*Phần 1:
*KinKon**KanKon* tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên
Đây chính là khoảng khắc mà những học sinh bình thường nghỉ giải lao sao một ngày học căng thẳng. Thời gian mà tất cả mọi người đều mong mỏi chờ đợi.
Ngay cả Trường tư Izunomiya cũng không phải ngoại lệ. Cô gái ngồi trước Kishimine nói “ Chúng ta làm gì bây giờ nhỉ?” hồn nhiên hỏi cô gái ngồi bên cạnh, cô gái ngồi bên tay phải cũng có một cuộc nói chuyện thú vị với những người khác.
Cậu ấy cho dù nhìn đâu cũng thấy cảnh đó, bởi vì dĩ nhiên đây là trường dành cho nữ sinh và cậu hiểu rằng cậu là một hiện tượng lạ so với họ.
Có thể, người bình thường sẽ ghen tị khi biết được tình hình hiện tại của cậu. Mà sự thật thì, cũng có vài người bị chuyển vào trường nữ sinh vì những lý do đặc biệt. Ví dụ như là cậu học sinh ngồi bên phải dưới Kishimine với một khuôn mặt ảm đạm cũng là một trong số đó.
“*Sigh*……Lại một ngày kết thúc không có gì xảy ra cả…......Chúng ta nên làm gì sau giờ học đây….?”
Tên của cậu ta là Kusakabe Yuuki. Nếu có ai đó tránh tiếp xúc với Kishimine thì cậu ấy sẽ là người con trai duy nhất ở trong lớp. Điều đáng chú ý nhất là cậu ấy cố tình hỏi hiệu trưởng về tin đồn tại ngày đầu tiên đến trường.
Kishimine và những người khác có sức hút và vẻ ngoài trông cũng rất bình thường. Tuy nhiên, Kushakabe là người thiết kế thời trang nổi tiếng vẻ ngoài trông giống như người mẫu vậy. Do đó cậu bị chuyển vào trường của Ojou-sama. Rõ ràng trường đã cấm nhuộm tóc nhưng mà cậu vẫn cố ý nhuộm tóc sang màu nâu khi nhắc đến việc cậu sẽ không được nhận bằng cấp thì cậu bảo đây là tóc thật của cậu. Khi mà đồng phục của cậu có bị rách thì giáo viên cũng không thèm chú ý đến.
Hơn nữa, cậu cũng khá nông nổi và nói về cái gì đó như
“Tôi sẽ cố gắng hết sức để khiến cho Ojou-sama trở thành người yêu của mình
” nhưng sau 4 ngày chuyển đến, cậu đã hoàn toàn mất đi ý chí. Lý do cũng dễ hiểu thôi. Đó là bởi vì cậu tưởng cậu sẽ được chú ý như ngôi trường cậu từng học
nhưng rồi cậu nhận ra rằng ở đây con trai khó có thể nhận được sự chú ý của con gái. Vì vậy, để nói chuyện được với một người đã rất khó, khuốn chi là có người yêu.
Lấy ví dụ như là, sau giờ học bên trong lớp tràn ngập những cuộn trò chuyện thân mật của những học sinh nữ nhưng
không có một ai dám tiếp cận và nói chuyện với con trai cả. Bầu không khí ở đây nó nói cách khác là [coi khinh phép lịch sự]đối với sự hiện của họ.
Như mọi ngày, cậu ấy đến nói chuyện với Kishimine ở góc lớp và nói về kế hoạch của cậu ngày hôm nay.
“Nói đi Kishimine. Kế hoạch của ông trong ngày hôm nay là gì vậy?”(Kusakabe)
“C-Cho dù ông có hỏi đường đột như thế thì, tôi cũng chỉ định đến thư viện như mọi lần thôi.”(Kishimine)
“*Sigh*, Từ lúc tôi nghe về điều này tôi cứ nghĩ là cái khoảng thời gian cậu dành lúc tan học thật cô đơn làm sao nhưng mà bây giờ tôi làm cảm thấy ghen tị khi cậu có một mục tiêu hay cái gì đó. Geez, trước khi bị chuyển đến đây, tôi nghe nói rằng tôi luôn là trung tâm ghen tị của bọn con trai cả trong lẫn ngoài trường. Còn bây giờ tôi còn không thể nói chuyện được với một người con gái…..”(Kusakabe)
“Mới được có 4 ngày kể từ lúc chuyển vào trường thôi mà? Còn quá sớm để từ bỏ đó, nếu như ông dành một chút thời gian chắc ông có thể nói chuyện được với một hoặc hai người con gái đó.”(Kishimine)
Do Kishimine không biết làm thế nào để trả lời cho chính xác nên chỉ có thể an ủi cậy ấy mà thôi.
Mặc dù biết mình phải nói thật, nhưng cậu vẫn luôn nói những lời đó. Bởi vì trong mắt của Kishimine, Kusakabe là một người rất ngầu. miễn là cậu chỉ cần thẳng thắn nói chuyện và tiếp cận họ từng chút một thì cậu ấy sẽ sớm nổi tiếng thôi.
Và rồi, điều đó đã xảy ra.
[Uh,Uhm….]
Ngày hôm đó có một chuyện hiếm có xảy ra. Một người con gái trong lớp tiếp cận chúng tôi.
Kishimine ghét phải nhớ tên của tất cả con gái trong lớp nhưng, cậu biết cô ấy. Tên của cô là Tanabe Mai và cô là đại diện lớp của chúng tôi.
Đây là một điều không bình thường ở trường, nhưng cô ấy quá đáng yêu và đẹp. Tóc ngắn cùng với điệu bộ nghiêm túc cũng như tính cách, cậu hiểu rằng điều đó sẽ trở thành thứ khiến cho người khác rung động trước cô nếu người đó muốn tán cô thì phải biết cân bằng giữa 2 thứ giữa Ojou-sama và lớp trưởng.
“Aah, không phải là lớp trưởng Tanabe-san đó sao! Cậu có điều gì quan trọng cần nhờ mình à?” (Kusakabe)
Ngay lập tức Kusakabe lấy lại phong độ và nói trong khi đang chuẩn bị tinh thần.
Nhưng, cô ấy đột ngột phản ứng lại hành động của cậu
“~Hiiiiii…..”
Kishimine không hề bỏ lỡ khoảng khác thét lên đầy sợ hãi của cô.
“U-Umm……Sensei có nhờ tớ chuyển lời, tớ không biết ra sao……nhưng ngày mai, có một buổi tiếp tân giới thiệu cho học sinh mới và học sinh chuyển trường. Đó là lý do, cả hai cậu được mời lên hội trường sau giờ học….”(Tanabe)
“A,Ah, chúng tôi hiểu rồi, cảm ơn nhiều nha”(Kusakabe)
Tôi không biết có phải là hiện tại cô ấy đang sợ hơn so với lúc trước không. Kushakabe liền nói lời cảm ơn với giọng nhỏ nhẹ cùng với khuôn mặt cứng nhắc của cậu.
“Vậy, vậy thì……. Tớ đã nói hết những điều mà giáo viên đã nhờ rồi.”
Lớp trưởng Tanabe liền đi ra khỏi đó như kiểu cô đang trốn chạy vậy.
Kushakabe liền thở dài trong đau khổ.
“Ha~ Ông có nghe câu vừa nãy không? Chỉ là nói chuyện một chút thôi mà cái phản ứng [Hiii~] có phải hơi quá không….. Cứ tôi như kiểu đã làm một cái gì đó rất xấu vậy và giờ lương tâm của tôi đang cắn dứt đây nè.”(Kusakabe)
“Mình chả thể làm gì mà đúng không? Ngay cả hiệu trưởng cũng đã nói là trường đã bị như vậy khi quyết định cho học sinh nam nhập học đây”(Kishimine)
“Nhưng mà, tôi không nghĩ rằng nó lại xấu đến mức này. Sigh, nếu cái tình trạng này cứ tiếp diễn thì chỉ nơi duy nhất có thể cứu vãn đó chính là câu lạc bộ. Bởi vì chỉ cần gia nhập, chắc chắn tôi c sẽ có một hoặc hai cơ hội để có thể nói chuyện đàng hoàng với nữ sinh. Nói đến vấn đề này, Ông có dự định sẽ tham gia cậu lạc bộ nào không, Kishimine?”(Kusakabe)
“Không có, tôi không có ý định tham gia vào cái nào cả nhưng……. Còn ông thì sao? Ông đã tìm được nơi nào mà ông để ý chưa? (Kishimine)
“Trước đây, tôi đã từng rất thích điền kinh, ngay cả chơi bóng đá ở trường cũ cũng rất tốt. Tôi có nhiều lựa chọn mà. Nhưng mà, nếu tôi buộc phải vào thì tôi sẽ chọn cái gì lâu đời nhất như thể dục nghệ thuật* hoặc bơi lội”(Kusakabe)
(Thể dục nghệ thuật là một bộ môn thể dục dụng cụ trong đó các vận động viên biểu diễn nhiều động tác với nhiều dụng cụ khác nhau.vd như: Xà kép, xà đơi, xà lệch và cầu thăng bằng)
“…..Tại sao ông có tận 2 lựa chọn vậy?”(Kishimine)
Tôi thực ra cũng hiểu được đôi chút nhưng tôi vẫn quyết định hỏi vậy.
“Tại sao ư. Đó là bởi vì. Nếu có ai đó hỏi cậu rằng cậu đã được chiêm ngưỡng hình tượng con gái trung học mặc Leotard hoặc đồ bơi chưa thì chả phải ai cũng sẽ đến và nhìn chúng đúng không?”(Kusakabe)
(Leotard là đồ mà con gái hay mặc khi tập môn thể dục nghê thuật)
Kishimine thở dài sao khi nghe được câu trả lời vượt quá những gì cậu tưởng tượng.
“Nếu có ai đó tránh ra những quan niệm phổ biến này và không nghĩ quá nhiều về nó, thì ngôi trường đã trở thành thiên đường rồi cũng nên” (Kishimine)
“Vậy thì nó chẳng còn ý nghĩa gì hết! Tôi muốn có bạn gái, tôi muốn đi hẹn hò với cô trong bộ đồng phục trường, và tôi muốn đi cùng cô ấy xem pháo hoa lúc tối và tôi muốn có một cuộn hẹn bí mật cùng cô trong nhà kho của phòng thể chất(cái này nghe hơi mờ ám nè) chết tiệt! nếu đây là cuộc sống trung học thì tôi đã có thể tận hưởng nó dù chỉ một lần rồi”(Kusakabe)
Giọng của cậu rất có ảnh hưởng có vẻ đó chính là lý do vì sao nhưng các cô gái sẽ không nghe được bởi vì khi họ còn ở lớp thì giọng của cậu rất là nhỏ. Kusakabe đã trở thành bậc thầy của kĩ năng nói chuyện rồi.
“Ra là vậy à…….. Nhưng mà nó làm tôi bất ngời đó. Ông nhìn giống như một người nổi tiếng, nên tôi tưởng ông sẽ có kinh nghiệm nói chuyện với một hoặc hai người con gái.”(Kishimine)
“Gufuu”(Kusakabe)
Tôi đã nói một thứ mà cậu ấy không muốn nghe, huh? Kushakabe liền úp mặt xuống bàn trong khi đang ôm bụng một cách thái quá.
“Ah, lỗi của tôi. Liệu tôi đã nói từ gì đó khó chịu à?”(Kishimine)
“Plus, Cô ấy học cùng lớp với tôi cho đến năm 3. Thử tưởng tượng xem. Nó khó đến thế nào khi học chung với người con gái đã từ chối mình suốt từng ấy năm đúng không?”(Kusakabe)
“Đừng có nói là, ông chuyển trường chỉ vì lý do đó nha”(Kishimine)
“Đúng vậy. Đó chính là lúc tôi chia tay con người cũ của tôi và cô ấy…..”(Kusakabe)
Đột nhiên. Tôi nhớ lại những câu nói của Yamashiro-sensei. Đây chính là cơ hội tốt để thay đổi cuộc sống trung học của tôi sau khi chuyển đến trường Izunomiya
Chắc chắn rằng Kushakabe chuyển trường bởi vì có lý do chính đáng.
“T-Thôi thì cố gắng lên. Còn bây giờ, tôi phải đi đến thư viện đây.”(Kishimine)
“Geez, ông đúng là lạnh lùng đó. Mà cũng chả giúp gì được vậy thì, hãy cùng gọi đứa con trai cạnh lớp để trao đổi thông tin cùng với nhau đi hoặc là ông có muốn chơi trò chơi trên PSP không….?”(Kusakabe)
“PSP?”(Kishimine)
Cậu liền phản ứng với câu hỏi mà cậu chưa từng dùng trong một tình huống bất ngờ như thế này.
‘Chết tiệt’, giống như trước kia cậu có thể sẽ hối tiếc về điều đó. Kushakabe nhìn thẳng vào mặt của cậu trong khi không tin vào những gì mình nghe được.
“Cái quái gì vậy? ông không biết về PSP sao?”(Kusakabe)
“A-Ah, ừ. Tôi không biết một thứ gì về nó cả.”(Kishimine)
“Đây là một trò chơi di động đó. Trò Chơi Di Động. Nói là Play Station Portable cho chính xác.”(Kusakabe)
“Lỗi của tôi. Hóa ra là vậy, ra đây là thứ mà ông nói.”(Kishimine)
“ Cũng không phải là cái gì đó tệ để mà xin lỗi đâu. Thực ra ai cũng có sở thích riêng mà.”(Kushakabe)
“Ừ, hẹn mai gặp lại.”(Kishimine)
“….Ah,ừ. Mai gặp lại.”(Kusakabe)
Do một thứ gì đó hoặc khác làm cho cậu cảm thấy khó chịu. Cậu liền lấy cặp sách và rời khỏi lớp học với một tốc độ chóng mặt.
*****
Kishimine rất là tệ trong khoản nói chuyện với những người năng động giống như Kusakabe từ rất lâu rồi.
Nhưng, ở trong tình huống mà chỉ có 2 người con trai trong lớp, Cộng với 2 người giới thiệu cho tôi và Kusakabe lớp 3-B. Chắc chắn rằng cậu không còn lựa chọn nào khác nhưng mà cậu muốn trở thành người bạn thân có thể nói chuyện với Kusakabe.
Hiện tại cậu đang có liên hệ giữa trường, câu lạc bộ và đồ đạ, cho dù có nhiều hơn hay ít hơn cậu cũng
phải tìm cách đối phó với cuộc trò chuyện
. Nhưng, thỉnh thoảng, cậu cũng không có từ nào để nói. Và tự nhiên, câu nói kỳ lạ như PSP đột nhiên xuất hiện. Nhưng nếu như cậu ấy hỏi những thứ như “Cậu có xem bộ phim tối qua không?” hoặc là”Hôm nay cậu mặc đồ của nhãn hiệu nào vậy?”, cậu cũng không thể tiếp tục cuộc hội thoại được. Cứ nghĩ về cái bầu không khí ngột ngạt vào thời điểm đó, càng khiến cậu nhu nhược hơn.
“Mà, nó cũng chả đáng quan ngại trong tương lai cả.”(Kishimine)
Và, đó chính là thứ Kushakabe đã nhắc đến, cũng chả có gì sai cả dù sớm hay muộn thì cậu ấy cũng sẽ nói chuyện thường xuyên với con gái còn hơn là làm phiền Kishimine. Đó cũng chính là điều mà cậu ấy muốn nhất. Sau tất cả
cậu lại có thể hưởng thụ khoảng thời gian yên bình một lần nữa.
Hành lang của trường sau khi tan học yên tĩnh hơn so với bình thường nhưng, có rất nhiều con gái ở đây và ở đó. Bởi vì dẫu sao đây cũng là trưởng của các Ojou-sama mà. Tất cả nữ sinh đều nói chuyện với nhau và tận hưởng chúng một cách tinh tế. không giống như trường cũ của cậu nơi mà con gái hay cười với cái điệu [Kyahaha] với giọng rất to, ngay cả hành lang cũng bị chiếm đóng bởi con gái để ngồi và chơi game. Không hề đùa giỡn chút nào. Cậu nghe được tiếng cười [Ohoho] đầy thanh lịch của những nữ sinh.
“Mình cảm thấy tiếc cho Kushakabe, nhưng mình nghĩ rằng sẽ không có phòng nào cho con trai vào cho đến khi tốt nghiệp.”(Kishimine)
Với lại, đây quả là món hời đối với Kishimine. Theo như kế hoạch, cậu sẽ không bị ai làm phiền ngoại trừ Kushakabe. Và rồi cậu sẽ được đắm mình trong sở thích đọc sách từ năm đầu cho đến khi tốt nghiệp.
Còn một tầng nữa, nằm ở một bên góc của ngôi trường. Quả nhiên Izumiya là một ngôi trường rộng lớn, giáo dục cả chương trình cấp 2 và cấp 3. Cả 2 tòa nhà này phân chia được xây dựng theo cách cho chúng đối mặt với bắc và nam và có chung một con đường để vào trong. Ở giữa là hội trường cho cả cấp 2 và cấp 3 và cũng là lý do của những sự kỳ vọng. Lý do mà Kishimine nhập học vào trường này chính là – Thư viện.
Thứ mà đã tồn tại lâu đời ở Izumiya, cộng thêm sự kết hợp giữa trường cấp 2 và cấp 3 đã khiến cho thư viện này to hơn so với bình thường. Tòa nhà này là một khu độc lập hai tầng thoáng mát và hình trụ. Một nửa tầng một là quầy cho mượn và bàn để tự học, đây là những bộ bàn ghế sắp xếp cạnh nhau ở giữa tầng hai nhưng mà, khoảng không gian để nghĩ ngơi đã bị lấy đầy và bị bao bọc bởi các kệ sách. Thậm chí đếm và suy nghĩ sơ bộ về con số của bộ sưu tập trong thư viện thôi cũng đủ mệt rồi. Cậu liền đi thẳng đến kết luận rằng việc đọc được toàn bộ trong một năm là hoàn toàn không thể. Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi mà trái tim của cậu đã đập rộn ràng vì phấn khích rồi.
Chưa hết, mặc dù chưa đến bốn ngày kể từ khi học kì I bắt đầu. cậu đã để ý rằng ngoài cậu ra vẫn có người khác hiện tại đang có mặt ở trong thư viện. Số lượng sẽ tăng khi kì thi giữa kì ập đến hoặc có một sự kiện nào đó nhưng, đối với Kishimine đây là một điều quá lớn so với nhiều điều anh đòi hỏi. Cách thức đọc sách của cậu không phải bình thường.
Vì vậy nếu có thể, cậu sẽ cảm thấy biết ơn nếu có vài người bên cạnh cậu.
“Tuy nhiên, vẫn có những người yêu sách ở khắp nơi nữa nhỉ?”(Kishimine)
Trong khi đang cảm thấy hạnh phúc, Kishimine liền đặt cặp sách xuống bàn còn mắt thì liếc nhanh sang cô gái duy nhất đang ở trong thư viện như cậu.
Cô ấy như thuộc kiểu cô gái trầm lặng. Và dĩ nhiên, cô ấy chắc chắn rất dễ thương giống như những kia. Cậu tự hỏi rằng không biết cô có thích đọc sách hay không, vì cô ấy hiện giờ đang nhìn chăm chú vào phiên bản bỏ túi của một thứ gì đó.
Trong khoảng khắc đó, cậu nhìn thẳng vào ngực của cô. Không, không phải vì tai nạn hay là làm gì cả mà là để xác định năm cô học thông qua màu của ruy băng.
Nó màu hồng. Điều đó có nghĩa là cô hiện đang học năm 2. Trong vô thức và khá bất ngờ bộ ngực to đó đã đánh cắp ánh mắt của cậu trong một khoảng khắc.
Có thể, đó chính là lý do mà cậu nhìn thẳng cô trong một khoảng thời gian dài và cô cũng đã nhận ra cậu nhìn vào cô.
Kishimine liền hốt hoảng đảo mắt, và bắt đầu lật từng trang một trong cuốn sách để tìm cách trốn tránh. Nếu như cậu có một chút can đảm như Kushakabe, thì cậu có thể sử dụng cuốn sách như một mục đích để nói chuyện với cô. Nhưng, Kishimine dĩ nhiên sẽ không có can đảm để bắt đầu cuộc nói chuyện với một người khác giới mà mình không biết.
Cậu bình tĩnh lại, cậu bước thẳng vào bên trong kệ sách và bắt đầu tìm kiếm. Đó chính là khoảng khắc hạnh phúc của Kishimine.
“Được rồi. Mình sẽ sử dụng cuốn này.”(Kishimine)
Cuốn mà cậu đã chọn là “Bá tước Monte Cristo” được viết bởi Alexandre Dumas. Ở trong đây không hề có một hàm ý ẩn nào bên trong cuốn cậu chọn cũng không phải do cậu đã từng nghe nói về tiêu đề này trước đây. Đây chỉ là cuốn sách mà cậu chưa từng đọc qua.
Cậu liền nhanh chóng quay lại bàn học. Cậu đã có dự định là sẽ mang nó về nhà đọc nhưng mới có vài ngày kể từ lúc chuyển vào nên cậu chưa hiểu cách để thuê sách ở đây. Với cả, cậu cũng không ghét việc đọc sách ở thư viện. Nói thế nào nhể, thư viện này có bầu không khí thật là độc đáo giống như nơi mà cậu thích đọc sách. Lợi nhuận lớn nhất ở đây là cậu có thể đọc bất cứ quyển sách vào bất kỳ thời gian nào khi mà vẫn còn trong thư viện.
“Mình có thể dành cả ngày để đọc sách ở đây” , mặc dù mơ mộng như vậy, khoảng trống và sự trống rỗng xuất hiện khi mà cậu nói kết thúc nó trước khi thời gian để thực hiện kế hoạch khá là khó chịu trên con đường đọc sách của cậu. “Harry Potter và Phòng chứa bí mật” khi mà cậu mua tác phẩm nổi tiếng này và bắt đầu đọc nó sau khi mang về đến nhà, nội dung của nó khá là thú vị, và cậu khá sốc khi biết rằng nó mới là tập thứ 2 của bộ truyện. Đây là một điều vượt quá trí tưởng tượng của cậu.
Đó chính là lý do vì sao mà cậu muốn đọc càng nhiều càng tốt trong khi cậu còn ở trong thư viện trước khi mọi người tập trung ở đây.
Để không lãng phí thời gian của mình, cậu bắt đầu mở cuốn sách.
“Bá tước Monte Cristo”. Câu chuyện được lấy bối cảnh ở châu âu vào thời điểm vua Napoleon còn sống. Tên của nhân vật chính trong câu chuyện là Edmond Dantès. Anh ấy là một sĩ quan điều hướng, anh trở về quê hương ở hải cảng Marseille sau khi kết thúc chuyến đi dài. Những người đang chờ đợi anh ở quê hương là bố của anh và người vợ xinh đẹp của mình. Khi thuyền trưởng trao lại cho anh quyền kế thừa, anh ấy chắc chắn rất là hạnh phúc.
Tuy nhiên,
ngay tại giữa lúc đám cưới đang diễn ra, anh đột ngột bị cảnh sát bắt đi.
“……….”
Bản thân anh không nhận thức được điều gì đang diễn ra nhưng, khi mà cậu đọc đến đoạn đó, một vài hiện tượng kỳ lạ xảy ra bên trong cơ thể của Kishimine. Đầu của anh vẫn hoạt động bình thường, những từ ngữ vẫn vào trong đầu cậu bình thường nhưng, thị giác và 5 giác quan của cậu bắt đầu cảm thấy đau buồn.
Nhân vật chính, Edmond Dantès người bị bắt giữa lúc đám cưới đang diễn ra. Nỗi buồn và những cảm xúc khác mà anh cảm thấy cùng với những câu hỏi như tại sao anh bị bắt, và từ bây giờ câu chuyện sẽ có những chuyện gì xảy ra?
Những dự đoán của Kishimine bắt đầu tăng lên đồng thời với điều đó, hiện tượng kỳ lạ bên trong cơ thể cậu cũng bắt đầu mạnh lên.
Những khung cảnh trong quyển sách bắt đầu sống động hơn, và sớm thôi cậu sẽ vượt qua ranh rới của thế giới thực.
Bây giờ thứ trước mắt Kishimine không còn là những văn bản nữa mà là một khung cảnh. Và cả địa điểm cũng bị thay đổi từ thư viện trường sang nhà thờ Châu âu, nơi mà đáng lẽ không có ai đứng cùng với người vợ xinh đẹp Mercédès, và người cha của anh đang đứng nhìn anh, cùng với cảnh tượng những người cảnh sát xông vào đám cưới để bắt anh.
Bản thân cậu có lẽ không hề nhận ra rằng, suy nghĩ và trái tim của Kishimine giờ đã hòa làm một với Edmond Dantès.
*****
“Tại sao!? Mình chưa hề làm gì nên tội cả!? vậy tại sao mình lại phải chịu cảnh đau khổ như thế này!?”
Bên trong nhà tù lạnh lẽo và tối tăm, tôi tiếp tục buồn rầu về tình huống mà mình bị đặt vào.
Nhưng mà bên trong tù rất là sâu và kín, không biết bao nhiêu lần tôi cảm thấy đau buồn khi mà những từ ngữ này không lọt vào tai của quản ngục.
“Tại sao!? Tại sao chuyện này lại xảy ra!?”
Không biết bao nhiêu lần tôi cố gắng suy nghĩ về nó, tôi vẫn không thể tìm ra lý do vì sao. Và cuối cùng tôi cảm thấy mệt mỏi với tất cả những lần đi ra ngoài và khóc lóc, cuối cùng tôi cũng chịu thua và chìm vào một giấc ngủ sâu.
Và cứ như thế một ngày trôi qua.
Và một lần nữa những thứ trước mắt tôi khi mà tôi tỉnh giấc là một nhà tù lạnh lẽo và tối tăm.
Hơn nữa, cứ như nhế mỗi ngày trôi qua như một khoảng trống vậy, cuối cùng ngày cứ thế trôi qua và hết một tháng nhanh như chớp mắt vậy.
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn và háo hức mong chờ một ngày, tiền sử của tôi sẽ được trong sạch, nhưng thậm chí còn không có một chút thay đổi gì trong những ngày đen tối này.
Và thế là không lâu sau 1 năm đã trôi qua. Trong thời kỳ này, không có một chút ánh sáng nào lọt vào mắt tôi cả. Dành cả ngày ở trong cái nhà tù ảm đạm và buồn bã này suốt một năm trời và cuối cùng tôi nghĩ rằng tự tử là cách duy nhất để tôi có thể thoát ra khỏi đây. Và như vậy tôi cứ vứt sạch những bứa ăn được mang đến cho tôi, để cuối cùng tôi cũng có thể chết vì đói.
Nhưng vào khoảng khắc đó, tôi nghe thấy âm thanh [Gatsun][Gatsun] chui vào tai tôi.
Sau đó tôi nhận ra rằng, những âm thanh đó đang dần dần lại tiến lại gần đến chỗ tôi. Có một ai đó giống như tôi, bi gian cầm ở trong nhà tù tối tăm này đang đào hố dưới mặt đất
“Tôi sẽ sống!” người đang đào hố nói.
Hai từ “Vượt ngục” bỗng dưng hiện lên trên đầu tôi, cách thức cũng đơn giản như người đó, tôi cũng sẽ thoát khỏi đây bằng cách đào một chiếc hố.
Tôi tràn đầy quyết tâm.
Nhưng, rõ ràng không có một công cụ nào để đào hố cả.
Vậy nên trước tiên, tôi sẽ làm vỡ bình nước của tôi, và từ những mảnh của nó tôi bóc lớp thạch cao của bức tường, và từ tay cầm của cái chảo mà được rót súp vào đưa cho mỗi ngày, tôi bắt đầu đào một cái hố.
Các hoạt động của cơ thể có vẻ không được tốt. Nhưng đối với tôi bây giờ, điều mà tôi suy nghĩ nhiều nhất đó chính là thời gian. Vì vậy, mỗi ngày tôi đào thật từ từ từng chút một.
Nhưng, những thứ ở phía trước thì-.
Là một bức tường đá vững chắc.
Có lẽ, nó là nền của tòa nhà hay một thứ gì đó. Và tôi sớm nhận ra chiếc mũ và những dụng cụ trang điểm. Tôi tậm chí còn không để lại một vết xước trên đó.
Cuối cùng, những cố gắng và sự kiên trì của tôi cũng không được đền đáp.
“Chúa ơi! Tại sao ngài lại tàn nhẫn với tôi đến vậy! Chẳng lẽ ngài không có chút sự lương thiện nào trong tim sao?”
Và công việc bây giờ mà tôi có thể làm, là chôn vùi số phận của mình vào trong chiếc hố do mình đào ra.
Nhưng, vị thần mà tôi tin tưởng đã không bỏ rơi tôi, giọng nói của người cai ngục vang lên giống như một ai đó mà tôi đã biết cách đây từ lâu.
“Ai đang ở đó chỉ trính Chúa vậy?”
Đó là một giọng nói cũ.
Kế hoạch vượt ngục của tôi đã thất bại, nhưng những nỗ lực đó đã cho tôi một cuộc gặp gỡ mới.
Và người đó đã sớm trở thành người cha thứ 2 của tôi, một linh mục tên là Faria.
Nhưng, hiện tượng kỳ lạ vẫn không kết thúc ở đó.
“Nè, cậu kia”
“Dạ?”
Hiện tượng kỳ lạ bắt đầu tiếc lộ. Là giọng nói kỳ cựu của linh mục Faria, đột ngột bị thay đổi.
“Kỳ lạ thật, cậu vẫn còn đang ngủ sao? Oi, dậy đi”
Điều đó cũng vậy, đích thị là giọng nói đầy trang nghiêm của một cô gái-.
“Có chuyện gì à, cố gắng lên.”
Khi Kishimine tỉnh dậy, thứ ở trong tầm nhìn của cậu cũng giống như một nhà tù ảm đạm vậy-Không còn như vậy nữa. Cậu hiện giờ đang ở trong thư viện giờ đã được nhuộm đỏ bởi hoàng hôn.
“….? Hử?
Linh mục Faria?” (Kishimine)
“Linh mục Faria? Cậu đang nói cái gì vậy? Cậu có ổn không?”
Giọng nói của cô gái xuất phát từ phía sau cậu.
“Uwaa!?”(Kishimine)
Khi cậu theo phản xạ quay đầu lại, cậu vô tình thốt ra một tiếng hét.
Bởi vì trước mặt của cậu là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Cậu biết ở trường có rất nhiều cô gái xinh đẹp. Nhưng mà, độ xinh đẹp của cô vượt xa tất cả cô gái khác trong trường
Trên khuôn mặt xinh đẹp hình trứng cong hoàn hảo đấy đi chung với đôi mắt tuyệt đẹp và lông mày dài. Tầm vóc của cô cũng không cao nhưng có lẽ đó là vì có đôi chân cao và thon thả, nhìn cô trông giống như một siêu mẫu thường xuất hiện trên T.V vậy.
Mái tóc đen của cô mượt mà và kéo dài đến lưng, làn da của cô cũng khá tương phản và trắng mịn y như lụa vậy. Trên chiếc áo blazer của cô không hề có một nết nhăn nào cả, giống như vậy, trên chiếc duy băng của cô không hề có nếp nhăn trên đó, chiếc duy băng đó màu nâu, chứng tỏ là cô ấy hiện tại đang học cùng năm với cậu.
“Ah, lỗi của tôi. Vừa rồi tôi có làm cậu giật mình à?”
Trong giọng nói trang nghiêm đó, cô nhẹ nhàng xin lỗi cậu. So với những người con gái khác ở trong trường thì đây là một điều cực kỳ hiếm. Dường như cô không cảm thấy phiền khi nói thế trước một nam sinh như cậu.
Một lúc sau, Kishimine lấy lại bình tĩnh của mình và nhận ra tình huống của mình. Có lẽ, do cậu một lần nữa bị cuốn hút vào trong cuốn sách.
“À, không tớ mới là người đáng lẽ phải xin lỗi. Uhm,Umm….. Cậu có phải là thủ thư ở thư viện này không?”(Kishimine)
“Không phải, tôi đến từ Hội học sinh. Vì Kì học mới vừa bắt đầu. Nên tôi đã đi tuần tra xung quanh để cảnh báo những học sinh không có lý do đặc biệt nào mà vẫn còn ở trong trường muộn thế này.”
“T-Từ Hội học sinh à……? Tớ hiểu rồi, ra đó là lý do vì sao, tớ xin lỗi, tớ sẽ lập tức về ngay.”(Kishimine)
Cậu vội vã và bối rối lấy túi và tất cả mọi thứ rồi đứng dậy.
“Cậu không cần phải vội vã đến như vậy đâu. Vui chơi sau giờ học là một điều hoàn toàn khác mà, nhưng tôi chỉ có thể đưa ra lời cảnh báo cho người vừa mải mê đọc sách trong thư viện thôi. Nó chỉ đơn giản là…….. Mà khoan cậu có phải là học sinh chuyển trường năm 3 không? Vậy nên cậu phải điều này để cân nhắc trong tương lai nha người thủ thư ở đây rất nghiêm khắc về thời gian và cử chỉ đó. Vì vậy, sẽ tốt hơn nếu như cậu đi về nhà sớm”
“T-Thật vậy ư?”(Kishimine)
Khi mà cậu nhìn xung quanh thư viện một lần nữa, hình bóng của người con gái ngồi một mình không còn ở đó nữa. Có lẽ cô ấy cũng nhận được lời khuyên tương tự mình và về rồi.
Nói cách khác, hiện giờ cậu đang ở một mình cùng với cô gái xinh đẹp này. Mặc dù chỉ là một sự ngẫu nhiên, nhưng đối với Kishimine, đó rõ ràng là một tình huống mà cậu không thể tránh khỏi. Do đó, Kishimine có một sự lo lấng bất thường.
“C-Cảm ơn cậu vì đã dành nhiều thời gian với mình và cho mình lời khuyên, tớ, khi mải mê đọc sách, thời gian trôi qua lúc nào không biết vậy.”(Kishimine)
“Tôi hiểu rồi. Nghĩ lại về điều đó, cậu đọc khá là chăm chú nhể? Cậu thậm chí còn không đáp lại lời tôi nói. Vì vậy, tôi cứ nghĩ cậu đã ngủ hoặc bị gì đó, nhưng dường như không phải vậy……..”
“R-Ra vậy…..”(Kishimine)
Từ lúc học tiểu học Kishimine đã có thói quen kỳ lạ như thế này. Nếu như cậu đọc sách, cậu sẽ bị cuốn theo nội dung của câu chuyện.
Đó không phải là do độ tập trung cao, cũng không phải vì cậu đắm chìm bên trong sách. Những cấp độ nhỏ nhoi đó không phải lý do khiến cậu như thế. Đi theo lời nói, cậu bị lôi vào câu chuyện của cuốn sách như thể có phép thuật hay thứ gì đó kéo vào vậy.
Trong khoảng thời gian đó, cậu sẽ trở thành nhân vật chính của câu chuyện. Đó là lý do vì sao cậu đọc cuốn sách nào cũng đều thú vị hết, nhưng mặt khác, trong khi cậu đắm chìm trong cuốn sách. Không ai biết lúc đó cơ thể cậu đang làm gì. Cũng giống như vừa rồi, Ý thức của cậu đã trở lại bởi giọng nói của một người lạ trong thư viện.
“Dù thế nào đi chăng nữa.Lần sau Cậu phải chú ý hơn nha”
Trong khi cậu không biết tên của cô là gì. Cô ấy, vỗ vai của Kishimine, rồi quay đầu và rời khỏi đó.
Mặc dù nhìn từ phía sau nhưng dáng người mảnh mai của cô cũng cho biết cô xinh đẹp đến nhường nào. Mái tóc đen dài của cô cứ đung đưa trên mỗi bước chân như một cây liễu vậy. Và cặp đùi trắng nõn, dần dần ló ra bên ngoài chiếc váy đầm thật mỏng manh và quyến rũ làm sao. Cậu không thể nào rũ bỏ khuôn mặt xinh đẹp đầy trang nghiêm ra khỏi tâm trí của cậu được.
Nhưng-Ít nhất, Cậu hiểu rõ ràng cô ấy nằm ngoài tầm với của cậu và không liên quan gì đến cậu cả. Bởi vì vẻ bề ngoài của cậu không có gì cả. Cậu chỉ là một học sinh bình thường, thích đọc sách. Trong một ngôi trường toàn Ojou-sama, cậu chắc chắn rằng cậu thậm chí còn không thể nói chuyện được với một người như cô trong tương lai, một thành viên của Hội học sinh. “ ngay tại lần gặp đầu tiên, tôi không biết tên của cô, thì chắc cô cũng không biết mình đâu nhỉ?” đó là những gì cậu nghĩ.
“Mà thôi, dù sao thì mình vẫn còn những cuốn sách mà.”(Kishimine)
Ngay cả bản thân cậu cũng không biết rằng hiện cậu đang suy nghĩ lạc quan hay là bi quan về điều đó, trong khi suy nghĩ về điều đó, Kishimine cuối cùng đã rời khỏi thư viện.
*Phần 2
Ngày hôm sau, những học sinh mới từ trường cấp 2 và những học sinh chuyển trường như Kishimine tập trung tại phòng hội trường.
“Hôm nay, cô sẽ giới thiệu cho các em về tất cả các câu lạc bộ hiện đang có ở trong trường”
Giáo viên trên sân khấu tuyên bố với một cái mic ở trước mặt của cô. Sự kiện này hiện tại đang diễn ra bên trong; điều này đối với các trường học không phải là quá hiếm vào tháng Tư-Nói cách khác, đó là Sự kiện hoặc là Giới thiệu câu lạc bộ.
Đối với Kishimine, người không có ý định tham gia bất cứ câu lạc bộ nào, sẽ coi đó là một sự kiện bình thường. Do đó cậu sẽ có những suy nghĩ không liên quan đến vấn đề chính như “Trường mình có một cái hội trường tuyệt vời như thế này sao?.......”
Ở ngôi trường trước kia của cậu, khu vực mọi người tập trung là nhà thi đấu và mọi người phải ngồi trên sàn nhà đầy lạnh lẽo. Quả đúng như mong đợi ở trường của Ojou-sama. Họ chắc chắn sẽ không để cho học sinh của mình phải ngồi trên sàn nhà đâu.
Trong khi cậu suy nghĩ về vấn đề như vậy, giáo viên vẫn tiếp tục nói về vấn đề của cô.
Các hoạt động thể thao và văn hóa khá là phổ biến ở trường chúng tôi. Các hoạt động của câu lạc bộ mà bạn tham gia sẽ giúp cho bạn có một kỷ niệm quý giá trong cuộc đời bạn, và v.v.
“Thật mệt mỏi, chắc trường nào cũng có một hoặc hai thầy/cô giáo thích nói chuyện dài dòng như thế này nhỉ?”(Kusakabe)
Kushakabe hiện đang ngáp ngắn ngày dài bên cạnh Kishimine. Cũng chả giúp gì được mà. Mặc khác, các cô gái có vẻ chú tâm vào việc nghe cô nói-Hoặc là đang làm ngơ nó-Tuyệt vời làm sao. Ở phân khu trường cấp 2, họ dường như đã được chỉ dậy các phép xã giao khá là kỹ lưỡng, có lẽ đó là thành quả của khóa đào tạo đó.
“Cũng như những gì hiệu trưởng đã nói vào hôm lễ khia giảng, rằng trường ta sẽ trao quyền quyết định cho các em. Vì vậy, Cô sẽ để cho một người tiếp tục buổi tiếp tân. Tendou-san, cô để phần còn lại cho em đó.”
Cuối cùng thì cô giáo cũng nói xong. Và một cô gái khác bước lên sân khấu và thay thế cô giáo.
Đột nhiên, ngay lúc đó, những học sinh đang im lặng bỗng dưng náo loạn lên như một cuộc hỗn loạn vậy.
“Kya, Hội trưởng hội học sinh, Tendou-san kìa!”
“Không quan trọng cậu nhìn vào cô ấy, cô ấy thực sự rất đẹp nhể?....”
Giống như đang hò reo cho thần tượng của họ vậy, những giọng nói vang lên ở đây khiến cho Kishimine chết lặng.
Rất hiếm khi thấy các cô gái thì thầm nói chuyện bí mật trong trường, nhưng, đây là lần đầu tiên kể từ lúc sinh, cậu thấy cảnh các cô gái cổ vũ cho một cô gái khác.
Không phải là cậu không hiểu được lý do vì sao các cô gái trở nên phấn khích như vậy.
Cô gái xuất hiện trên bục đứng vẻ đẹp của cô như từ một vùng đất xa xôi đến đây vậy. Mái tóc màu đen của cô cực kỳ bóng mượt và đung đưa như câu liễu trên từng bước đi vậy. Tay chân cô cực kỳ mảnh mai và cân đối. Từng chuyển động của cô như một người mẫu chuyên nghiệp vậy.
“Ah, hể?”(Kishimine)
Cảm xúc của Kishimine hiện giờ như kiểu Déjà vu.
Cậu nhận ra cô ấy.
“Xin chào tất cả mọi người. Mọi người đã quen với ngôi trường này chưa vậy?” (Tendou)
Giọng nói đầy trang nghiêm của cô cất lên. Không chỉ riêng ấn tượng về ngoại hình. Đó là giọng nói đầy dễ thương và kiêu hãnh.
“Hôm nay tôi sẽ giới thiệu cho các bạn về câu lạc bộ của trường chúng ta. Những điều mà đã được nói vào ngày hôm nay. Mong mọi người có thể biết điều mà mình muốn làm nhất.”(Tendou)
“Ah!”(Kishimine)
Cuối cùng cậu cũng nhận ra. Cô ấy chính là người đã tiếp cận cậu vào ngày hôm qua trong thư viện.”Không lẽ là cùng người con gái đã nói ở trong Hội học sinh, và hiện giờ cô đang đứng trên sân khấu à?”
“Mình nghe cậu ấy nói rằng cậu ở trong Hội học sinh nhưng, để nghĩ đến việc cô ấy là Hội trưởng Hội học sinh thì…..?!”(Kishimine)
“Oi, ông biết cô ấy à?”(Kushakabe)
Kusakabe, người vừa mới ngáp vì buồn chán mà giờ đã đến gần cậu trong lúc thở dốc vì phấn phích.
“Cô ấy là Hội trưởng Hội học sinh của trường ta, Tendou Shinobu học lớp 3-D ”(Kusakabe)
“Tendou……..Shinobu?”(Kishimine)
Đó chính là tên của cô ấy. Kishimine, người rất tệ trong việc nhớ tên của bạn trong lớp. Bằng cách nào đó, cậu cảm thấy rằng cậu nhớ tên của cô.
“Khuôn mặt và vóc dáng hấp dẫn, Khả năng học tập và đạo đức thì tuyệt vời, cô ấy không hề có một tí khuyết điểm nào cả, cô ấy quả là một Ojou-sama hoàn hảo. Có vẻ như cô ấy cũng khá là nổi tiếng với con gái.”(Kusakabe)
“Thậm chí mình cũng có thể hiểu lý do vì sao. Vẻ đẹp, giọng nói và hành vi trang nghiêm đó chính là thứ đã thu hút những cô gái đến với cô” Cậu ấy kết luận.
“……Kể cả như vậy, làm thế nào mà cậu biết được nhiều về cô ấy vậy.”(Kishimine)
Bằng cách nào đó những từ tôi đang suy nghĩ đã buộc miệng nói ra, Kusakabe, với một nụ cười tươi.
“Bốn ngày là đủ để cho tôi có thể có toàn bộ thông tin về người quan trọng nhất của trường. Ông có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào nếu như ông không có số của một người con gái nào mà cậu biết?”(Kusakabe)
“……Làm thế nào mà ông có được những thông tin hữu ích như vậy trong một thời gian ngắn như vậy trong khi chúng ta đang ở trong địa ngục trời gian này?” (Kishimine)
“Chà, nó là một bí mật của gia đình Kusakabe.”(Kusakabe)
Với niềm tự hào của chính mình, cậu lại giơ ngón tay cái lên.
“Bây giờ, tôi sẽ giới thiệu cho tất cả mọi người về câu lạc bộ của trường Izunomia. Đầu tiên là câu lạc bộ Bóng mềm.”(Tendou)
(Bóng mềm là một biến thể của bóng chày được chơi với bóng to hơn trên sân nhỏ hơn. Được phát minh năm 1887 ở Chicago, bóng mềm còn được gọi là bóng chày trong nhà, bóng chày nữ)
Trong lúc hai người nói chuyện thì Hội trưởng cũng đã kết thúc màng chào hỏi, và sau đó, thay thế cô là các cô gái mặc đồ phục thể dục màu trắng trong khi cầm găng tay và gậy của họ.
“Ngày mới tốt lành nha mọi người. Bọn mình đến từ câu lạc bô bóng mềm. Mọi người ở đây, có ai muốn tiết ra mồ hôi cùng với bọn mình không?”
Những điều như thế cũng là tiêu chuẩn của trường dành cho các Ojou-sama, và sau đó các hoạt động của câu lạc bộ được giới thiệu.
Ở trường cấp hai của Kishimine, khi có một đội đang chơi thì có một vài người tính cách xấu xông vào chiếm lấy cây gậy và cây vợt và đẩy người khác ra rồi cười với điệu mỉa mai người khác. Những điều như thế ở đây chắc sẽ không xảy ra đâu nhỉ? Và thế là thời gian nhàm chán lại đến với Kishimine, người không có ý định gia nhập Câu lạc bộ nào từ đầu.
Câu lạc bộ tennis, câu lạc bộ văn học, câu lạc bộ trà đạo,…. Câu lạc bộ ở đây cũng khá là bình thường, không khác gì một trường trung học bình thường.
“Hm, quần áo của câu lạc bộ trà đạo khá tốt, nhưng câu lạc bộ bơi lợi không được mặc áo bơi à? Nếu như muốn được chứng kiến, thì cách duy nhất là đi du lịch à?”(Kusakabe)
Kusakabe vẫn như thường lệ, luôn nghĩ cách sao cho để có thể lôi kéo và trò chuyện cùng con gái.
Nhưng, người tiếp theo bước vào là từ câu lạc bộ thể dục dụng cụ và họ đang mặc bộ trang phục leotard, có lẽ vì lý do đặc biệt đó, cậu bắt đầu thở dốc vì phấn khích. Có lẽ mình đã sai lầm khi đứng bên cạnh cậu ấy.
“Mình tự hỏi không biết mình có nên gia nhập vào câu lạc bộ thể dục dụng cụ không nhể?”(Kusakabe)
Cậu nói với giọng điệu khó có thể cho là đùa được hay không.
“Tôi xin ông đừng có làm điều gì ngu ngốc để rồi bị đuổi khỏi trường. Nếu tôi mà là đứa con trai duy nhất ở trong lớp thì chắc tôi sẽ cảm thấy tiếc nuối cho bản thân mình mất.”(Kishimine)
“Ông đang lo lắng những thứ không cần thiết đó. Tôi không định làm bất cứ điều gì mà không có sự cho phép của người bên kia đâu.”(Kusakabe)
Chính xác là làm cái gì vậy? Cậu không có bất cứ lý do gì để hỏi điều đó cả.
“….Vậy cuối cùng là, người giới thiệu của câu lạc bộ game hiện đại”
Và rồi, làm việc như là một nhà tổ chức sự kiện, Hội trưởng Tendou-san, công bố tên của của một câu lạc bộ lạ
“Game…….Hiện đại?”(Kishimine)
Nó không hề hợp với các Ojou-sama, với cả, cái tên giống như một chương trình đa dạng hoặc thứ gì đó vậy.
Cùng lúc đó, cậu nhận ra sự thay đổi trong giọng nói và cách cư sử của Hội trưởng Tendou-san.
Ở một khía cạnh nào đó, thì có vẻ cô ấy đang bồn chồn. Giống như, cô ấy đang quan tâm đến một thứ gì đó vậy.
Ngay lập tức, sự hỗn loạn bắt đầu xảy ra bên trong căn phòng hội trường.
Cậu đã sớm nhận ra được lý do vì sao. Những người giới thiệu câu lạc bộ trước luôn là con gái. Nhưng sự hỗn loạn xảy ra khi có sự xuất hiện của con trai.
Ngoài ra, nhìn từ góc cạnh nào thì anh ta cũng không phải học sinh, anh không mặc đồng phục mà mặc bộ áo khoác phòng thí nghiệm màu trắng. Khả năng cao ông là giáo viên Vật lý hoặc Sinh học.
“M-Mình tự hỏi giáo viên lên đây làm gì…..?”(Kishimine)
Anh cũng khá cao, tính cách cũng khá giống người lớn. Không có nghĩa là vai của anh đã đệm thêm thứ gì đó, nói như thế nào, thì anh trông cũng có vẻ trí tuệ cộng với mỗi hành động của anh trông rất mạnh mẽ. Thậm chí không khí xung quanh anh đầy dũng mãnh dường như chỉ có mình anh có vậy.
“Gửi tất cả các bạn nữ của năm đầu, chúc mừng các bạn đã đỗ vào trường! và trong khi đó, tôi cũng xin chúc mừng các quý ông truyển trường! Đầu tiên, tôi xin giới thiệu bản thân mình. Tôi là cố vấn của câu lạc bộ Game hiện đại và là giáo viên vật lý Sena-sensei Akio!”
Đó là giọng nói của người đàn ông trưởng thành, giống như vẻ bề ngoài của anh, anh có một giọng nói mạnh mẽ và thô bạo một cách vô nghĩa.
“Câu lạc bộ game hiện đại. Người ta thậm chí còn không thể câu lạc bộ chúng tôi như thế nào chỉ qua cái tên đó. Chưa kể, câu lạc bộ chúng tôi mới thành lập cách đây 6 tháng và chỉ có duy nhất một thành viên chính thức! Trong thực tế, nó vẫn chưa được coi là câu lạc bộ chính thức do chưa có đủ thành viên. Bản thân sự tồn tại của nó đã được coi là một phép màu rồi! Kể cả sau khi nói điều đó, tôi cũng sẽ không giải thích hoạt động của câu lạc bộ cho tất cả mọi người có mặt ở đây được. Bởi vì, những gì chúng tôi khao khát, không phải là bất kì thành viên của câu lạc bộ! Điều mà chúng tôi thực sự cần nhất là, những người có cùng chí hướng và có cùng trái tim với chúng tôi. Nói cách khác, đó chính là những đồng chí! Nếu ai đó có cùng nhịp đập với tôi như lúc này, thì đừng ngần ngại mà không ghé thăm Club’s Audio-Visual Prep-Room. Tôi nhắc lại, tôi sẽ không nhắc lại bất kỳ thông tin gì về câu lạc bộ chúng tôi. Nhưng, tôi sẽ để lại nó như một món quà dành cho tất cả các bạn!”
Lời giải thích quá là vô lý và dài dòng. Nó hoàn toàn khác so với cô gái đã giới thiệu câu lạc bộ một cách ngắn gọn cùng với đó là sự hấp dẫn. Có lẽ vì lý do đó, Kishimine và các học sinh khác chú ý nó nhiều hơn. Hoặc có thể, họ đã bị cuốn hút bởi anh ta.
Sau bài phát biểu của thầy giáo, căn phòng trở nên im lặng đến lạ thường giống như người biện hộ xin sự vô tội trước bồi thẩm đoàn, chỉ để chờ đợi những câu nói tiếp theo của anh, Kishimine và những người khác đều nín thở chờ đợi.
Và rồi, sau khi lấy một hơi thật dài, Sena-sensei cuối cùng cũng nói
“Mọi người ơi! Ở đây có ai muốn thử cưới Seiyuu không?”
……..Không khí bên trong hội trưởng tại thời điểm đó không thể giải thích chỉ bằng một từ duy nhất.
Sững sờ, bối rối, ngạc nhiên-cùng vô số cảm xúc khác, trong phòng bây giờ bị chiếm giữ bởi sự im lặng và hỗn loạn.
“Seiyuu, người mà lồng tiếng cho các bộ phim và cho các nhân vật anime đúng không ạ?”
“Vậy, có mối quan hệ nào giữa hoạt động câu lạc bộ và đám cưới không ạ?”
Ngay cả Kishimine và những người con gái khác cũng đang không hiểu chuyện gì đang diễn ra cả.
Ngay sau đó, sự hỗn loạn trở nên vô lý hơn kể từ lúc đó.
Cậu có muốn thử cưới seiyuu không?.....người đã nói với khuôn mặt bình thản là thầy giáo Sena-sensei.
“Tôi đã bảo ông đừng có nói câu đó rồi cơ mà.”
“Guwaa!?”
Cùng với giọng nói lạ, thầy giáo đã bay đi.
Cùng với Drop Kick.
Thay thế thầy giáo ngay sau khi thầy bị đá bay đi là Hội trưởng Hội học sinh Tendou-san.
Để có thể hiểu được những gì đang diễn ra ở đây, thì cần phải có thời gian. Bởi vì những gì Hội trưởng vừa thực hiện là một kỹ thuật đô vật chuyên nghiệp. Hội trưởng đã đá, và khiến cho cố vấn câu lạc bộ hiện đại bay đi trong khi đang hét lên, cô liền lấy chiếc mic và chuyển địa điểm. váy của cô hiện giờ đang ở đầu gối mà không cần nói dài dòng.
“Chết tiệt, tôi chả nhìn thấy cái gì cả……”(Kusakabe)
Kusakabe người hiện đang ở gần cậu đang chết lặng, lẩm bẩm chậm dãi. Cậu cũng chả đủ sức để hỏi xem cậu đã bỏ lỡ thứ gì.
“Xin lỗi về điều đó. Sena-sensei là một giáo viên lộng lẫy nhưng, thầy cũng có một chút tâm thần.”
Trước những học sinh hiện đang chết lặng, Hội trưởng Tendou đã nói những lời như vậy. Cô giả vờ như không có gì xảy ra và cô cũng chả cố gắng làm sạch lại quần áo bẩn của cô.
‘Là chủ tịch câu lạc bộ, tôi sẽ giải thích cho các bạn. Sena-sensei không hề nói sai gì cả. Những gì chúng tôi cần không chỉ là thành viên câu lạc bộ mà là sự tồn tại của họ có thể giúp đỡ và chiến đấu cùng chúng tôi với sự tin tưởng, về cơ bản là đồng chí. Tôi cũng sẽ không kéo dài cuộc nói chuyện và chỉ nói ý chính của nó mà thôi.
Kishimine và những bạn năm nhất lại một lần nữa chết lặng do bất ngờ.
“C-Cô ấy vừa nói là Chú tịch câu lạc bộ……”(Kishimine)
Sena-sensei, người vừa mới rời khỏi sân khấu có nói rằng họ chỉ có một thành viên duy nhất.
Điều đó có nghĩa là Hội trưởng hội học sinh Tendou là thành viên đó và là chủ tịch của nó.
Tendou-senpai, người được cho là có đạo đức cao, tại sao cô ấy lại ở trong câu lạc bộ mà có giáo viên kỳ lạ đó làm cố vấn? Và ý của cô ấy là gì khi nói đến muốn có đồng chí chứ không phải thành viên?
Giữa lúc bị những học sinh chết lặng nhìn, Tendou bắt đầu nói.
“Tôi không quan tâm đến bất kỳ học sinh năm nhất nào, nhưng nếu có ai đó có thể phá đảo Spelunker – Famicom thì hãy đến Club’s Audio-Visual Prep-Room sau giờ học. Đó chính là như vậy.”(Tendou)
(Spekunker là game được phát triển bởi Tim Martin and MicroGraphicImage vào năm 1983. Đây là một trò chơi đơn giản giống như Pitfall
Famicom hay còn gọi là Nintendo Entertainment System (còn gọi là NES, hoặc được nhiều game thủ Việt Nam gọi bằng cái tên điện tử 4 nút) là máy trò chơi điện tử 8-bit do Nintendo phát triển và sản xuất)
Và, sau khi nói xong cô liền rời khỏi đó và kéo xác Sena-sensei bằng cổ áo đang nằm ở trong góc của sân khấu.
Ngay sau đó hội trưởng bị bao phủ bởi không khí bí ẩn.
“Famicom, có phải là cái máy chơi game cũ đó không?”
“Tớ tự hỏi Spekunker có phải là một trò chơi không, hình như mình đã nghe về nó ở đâu rồi thì phải?”
“Làm thế nào để tớ vào được đây, vừa nãy cô ấy khá giống Haruhi đúng không?”
(Haruni là nv chính trong bộ anime nỗi phiền muộn của Haruhi)
Các cô gái bắt đầu trao đổi với nhau theo vẻ không đồng tình. Có vẻ như họ có thứ để nói vậy, nhưng đó không phải là trường hợp của Kishimine.
“…….C-Cô ấy thực sự khó đoán đúng không?Mặc dù cô ấy đúng là rất đẹp……..”(Kusakabe)
Kusakabe cũng vậy, lẩm bẩm trong khi cảm thấy thất vọng về điều đó.
“Chắc chắn là ở trường nào cũng có những người lập dị như thế này đúng không?”(Kishimine)
Kishimine cũng vậy, cậu không thể nghĩ được gì khi ở cấp độ đó. Cuối cùng thì đó cũng là vấn đề của người khác. Không hề liên quan gì đến cậu cả. Hoặc ít nhất là cho đến thời điểm đó.