà đàn vài tiểu khúc, hát vào đoạn ca vẫn làm được.”

Diệp Khuynh nâng mắt quét xung quanh, trong lòng tính toán, vừa rồi ở trên bờ ít nhất thấy hai mươi ba mươi thuyền lầu, mỗi thuyền lầu đều có bốn tiểu tỳ xinh đẹp như đóa hoa giải ngữ thế này, thổi sáo đàn hát đủ cả, chủ nhân phía sau thôn trang đúng là khó lường.

Nàng cười: “Đàn thì không cần, vẫn nên làm chút đồ ăn đi.”

Thái Liên đi xuống phân phó nhà thuyền, trên thuyền có đầu bếp nữ không cần tỷ muội các nàng động tay, rất nhanh làm ra một bàn cơm, nhưng không có rượu.

Diệp Khuynh biết nặng nhẹ, trước ôm Đoạn Mạn Nương ngồi lên đùi, cầm bát, gắp bốn năm món Mạn Nương thích, dỗ bé con ăn rồi bản thân mới động đũa, vừa ngẩng đầu thấy hai huynh đệ Đoạn gia đều đang chờ nàng, cười nói: “Nhanh ăn đi, nguội hết rồi!”

Mấy người đang ăn uống vui vẻ thì nghe thấy sóng nước dập dờn xung quanh, không ngừng có thuyền tới gần, tiếng hô hào uống rượu cũng dần lớn hơn, cũng có cả tiếng đàn sáo, hiển nhiên phần lớn là người đến tìm hoan mua vui.

Ăn xong, đám người Thái Liên dọn chén bát, bưng lên bình trà nóng, thấy sân khấu đối diện trong nháy mắt đèn đuốc sáng trưng, chiêng trống vang dội, Đoạn Mạn Nương mừng rỡ hét: “Bắt đầu, bắt đầu rồi!”