Bomber's Moon

Chương 22




Sáng hôm sau, tầng mây ẩm ướt chẳng hiểu đã lặng lẽ kéo tới từ lúc nào không hay, tụ lại phủ kín bầu trời, che khuất ánh dương. Chuck tỉnh dậy trong ánh sáng xám xịt âm ẩm, cánh tay tê rần vì bị Louis đè vào. Mưa nhảy nhót trên mái nhà, vang lên rầm rầm như tiếng trống trận.

Thế nhưng, nếu như không có cơn mưa này thì vị khách bất ngờ kia đã không xuất hiện tại căn cứ Đồi Biggin. Trong khi hai phi công còn chưa tỉnh ngủ hẳn mà đã phải lăn xả giữa trời mưa như trút nước, một thợ máy khác cũng bất hạnh không kém khi bị đồng nghiệp dựng dậy vào thời tiết này để thông cái cống tắc. Thợ máy mặc áo mưa cứng cáp, lúc nghe thấy tiếng động lạ cũng chỉ cho rằng đó là tiếng cao su cọ vào nhau. Anh ta cúi xuống, bàn tay đeo găng thò vào mương thoát nước, lôi ra một đống lá khô lẫn lộn với bùn đất. Tiếng động kia ngày càng rõ ràng hơn, nhưng lại phát ra từ mương bên cạnh, thợ máy do dự một lúc rồi bò trên mặt đất lầy lội, mò tìm vị trí phát ra âm thanh.

Lúc Louis và Chuck toàn thân ướt sũng trở lại căn cứ, một đám người cũng đang tụ tập ở phía sau tòa nhà, có người cầm theo ô, người mặc áo mưa, có cả người cái gì cũng không kịp làm, cứ vậy nằm bò ra đất nhìn về phía mương thoát nước. Cả hai bối rối nhìn nhau, vuốt nước trên mặt đi rồi bước về phía đám đông kia.

"Có chuyện gì à?" Chuck hỏi một nhân viên mặt đất.

Đối phương thấy bộ quân phục và mái tóc sũng nước của hắn liền tránh sang một bên, "Không phải chuyện gì lớn, nhưng ngài nên tự mình xem thì hơn, thưa chỉ huy."

Cơn mưa dai dẳng biến mương thoát nước thành một dòng sông thu nhỏ đầy dữ dội. Miệng mương được che bằng tấm tôn, có thứ gì đó đang ẩn nấp dưới "mái nhà" này, tiếng nó kêu nghe vô cùng kinh hãi. Chuck nhòm vào, cả nửa người hắn như tụt xuống dưới mương, cuối cùng cũng nhận ra vị khách không mời mà đến này.

Là một con vật họ vịt với bộ lông vàng xám, Chuck có thể thấy rõ màng và mỏ của nó, chắc là vịt hoặc là ngỗng, trú tạm trên gò đất, có vẻ như cũng cố gắng lắm mới né được cơn mưa và dòng nước chảy xiết. Hắn với tay nhấc con vật nhỏ bé này lên, nhưng hễ thấy chuyển động tay của hắn là nó lùi lại ngay lập tức và lẩn vào trong góc khuất dưới mái tôn. Chuck đứng dậy, cởi áo khoác ra đưa cho Louis đang đứng sau lưng rồi xắn áo sơ mi tới khuỷu tay và bước xuống mương thoát nước.

Dù không qua đùi nhưng mực nước ở đây sâu hơn hắn nghĩ, hơn nữa cũng khá lạnh, lẫn trong nước là rễ cây và sỏi đá. Hắn đưa lòng bàn tay ra, từ từ tiến lại gần nhóc lông lá tránh làm cho nó giật mình chạy mất. Nó cố gắng lùi về phía sau, cuối cùng bị dòng nước chảy xiết bên dưới dọa cho sợ run nên đành đứng yên tại chỗ. Chuck nhẹ nhàng bắt lấy nó, mang nó ra khỏi mương.

"Đây là ngỗng con." Một nhân viên mặt đất kết luận.

"Là vịt con." Một nhân viên khác với quả đầu hơi hói lên tiếng, "Khỏi phải bàn cãi đi, trước đây tôi từng mở trang trại với hơn một nghìn con vịt ở Sussex đấy."



"Vấn đề là chúng ta phải làm gì với nó đây?" Chuck nói, lấy tay che mưa cho vịt con.

Người thợ máy mặc áo mưa nhún vai, "Đối với vật bị thất lạc thì phải bàn giao quyền quản lý cho sĩ quan cấp cao nhất ở đây, thưa chỉ huy."

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Louis, Thiếu úy nhìn chằm chằm vịt con đang cuộn tròn trong tay Chuck, nét mặt cứng đờ tỏ rõ ý muốn từ chối, nhưng dưới áp lực của những người xung quanh, anh đành miễn cưỡng gật đầu.

Cuối cùng thì vịt con được giao cho Chuck nuôi ở góc bếp di động trong ký túc xá, mặc dù Leo tiên đoán rằng sẽ có ngày vịt con sẽ tự nướng chín chính mình nhưng cho tới sau này tình huống đó cũng không hề xảy ra. Nguy hiểm nhất chỉ có chuyện Jody vội vã vừa xỏ giày vừa chạy ra ngoài, suýt nữa đã đè bẹp vịt con dưới chân mà thôi. Ban đầu, Chuck định giữ nó ở yên trong phòng, thế nhưng hễ khi nào mọi người đi hết là vịt con lại kêu không ngừng, thế là cuối cùng hắn đành phải mở cửa để nó chạy quanh căn cứ.

Nhóc này là vịt cái, ban đầu được đặt nhiều cái tên khác nhau, Louis thì chỉ gọi là "con vịt kia" nhưng các nhân viên hậu cần gọi ẻm là "Cầu vồng" hoặc "Công chúa Máng mương", và sau rất nhiều nỗ lực giành giật cúc áo của Chuck, hắn quyết định đặt tên cho vịt con là "tiểu thư Cúc áo". Tiểu thư Cúc áo ngày ngày kiếm ăn ở bãi đất hoang gần căn cứ, ban đêm mới nghênh ngang bước qua đường băng trở về, lẻn vào ký túc xá rồi chui xuống gầm giường của Chuck. Dưới đó, vịt con đã đắp một cái tổ từ chiếc thùng giấy bị rách một nửa và đống cỏ khô.

Chuck cũng không dư dả thời gian để chăm lo Tiểu thư Cúc áo. Không lực Lục quân Hoa Kỳ đã bận rộn suốt mùa hè, bắt đầu từ chiến dịch Pointblank¹ được ban hành vào ngày 14 tháng 6 yêu cầu Lực lượng Không quân Anh và Mỹ tập trung hỏa lực vào các nhà máy chế tạo linh kiện, sản xuất động cơ và lắp ráp máy bay tiêm kích nhằm tạo áp lực cho Đức Quốc xã. Một loạt đinh ghim đủ các loại màu đánh dấu trên bản đồ trong phòng họp chiến lược², đánh dấu các mục tiêu mới của những cuộc không kích – Stuttgart, Regensburg, Schweinfurt và Wiener Neustadt – nghĩa là một lượng lớn máy bay ném bom của Anh và Mỹ sẽ phải tiến sâu vào Đế chế thứ ba³ trong hoàn cảnh nguy hiểm do không có máy bay tiêm kích yểm hộ. Tỷ lệ tổn thất máy bay ném bom mỗi ngày một lớn, nhiệm vụ chiến đấu càng lúc càng giống như đi tự sát, mọi người đều hiểu rõ điều này và đều tránh nói về nó. Trừ khi có kẻ nào mang năng lực triệu hồi máy bay tiêm kích tầm xa từ trong mũ ma thuật tới đây, còn không thì sẽ chẳng có cách nào để thay đổi tình hình hiện tại.

Tiểu thư Cúc áo được tham gia nhiệm vụ đầu tiên khi mới hai tháng tuổi, nhận một vị trí tại phòng truyền tin của Flying Fortress trong chuyến bay đến Wilhelmshaven với mục đích ném bom các xưởng đóng tàu và các bến cảng của Hải quân Đức Quốc xã. So với các nhiệm vụ khác từ đầu hè thì nhiệm vụ này phải nói là vô cùng suôn sẻ, Không quân Đức đã canh giữ các nhà máy lắp ráp máy bay tiêm kích đến phát mệt, không ngờ rằng quân Đồng Minh sẽ lại tiếp tục tấn công thành phố cảng phía bắc này. Toàn đội chỉ có hai máy bay ném bom bị hư hại nhẹ, chờ cho tới khi đội máy bay tiêm kích một chỗ ngồi của Đức tập hợp lại để đuổi theo thì quân Mỹ chuẩn bị bay qua Biển Bắc, đội tiêm kích Hurricane xuất phát từ Scotland dễ dàng đánh bại đám Me 109 vốn đã không còn sức chiến đấu.

Liên lạc viên báo cáo rằng vịt con rất ngoan, không làm gì khác ngoại trừ cố gắng tấn công các cúc áo của anh ta, thậm chí tiếng súng máy cũng không làm ẻm giật mình. Sau khi trở về điểm xuất phát, Chuck đã tuyên bố rằng tiểu thư Cúc áo chính thức trở thành linh vật của đội máy bay ném bom, dành ra hẳn một ngày nghỉ để vẽ thêm một con vịt ở bên ngoài buồng lái, nom vô cùng kiêu ngạo khi khoác một chiếc khăn nhỏ màu xanh có biểu tượng hình tròn của Không quân Hoàng gia Anh và những ngôi sao của Không lực Lục quân Hoa Kỳ.

Lâu rồi mới có một chiến thắng vang dội giúp xoay chuyển phần nào bầu không khí ảm đạm mãi không tan đi trong căn cứ, đây là nhiệm vụ ném bom thứ hai mươi của Chuck, này có nghĩa là chỉ cần hoàn thành năm nhiệm vụ nữa thì hắn, Jody và Leo sẽ được trở lại Hoa Kỳ. Viễn cảnh này khiến Jody phấn khích, nhưng đối với Leo thì đây lại là một lựa chọn khó nhằn khi mà tay hoa tiêu và Natalie vẫn chưa quyết định được họ nên tới vùng đất mới cùng nhau hay là Leo sẽ tiếp tục ở lại đây.

"Vậy còn anh, anh định thế nào?" Louis hỏi, khi hai người tới quán bar giết thời gian, ngón tay anh miết những giọt nước bám lên ly thuỷ tinh.

Chuck nhìn anh, "Không ngờ là anh cũng đếm số nhiệm vụ của tôi đấy, chỉ huy."

"Tôi không đếm, chỉ tình cờ nhìn thấy chúng khi giúp Đại úy Milston xử lý giấy tờ."

"Tôi không có dự định gì," Trung sĩ nhún vai, uống ực một ngụm bia và lau bọt trên mép, "Trước tiên cứ sống được đến nhiệm vụ thứ hai mươi lăm đi đã, đoán vậy."

"Hẳn là anh rất nhớ gia đình mình."

Chuck nghĩ tới ông bô, với khuôn mặt đỏ phừng phừng và tẩu thuốc không bao giờ rời tay, rồi lại nghĩ về cánh đồng thuốc lá ở nhà, về cái bẫy chuột đặt trên hàng rào, đống chăn ga trải giường phơi ở sân sau, và cuối cùng là hai nhóc con nghịch ngợm người đầy bùn. Còn có thị trấn lúc nào cũng trong cảnh buồn thiu và bụi bặm, cùng với những người hàng xóm mà có lẽ cả đời này cũng chưa từng đi tới nơi nào xa hơn thành phố Oklahoma nhưng lại đầy tự hào về bản thân, "Cũng bình thường. Trước giờ họ chưa bao giờ viết thư cho tôi, anh biết không? Chắc họ nghĩ rằng tôi đã ngỏm từ lâu rồi."



"Có lẽ cũng không thể trách bọn họ, bưu điện bây giờ hệt như cái sàng vậy."

"Tuỳ thôi."

Họ không tiếp tục chủ đề này nữa, lúc uống bia xong, mỗi người tự thanh toán cho mình, đi bộ trở lại căn cứ dưới ánh trăng khuyết mờ ảo. Khi ánh đèn của nhà chứa máy bay đằng xa kia lọt vào tầm mắt, Louis dừng bước, gọi tên Chuck. Trung sĩ quay đầu nhìn anh, nhướn mày.

"Để phòng trước, tôi chuẩn bị cho anh thứ này." Louis lấy ra trong túi áo một gói bọc bằng giấy có kích thước bằng hộp thuốc lá đưa cho Chuck. Hắn cầm lấy và lắc lắc, nhưng không nghe thấy gì, không có âm thanh gì vang lên, sờ sờ bên ngoài chỉ thấy nó hệt như một cục sắt.

"Tại sao lại là "để phòng trước"?"

"Để đề phòng trường hợp anh hoặc tôi nằm vào sáu tấm ván⁴ trước."

Chuck xé lớp giấy gói đơn giản bên ngoài, lấy ra chiếc hộp cứng, bên trong là một khung ảnh nhỏ, loại mà có đế vuông gấp, lúc đóng lại có thể bỏ vào túi áo còn lúc mở ra có thể đặt được trên bàn. Chuck nghiên cứu món quà dưới ánh trăng mờ ảo một hồi và cười với Louis: "Không phải anh nói hư vinh rất nguy hiểm sao?"

"Hẳn là đối với một người Mỹ nào đó có thể sẽ có ngoại lệ."

"Cảm ơn nhé."

Louis ngoảnh mặt đi, nhìn chằm chằm về phía bãi đất hoang tối đen như mực, "Sau khi kết thúc nhiệm vụ thứ hai mươi lăm, nhớ xách theo con vịt kia trước khi đi. Tôi sẽ không trông nó giúp anh đâu."

"Vậy thì quả thật là vô cùng tàn nhẫn thưa chỉ huy, tôi đã tưởng rằng không một ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của tiểu thư Cúc áo cơ đấy." Chuck nhét khung ảnh vào túi áo, đặt tay lên vai Louis để anh nhìn thẳng vào mình, "Nếu tôi về nước, anh sẽ nhớ tôi chứ?"

Louis mấp máy môi, không nói gì.

"Louis."

"Charles."

"Có hay không? Một câu hỏi vô cùng đơn giản mà."



Louis nhìn hắn, cằm hơi hếch lên như thể đang chấp nhận một thử thách ngầm nào đó: "Có lẽ là có, dù sao thì tôi cũng sắp phải phí thời gian huấn luyện phi công máy bay ném bom mới trở thành một người văn minh, việc này tốn công tốn sức biết bao. Anh xem xem tôi đã dành bao nhiêu thời gian cho anh-"

Chuck bật cười thành tiếng, khẽ lắc lắc đầu và cúi xuống hôn Louis trước khi anh kịp phản ứng. Một tay hắn vòng qua eo anh, tay còn lại nhẹ nhàng giữ ở sau gáy, không cho Louis né tránh, nhưng anh vốn không có ý định tránh, thuận theo mà quàng tay lên cổ Chuck, hệt như quay trở lại mùa hè năm ngoái, hai người họ trong một thế giới riêng biệt. Từ căn cứ không quân đến làng bên chỉ có một lối duy nhất là con đường đất này, người và xe đều có thể đột nhiên xuất hiện bất cứ lúc nào, chỉ là trong khoảnh khắc ấy, bọn họ chẳng còn tâm trí để xem xét những mối đe dọa tiềm tàng trên. Lúc Chuck buông anh ra, hai người đều thở hồng hộc, Louis còn nắm chặt cổ áo của hắn mãi mới rời tay, như thể chính anh cũng không để ý tới hành động này của mình. Chuck khẽ chạm tay lên mặt anh, ngón tay cái lướt qua môi của Louis.

"Tôi có thể tới phòng của em chứ?"

Trong giây lát, Louis nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cuối cùng mở mắt ra rồi gật đầu.



Chú thích của người dịch (Translator's Note):

1. Chú thích của tác giả: "Chiến dịch Pointblank được đồng ban hành ngày 14 tháng 6 năm 1943 bởi Bộ chỉ huy Máy bay ném bom của Không quân Hoàng gia Anh và Lực lượng Không quân số 8 của Hoa Kỳ về việc ưu tiên ném bom tại các cơ sở liên quan đến Không quân Đức Quốc xã như sân bay, các nhà máy chế tạo linh kiện và nhà máy lắp ráp, khu phân phối máy bay tiêm kích, v.v."

2. Gốc: 军情室, dịch nghĩa: operations room. Người dịch dùng tạm cụm từ "phòng họp chiến lược" trong tiếng Việt theo ý hiểu của chính mình, vì ở đây tác giả muốn nói tới căn phòng họp bàn chiến lược cũng từng được nhắc tới trong khi Đại uý Milston giao cho phi hành đoàn của Chuck nhiệm vụ ném bom đầu tiên.

3. Gốc: 第三帝国, tiếng Việt: Đế chế thứ ba, chính là nước Đức dưới chế độ Quốc xã độc tài toàn trị do Adolf Hitler thành lập năm 1933, kết thúc vào năm 1945 sau khi bại trận trước quân Đồng Minh.

4. Chú thích của tác giả: "Gone for a six, tiếng lóng của Không quân Hoàng gia Anh để nói về việc chết trận."