Khung cảnh bây giờ đối với tôi rất là thân quen
Để có thể giải thích cho mọi người thấy cảnh này có lẽ chỉ cần một từ là đủ. Đó chính là,"Tàn Tích".
Mặc dù tôi đã đi một vòng xung quanh các tòa nhà lân cận, Tôi chẳng tìm thấy cái nào nguyên vẹn cả . Cách đây không lâu, có rất nhiều người sống ở đây. Những cửa hàng và các tòa nhà và những cảnh nhộn nhịp đã bị hủy hoại bởi ném bom và đánh bom. Hiện tại, nơi mà những âm thanh sợ hãi của cư dân, giờ chỉ còn nghe thấy tiếng của những cơn gió.
Chúng tôi hiện tại đang ở trong tàn tích.
"Cuộc đi săn của chúng ta bắt đầu rồi, mọi người sẵn sàng chưa?" (Sena)
Trái ngược với hoàn cảnh sợ hãi bên ngoài kia, giọng nói đầy tự tin vang lên từ Sena-sensei. Đối với chúng tôi, thầy ấy chính là người lãnh đạo có nhiều kinh nghiệm và khả năng chiến đấu rất tin cậy
"Tiến lên, Kishimine! một lần nữa hãy mang chúng ta đến với chiến thắng" (Tendou)
Một giọng nói dễ thương chỉ dẫn tôi giờ đây nó vẫn còn vương vấn trong tai tôi. Tendou Shinobu, mặc dù cô ấy là con gái, nhưng cô ấy vẫn là chỉ huy người đã tiếp thêm tinh thần và nhiệt huyết cho chúng tôi
"Đã rõ, cứ để đó cho em" (Kishimine)
Tôi trả lời với phong thái bình thản.
và, trận đấu lặng lẽ bắt đầu. tôi là một người đột kích, nhiệm vụ của tôi là dẫn đầu mọi người xông thẳng vào giữa tàn tích. Tôi không bao giờ nhìn lại bởi vì những đồng đội đáng tin cậy của tôi đã bảo vệ phía sau của tôi vì thế tôi có thể tự do nhìn lên phía trước.
Tôi đã chuẩn bị trước Assault Rifle (súng trường tấn công) mà thường thấy ở các Sub Rangers(*). Nó giống như một phần của tôi vậy do tôi đã sử dụng nó quá thuần thục. Miễn là tôi còn giữ nó. Tôi có thể xử lý cả một lính bắn tỉa đang nấp ở một nơi nào đó trên chiến trường.
(*)Sub Rangers cái này mình mò không thấy có ai biết không giải đáp cho mình với
Sớm thôi, chúng tôi sẽ có mặt ở góc phố. Nơi đó là nơi nguy hiểm nhất. Đây không phải lần đầu tiên chúng tôi chiến đấu ở chiến trường. Chúng tôi biết rằng góc phố này là nơi "phục kích lý tưởng nhất".
Nhưng mà, không cần phải dừng lại... Sena-sensei người ở hậu phương, đang gọi chúng tôi.
"Tôi sẽ ném nó" (Sena)
Từ đằng sau tôi, thứ gì đó như một quả cầu được ném lên trời.
Thứ được ném bởi Sena-sensei là một quả lựu đạn. Không bỏ lỡ việc khoảng khắc nào, quả lựu đạn rơi xuống góc phố và phát nổ.
Nó tạo một vụ nổ to và cơn bão chết chóc.
Ngay khi vụ nổ kết thúc, tôi lao thẳng vào góc phố.
"Làm được rồi" (Kishimine).
Tôi xác nhận có sự hiện diện của kẻ địch. họ là những người lính của quốc gia khác, đang mặc bộ quần áo ngụy trang. Có ba người tất cả. Hiện đang ẩn trong bóng râm của nơi trú ẩn. Họ đang phục kích những người tới đây. Có lẽ kẻ địch cũng đoán được bước tiến của chúng tôi, họ không có vẻ bị thương bởi lựu đạn.
Nhưng ở trên chiến trường, một hành động nhỏ quyết định tất cả. Do họ cố gắng chạy khỏi lựu đạn, họ đã mất một đống thời gian để phát hiện ra tôi và bóp cò.
Thế là quá đủ đối với tôi.
Không chậm trễ, tôi rút Assault Rifle ra. Ngay lập tức, tôi tập trung "Iron Sight" (như cái hồng tâm hay thấy ở game bắn súng ý) vào đầu của kẻ địch và bóp cò.
Viên đạn di chuyển với tốc độ trong chớp mắt, với độ chính xác cao vào đầu kẻ thù
Từng người một, tôi di chuyển súng sang hai người còn lại và bắn họ. Mặc dù trang bị một lớp giáp, nó vẫn không thể bảo vệ họ khỏi làn mưa đạn của Assault Rifle. Ngay lập tức họ đã ra đi, cả ba người . Tendou, người đang bao phủ đằng sau tôi, tiến lên phía trước. Từ lúc Rena-sensei đáp quả lựu đạn đến bây giờ chưa được ba giây.
"Được rồi, mục đích thực sự mới bắt đầu từ đây. Kishimine tiến thẳng về phía trước!" (Tendou)
Tôi nghe giọng của Tendou ở đằng sau tôi. Giọng nói đó kích thích giống như Adrenalin (*) vậy. Lòng can đảm của tôi tăng lên vùn vụt. Vô tình, tôi quay lại và nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy. Nhưng, nó không phải thứ mà tôi có thể muốn thấy là thấy được. Nếu không có những âm thanh của súng đạn thì tôi để tỉnh táo lại thì tôi chắc đã chết ngay tức thì. Đây chính là chiến trường tôi tham gia.
(*)Adrenalin là một hoocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm
Chúng tôi lập đội hình ba người và tiếp tục tiến lên. Địa điểm hiện tại là lãnh thổ của kẻ địch. họ chắc chắn đang nấp ở một địa điểm nào đó để xử lý những người dám bước chân vào lãnh thổ của họ.
Đơn giản là chúng tôi rất là mạnh nên việc vào thẳng lãnh thổ của họ mà không chút lo sợ là hiển nhiên
"Để thu hút sự chú ý của chúng, tôi sẽ bắn những phát cảnh báo, Hãy vào trong phạm vi rồi xử lý dứt điểm chúng nha, Kishimine! " (Sena)
Chiến thuật mà Sena-sensei thường xuyên sử dụng trong chiến trường là bình tĩnh mà đánh. Trái ngược với chiến thuật của sensei là Tendou
"Cứ để đằng sau lại cho tôi! Tôi sẽ khiến cho bọn con hoang phải hứng chịu cực hình" (Tendou) (câu này nó hơi bậy nên mình dịch nó né né nội dung gốc đi)
Khi trận chiến trở nên tàn khốc hơn, Tendou, người mà thường xuyên nói năng tử tế và trang trọng, đã trở thành một con người đối lập hoàn toàn với con người thường ngày của cô
"Đã rõ, em lên đây"(Kishimine)
Dưới sự bảo hộ của họ, tôi xông thẳng vào làn mưa đạn. Bộ đôi đằng sau tôi tấn công những ai mà họ gặp được.
Tôi khá là tự hào về việc nhắm bắn nhanh và tỷ lệ chính xác của từng viên, sự kết hợp giữa tình yêu và đạn. Khả năng này được Sena-sensei gọi là "sự đồng nhất giữa chủ thể và vật chủ". Thời điểm kẻ địch tấn công trực diện, họ đã không có khả năng đánh bại chúng tôi ở khoảng này rồi.
Nhưng mà, đây là lãnh thổ địch nên chắc chắn họ sẽ không tấn công trực diện. Rõ ràng là kẻ thù đang nấp đi và trốn như những Ninja và tấn công chúng tôi từ sau lưng.
Tuy nhiên, nếu tấn công ba người chúng tôi từ sau lưng đồng nghĩa với cái chết. Lý do là, đội hình ban đầu của đội tôi là bốn người.
Nhiệm vụ của bộ ba là tiêu diệt và ám sát. Ở một nơi nào đó trên chiến trường, đồng đội tôi hiện tại đang phục kích để bắn tỉa bất cứ ai mà cô ấy thấy.
Nhiệm vụ của cô ấy là xử lý những tay bắn tỉa của đội đối phương. Khi mà kẻ thù tấn công từ đằng sau chúng tôi. Ngực và đầu bị găm thẳng vào bởi những viên đạn hạng nặng không phải là chuyện xa lạ.
Bởi vì có cô ấy ở đó mà chúng tôi có thể chạy thẳng vào chiến trường mà không lo nghĩ điều gì cả, chúng tôi những người làm nổi bật trên tiền tuyến này. Tuy cô có lịch sử chiến đấu lâu dài nhưng cô ấy lại đứng sau chúng tôi và dạy cho chúng tôi cách để sống sót trên chiến trường.
"Chơi cùng team, thắng và thất bại. Những điều như thế không ảnh hưởng tới tôi. Tôi đơn giản chỉ là muốn tấn công người khác thôi".
Đó là khẩu hiệu của cô ấy. Họ, không, những cô gái đó, không hề có một chút nào là thương xót cả, họ đơn giản chỉ muốn tấn công những người nào còn thở được.
Xu hướng trong chiến tranh của họ quá là hiển nhiên rồi. Do sự hình thành bức tường sắt họ đã mất đi trí khôn của mình, từng người từng người một bị bắn và ngã xuống. Không lâu sau, số lượng kẻ địch đã không còn. Dấu hiệu của cuộc chiến kết thúc đã ngay trong tầm mắt.
"Trận đấu kết thúc~! Team Câu lạc bộ game hiện đại của Học viện Izunomiya, bạn đã đạt được một chiến thắng áp đảo"
Giọng nói của một người phụ nữ không tham gia chiến trường vang lên và tầm nhìn tôi đen lại
Người con trai được gọi là Kishimine Kengo, đột nhiên lấy lại ý thức của mình.
Sau khi lặp lại hành động của việc đóng và mở đôi mắt trong một khoảng thời gian, anh dần dần nhận ra nơi mà hiện tại anh đang ở.
Thứ ở trước mặt anh ấy là màn hình của chiếc máy chơi game và mô hình của một người đang mặc bộ cosplay đáng yêu của một nữ trung học lồng tiếng. trên tay anh hiện tại là bảng điều khiển. Nơi đây không giống như chiến trường mà là hội trường tổ chức sự kiện ở Akihabara, Tokyo.
"Bạn đã trở thành khách hàng thân thuộc của JGBC (nó là viết tắt của 'Japan Game Battle Championship '), bạn đã vượt qua vòng đầu tiên với một điểm số áp đảp!"
(Ra vậy, Ta thắng rồi, hử)
Giọng nói đáng yêu của một cô gái đã khiến chúng tôi công nhận chiến thắng của mình.
Trên màn hình to đùng của hội trường, kết quả của "FPS games"_"Flashy health recovery, Panicky blow and Swift death Game" như Kishimine thấy - nó vừa mới được chơi cách đây vài phút trước đang được hiển thị. số kẻ thủ chúng tôi giết được gấp chục lần so với các đội khác. Mặc khác, số lượng chết của đội tôi là con số không. nói chung đây là trận áp đảo. Ở chế độ FPS, trận đấu một chiều được cho là rất hiếm. đội bạn hiện tại đang hối tiếc về thất bại của họ. họ chỉ có thể nguyền rủa vận xui của họ khi giáp mặt chúng tôi ngay ở vòng đầu tiên.
Khi anh ấy quay lại, anh nhìn thấy đám đông của những người tham gia trên khắp hội trường đang tụ tập xung quanh anh.
Họ bị dung động bởi lối chơi tuyệt vời của Kishimine và đồng đội và đến để chúc mừng họ, một số thì la ó, nói rằng kỹ năng của họ có thừa kỹ năng.
Đã có lúc anh lo lắng về cảnh tượng này. Tuy nhiên bây giờ nó rất là khác đối với anh.
Kishimine của những năm trước chắc chắn sẽ không bao giờ làm những việc như xuất hiện trước công chúng. anh đơn giản chỉ thích ở một mình. Anh không bao giờ vào câu lạc bộ hoặc dừng lại ở một điểm nào đó cùng với một người bạn sau giờ học mà chỉ cắm đầu về nhà. Còn hơn thế, ngoài người thân ra, anh không bao giờ nói chuyện với người khác giới.
(Đến giờ rồi...)
Anh nhìn thẳng vào đồng đội anh ấy. Tại nơi đây, hiện có ba người đồng đội đáng tin cậy của anh ấy, hai người là nữ. Hơn nữa, "Các nữ sinh trung học thậm chí có thể làm cho một bông hoa đỏ mặt" dùng để nói về những cô gái đó với vẻ đẹp nghiên nước nghiêng thần, có thể là lý do của những tiếng la ó ngày càng nhiều.
Vào ngày đó, Kishimine luôn ở bên cạnh những cô gái đó. Trong ba năm học trung học, anh chưa từng nghĩ sẽ có những ngày như thế này.
Tuy nhiên, Kishimine Kengo thi thoảng hay nghĩ về những điều đó
"Mình tốt nhất nên bỏ những suy nghĩ này sang một bên, những ngày như thế này cũng không tệ lắm"(Kishimine)