Hoàng thượng cho tất cả người trong Cung đi tìm Người, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Qua một ngày rồi vẫn không có tin gì. Hoàng thượng không ăn không ngủ.
Sáng sớm trên triều.
_Hoàng thượng, xin Người bất đau buồn, hãy chú ý long thể.
_Hoàng thượng, chuyện lũ lụt ở Yến Châu nên giải quyết như nào, mời Hoàng thượng đưa ra quyết định.
_Việc này để Trương Thái phó giải quyết đi.
_Nhưng... (Trương Thái phó)
_Trẫm tin tưởng các khanh, cho nên các khanh đừng để Trẫm thất vọng.
_Tạ Hoàng thượng đã tin tưởng, chúng thần sẽ không phụ lòng người.
_Đứng lên đi.
Thị vệ bên ngoài cửa đi vào báo.
_Hoàng thượng, Tôn thái y cầu kiến.
_Cho vào đi.
Tôn Thái y đi vào.
_Chúc mừng Hoàng thượng, Miên phi nương nương đã mang thai được hai tháng rồi.
_Yôoo, mang thai được hai tháng. Ai mà biết đó có phải là con của Hoàng thượng chứ? ( Tiếng từ ngoài cửa đi vào)
Mọi người đều nhìn ra ngoài.
_Hoàng Hậu nương nương.
_Chúng thần tham kiến nương nương. Mừng nương nương đã về.
_A Kỳ, thật sự là nàng sao?
_Bổn cung tất nhiên là về rồi.
Người tiến lên và lên người bên cạnh Hoàng thượng.
_Người đâu, qua mời Thái hậu và Miên phi tới đây, nói là Hoàng thượng mời.
_Nàng định làm gì vậy?
_Hoàng thượng cứ ngồi yên ở đây là được rồi.
_Chuyện gì vậy? (Chúng thần)
Một lúc sau, Thái hậu và Miên phi đã tới. Khi nhìn thấy Người thấy vừa bất ngờ vừa như hoa mắt.
_Cô.....(Miên phi)
_Bất ngờ quá phải không? Không thể tin được phải không? Miên phi, hôm nay của năm sau là ngày dỗ của cô đó.
_Không, không thể nào. Ta chính mắt nhìn cô đã chết rồi. Đây không phải là thật.( Miên phi)
_Người đâu, đưa tất cả chứng cứ lên.
Chứng cứ được đưa lên, nào là người, nào là đồ.
_Thái hậu, Người còn nhớ vật này không? ( tay cầm miếng ngọc bội lên)
_Ai gia chưa từng nhìn thấy ngọc bội đó. Ai gia không biết.
_Vậy à, để con nói giúp người. Đây là miếng ngọc bội mà Người tặng cho Phụ thân ta, nhưng Phụ thân ta lại không nhận. Mấy năm nay Người vẫn luôn mang bên mình. Vì vậy hôm Phụ mẫu ta bị sát hại thì Người đã bất cẩn làm rơi ở đó.
_Mọi chuyện đã vậy thì Ai gia cũng không chối được nữa rồi. Con nói không sai. Chính Ai gia đã hại Phụ mẫu con.
_Vì sao chứ?
_Ai gia không có được thì đừng mong sẽ được yên. Ai gia đã muốn giết cả nhà con nhưng ai ngờ cả nhà con đã đi tới biên cương rồi chứ. Ai gia không còn gì để nói nữa.
_Người đâu lôi xuống, chờ ta xử lý.
Thái hậu bị đưa xuống. Tiếp theo là tới Miên phi. Người bảo mọi người lui xuống hết chỉ còn Người, Hoàng thượng và Miên phi ở lại.
_Thế nào? Sợ rồi sao?
_Ai sợ chứ. Giờ ta đang mang thai cô dám đụng tới ta .
Người lấy ra con dao nhỏ vuốt vuốt trên mặt Miên phi.
_Cô rạch mặt ta như nào nhỉ. Từ đây xuống hay là từ đây xuống.
_Hoàng thượng, cứu thiếp, dù sao thiếp cũng đang mang thai Người. Hãy cứu thiếp.
_Người như cô cũng xứng để Trẫm cứu làm bẩn tay. Hơn nữa đứa con đó không phải là của Trẫm.
_Hoàng thượng.
_Suỵt, đừng ồn ào. (Người)
Mặt Miên phi từ từ nóng lên rồi như là bị bỏng.
_Cô đã làm gì mặt ta.
_Quên nói với cô, con dao này đã bị ta bôi thuốc độc lên rồi. Cô hãy từ từ cảm nhận đi.
_Aaaaa. Mặt của ta. Sao cô lại ác độc như vậy chứ.
_Ta ác độc? Chẳng nhẽ cô không ác? Không chỉ như vậy mà ta còn muốn móc tim cô ra nữa.
_Cô....
Bên ngoài có người báo.
_Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Thái hậu đã treo cổ tự vẫn rồi.
_Cái gì? (Hoàng thượng)
Người và Hoàng thượng đi qua đó, Miên phi bị đưa về giam lại.
Đi được nửa đường thì Người ngất đi.
Sau khi mời Thái y, thì Thái y nói tim Người bị thương nặng nên có lẽ khó mà tỉnh lại. Dù không chết nhưng cũng không tỉnh lại, cứ như thực vật.
Từ đó, Hoàng thượng nhường ngôi vị cho tiểu Vương gia. Miên phi bị đưa vào Lãnh Cung.
Hoàng thượng lấy một cái tên mới là Mã Tịnh và đưa Người ra ngoài sống ở một chỗ yên tĩnh. Ngày đêm chăm sóc Người.
Hai năm sau.
Trong lúc Mã Tịnh đang lau tay cho Người thì Người tỉnh lại.
_Ta...
_Nàng tỉnh rồi. Cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi.
Hắn ôm lấy người.
Hai người sống vui vẻ với nhau qua ngày.