Hoài Anh quay lại nhìn Thế Anh, người hơi run run.
-Ý.... ý anh là gì?
-Cô còn không hiểu sao?-Thế Anh giọng bình thản, không có gì gọi là nổi nóng.
-Thôi, anh làm người ta sợ rồi kìa!-Nó bông đùa.
-Con người này mà cũng biết sợ là gì sao?-Cậu hùa theo nó.
Nói rồi cậu vẫy tay, một toán người mặc áo đen chạy vào.
-Lôi cô ta đi. Đến tối tôi sẽ đến xử lí.
-Vâng!-Cả đám người đó nói, tiến đến chỗ Hoài Anh, lôi đi.
-Các người làm cái gì vậy hả? Buông tôi ra mau! Có biết tôi là ai không mà dám làm vậy hả? Tôi sẽ bắt các người trả giá!-Hoài Anh hét lên, vừa run sợ nhưng vẫn giở giọng đe dọa mặc dù chả ai thèm nghe.
Đám người đó đi khuất. Trên sân thượng chỉ còn nó và cậu.
-Cảm ơn anh! Không có anh chắc tôi bây giờ đang nằm dưới kia quá!-Nó vừa nói vừa chỉ xuống dưới sân trường.
-Không có gì! Nhưng mà không có anh thì bang chủ bang Angle như em sẽ cho chúng xuống đó nằm hết chứ nhỉ!-Cậu nói, tay cũng chỉ xuống dưới sân trường.
Nó hoảng! Sao cậu biết nó là bang chủ bang Angle?
-Anh nói cái gì vậy? Tôi có phải là bang chủ gì đâu! Tôi là một người bình thường mà!-Nó cười hề hề, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng.
-Đừng cãi nữa. Moon cũng đã khai hết ra rồi!-Cậu nói, xoa đầu nó.
"Moon chết tiệt, khi không lại khai ra làm gì chứ! Khổ công ta bấy lâu nay giấu diếm! Đợi lát nữa ta xuống ta bóp chết mi!"-Đó chính xác là những gì mà nó đang nghĩ. Có vẻ cậu hiểu được suy nghĩ của nó, lên tiếng.
-Không cần trách Moon đâu! Cô ấy là bị tụi anh ép nói đấy! Thôi bây giờ em giải thích đi! Rốt cuộc em là ai?
-Hừm, biết rồi thì thôi tôi cũng không dấu nữa. Tôi là đại tiểu thư tập đoàn............, bang chủ bang............ chủ tịch công ty..................,........bla...bla.... Nó kể một lèo xong chốt câu cuối cùng.
-Đừng cho ai biết đâu đấy!
Cậu hiện giờ đang đứng hình bởi gia thế của nó. Thế hóa ra nó còn giàu hơn cả cậu cơ. Biết nó là bang chủ bang Angle rồi thì nghĩ nó có gia thế lắm. Đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi mà đến lúc nghe vẫn thấy sock. Thật kinh khủng khiếp.
Nó huơ huơ tay qua mặt anh.
-Này, này, anh bị gì thế?
-À, không có gì! Chúng ta đi xuống đi không Lâm lại lo!-Cậu đánh trống lảng.
-Ừ!
Đi xuống, cũng đã được nửa tiết học, thế mà vẫn thấy Hoài An đứng ở dưới hành lang. Hoài An thấy nó với cậu xuống thì tới tấp lại hỏi.
-Anh có sao không? À nhầm hai người có sao không?
-Ừ, tụi anh không sao! Cũng nhờ em cả!-Cậu trả lời. Hoài Anh với Hoài An là hai chị em sinh đôi mà tính cách lại khác nhau một trời một vực.
-Không sao là tốt rồi!-Hoài An cười buồn. Khi Hoài Anh bắt Hoài An giữ Thế Anh lại, không cho cậu lên sân thượng để cứu nó thì Hoài An cảm thấy hơi tội lỗi. Nhưng vì cũng hơi ghanh tị với nó nên chỉ bảo cho cậu đi lên sân thượng mà không cho cậu biết rằng nó đang gặp nguy hiểm.
-Cảm ơn cậu nhé!-Nó nhẹ giọng.
-Không có gì!-Hoài An cười hiền.-Thôi chúng ta vào lớp đi!
Cả ba người đi vào lớp mặc kệ cô giáo đang giảng bài, không xin phép. Thấy vậy bà giáo tức xì khói nhưng không làm được gì. Bả đâu dám động vào tụi nó! Mất việc như chơi! Nhưng còn nó, bà ta đâu biết nó là ai nên cứ thế mà lên mặt.
-Em kia, đứng lại.-Bà ta vừa nói vừa chỉ vào nó, tiện thể trả thù vụ hôm trước nó bêu xấu bả trước lớp luôn. Bà ta vẫn tức vì hiệu trưởng chẳng làm gì nó cả!
Riêng nó thì vẫn đi về chỗ, coi bà ta như không khí. Bà ta ức chế không chịu được, ghi nó vào sổ đầu bài. Mặt nó vẫn tỉnh bơ như không. Đầu bà ta bốc lửa ngùn ngụt nhìn chằm chằm vào nó, hận không thể nhảy tới bóp chết nó. Nhưng trước mặt lớp, bả phải giữ thể diện! Bình tĩnh nào!
Nó về chỗ, thấy anh mà tức muốn chết! Nhưng mà vẫn tỏ ra bình thản.
-Sao hả? Em ngượng đến nỗi trốn cả học để tránh mặt anh sao?-Anh trêu chọc nó. Đến nước này thì nó không thể bình thản nổi, hét vào mặt anh.
-Hừ, trong khi anh ngồi đây tưởng tượng linh tinh thì tôi suýt tan xác dưới sân trường rồi đấy anh có biết không hả? Thế mà yêu đương cái nỗi gì cơ chứ? May mà có Thế Anh với Hoài An không thì chắc bây giờ tôi đang uống trà với Diêm Vương rồi anh có biết không?-Nó tuôn một lèo, chạy ra khỏi lớp, xuống canteen tìm nước uống.
Sau khi nghe một tràng dài từ nó, anh ngồi ngơ ngẩn, hiểu ra, anh gọi Thế Anh ra ngoài nói chuyện. Bà giáo thì núi lửa phun trào. Cái lũ này không coi bả ra gì mà! Nghĩ rồi bà ta ra khỏi lớp, không còn trí óc đâu mà dạy học nữa. Lớp nó lại quẩy tới bên.
-Rốt cuộc là có chuyện gì hả?-Anh căng thẳng hỏi cậu.
- .......bla....bla...........-Cậu tường thuật lại tất cả mọi chuyện cho anh. Kể đến đâu mặt anh nóng đến đó. Anh bỏ chạy đi tìm nó, trong lòng không khỏi cảm thấy hối hận vì lúc đó bỏ đi. Chạy quanh trường thì thấy nó trong canteen. (Cậu đã kể luôn cả thân phận của nó ra cho anh biết!)
Anh chạy đến, ôm chầm lấy nó. Nó phun hết nước đang ngậm trong mồm ra, hỏi.
-Anh làm cái quái gì vậy?
-Anh xin lỗi!-Khóe mắt anh cay cay khi nhớ lại sự việc đó. May mà có Thế Anh! Nếu không anh sẽ ân hận cả đời vì không bảo vệ được nó mất!
-Bây giờ mới biết mình có lỗi à?-Nó trêu. Thực ra nó cũng không trách anh. Nhưng nhìn bộ dạng bây giờ của anh làm nó muốn trêu anh.
Anh ôm nó chặt hơn, nó kêu.
-Á, đau!- Mặt nó nhăn nhó.
-Ơ, anh xin lỗi, anh quên mất!-Anh gãi gãi đầu!
-Tôi còn chưa tha cho anh về việc anh dám xé áo tôi đâu đấy!
-Anh xin lỗi, anh sai rồi! Tha lỗi cho anh nhé người yêu!
-Ai là người yêu anh? Anh nên nhớ anh vẫn đang là oxin của tôi đấy!
Anh nhăn nhó. Anh quên mất! Đợt này chết rồi!
-
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!