Ở trong cung.
_Hoàng thượng, tìm thấy Hoàng Hậu nương nương rồi.
_Nàng ấy ở đâu? (Hoàng thượng nóng lòng đứng dậy đi)
_Nhưng nương nương...
_Nhưng cái gì.
Hoàng thượng đi ra ngoài thì thấy họ khiêng về một thi thể lấy vải che đi.
_Đây là cái gì vậy? (Hoàng thượng chỉ tay vào đó)
_Xin Hoàng thượng tha tội. Thần đã không cứu được Hoàng Hậu nương nương. Đây là thi thể Người.( Một thị vệ quỳ xuống)
Hoàng thượng từ từ cúi xuống vén tấm vải ra. Nhìn vào đó thi thể đã bị thiêu đốt đen thui, không thể nhận dạng được.
_Thi thể này sao ngươi dám khẳng định là nàng ấy. Nàng ấy nhất định vẫn còn sống.
_Hoàng thượng, thần đã nhìn thấy cây trâm này trên thi thể, và còn có miếng ngọc bội này.
Hoàng thượng cầm cây trâm và miếng ngọc bội lên. Lúc này Bán Hạ cũng chạy đến, nhìn thấy cây trâm và ngọc bội trên tay Hoàng thượng, cô quỳ xuống bên thi thể khóc.
_Nương nương, Người đứng lên nhìn Bán Hạ đi. Sao Người có thể bỏ lại Bán Hạ chứ?
Thấy Bán Hạ khóc như vậy, Hoàng thượng đưa hai thứ đó ra xác nhận với Bán Hạ.
_Bán Hạ, ngươi chắc chắn đây là của Hoàng hậu.
_Đó là của nương nương. Cây trâm nô tì không thể nhầm, còn ngọc bội đó là của người đã hại Tưởng tướng quân làm rơi. Nương nương luôn điều tra chủ nhân của nó, nhưng giờ.....
Bán Hạ không nói tiếp được nữa, khóc tới mức suýt ngất đi. Hoàng thượng cũng đau lòng mà quỳ xuống khóc.
_Các ngươi đi điều tra thật kỹ xem ai đã hại nàng. Nếu không điều tra được các ngươi đừng về nữa.
_Vâng.
Họ tiếp tục đi điều tra. Hoàng thượng và Bán Hạ vẫn còn ở đó khóc.
......................
Hôm sau đã làm tang lễ cho Người. Cả trong cung đều mặc đồ trắng.
Ở ngoài thành trong một thôn nhỏ, Người tỉnh lại thấy mình đang nằm trên giường. Người dậy đi ra ngoài nhìn xung quanh thấy có cảm giác như rất quen thuộc.
Đang đứng ở cửa thì cái người hôm qua cứu cầm mấy con cá chạy về.
_Muội tỉnh rồi sao? Vết thương thế nào rồi?
_Vết thương không sao rồi. Huynh là....... Minh Phong?
_Đúng vậy. Chắc muội cũng đói rồi, vào trong ngồi đợi một lát.
Hắn đi vào trước, Người đứng nhìn một chút rồi mới vào. Ở giữa sân nhà có một cái bàn nhỏ làm bằng gỗ, Người qua đó ngồi.
_Đây là đâu vậy?
_Muội quên rồi sao? Đây là Vân Hải thôn, lần đầu chúng ta gặp nhau.
_Chuyện đó... ta quên rồi.
_Quên rồi thì thôi.
_Sao huynh lại phải cứu ta.
_Chúng ta là huynh muội mà.
Hai người nói chuyện một lúc rồi sắp ăn trưa thì có một cô bé chạy vào.
_Ca, muội về rồi đây.
_Muội đó cả ngày chỉ biết chơi.
Cô bé đó nhìn thấy Người liền hỏi Minh Phong.
_Tỷ tỷ xinh đẹp này là ai vậy? Tẩu tương lai của muội à.
_Đừng nói bậy.
_Đó là..? (Người)
_À, đó là Tiểu Bát. Muội muội nuôi của ta.
_Xin chào Tiểu Bát. Tỷ là bạn quen cũ của ca ca muội. Sau này cứ gọi tỷ là Tưởng tỷ.
_Xin chào Tưởng tỷ. Tỷ chính là người mà ca ca muội thường hay kể sao?
Người nhìn qua chỗ Minh Phong. Minh Phong giả không nghe thấy gì, chăm chú vào ăn.
Ba người cùng ngồi ăn cơm. Sau khi ăn xong Người định về nhưng Minh Phong không cho về nói là giờ Người đi thì sẽ nguy hiểm. Người tạm ở lại mấy ngày để Minh Phong ra ngoài xem tình hình thế nào rồi Người hãng về.
Người ở lại mấy ngày thì lại nghe được người khác nói là Người đã chết và trong cung cũng đã làm xong tang lễ cho Người. Nghe vậy Người cũng không muốn về nữa. Coi như bắt đầu một cuộc sống mới thật sự là của Người mà không phải sống với thân phận của nguyên chủ.