Bởi Vì Em! Vĩnh Viễn Khắc Sâu Trong Tim Anh!

Bởi Vì Em! Vĩnh Viễn Khắc Sâu Trong Tim Anh! - Chương 2





Editor: Hoàng Lão Tà

Anh Mẫn ở lại được vài ngày, tôi vẫn cảm thấy không thích ứng được, tuy rằng bản thân không còn gặp phải ác mộng nữa, nhưng mỗi khi tỉnh dậy còn mơ hồ, tôi không thể tỉnh táo để nhớ ra em không phải Quang Mẫn mà là Anh Mẫn. Cho nên sáng sớm, việc ôm lấy em, sau đó cười lớn, là chuyện vẫn xảy ra hàng ngày.

Công việc ở Công ty, không hiểu sao dạo gần đây luôn bận rộn. Trong khi công ty đang bề bộn với việc trúng thầu một Công ty quảng cáo nổi tiếng, thì Công ty sản xuất cà phê cũng gửi thư mời thầu tới. Chính vì vậy, bản thân tôi phải đứng ra nhận chiếc đơn này. Thời gian chỉ có hai tháng phải hoàn thành, thật ra mà nói trong vòng một tháng nếu muốn đưa ra, thi hành hai ý tưởng sáng tạo cho công ty quảng cáo, sau đó một tháng lại hoàn chỉnh, rồi đưa ra kết quả tốt nhất thì thật sự quá gấp gáp…

Tôi cố gắng đóng cánh cửa lại, phiền chán kéo chiếc caravat cùng bộ đồ tây treo lên giá đồ, lúc ra ngoài thay giầy tình cờ thấy Anh Mẫn đang xem TV, tùy tiện nhìn qua một chút: “Phim hoạt hình sao?” Tôi không khỏi dở khóc dở cười, cũng đã thành cậu thanh niên lớn như vậy, thế mà còn ôm gấu bông ngồi xem phim hoạt hình.

“Ừ” Anh Mẫn không dời mắt khỏi chiếc TV, vẫn chăm chú dõi theo màn hình, tỉnh thoảng sẽ nâng chiếc ly lên uống một vài ngụm.

Tôi hít hà một hơi, trong phòng khách tràn ngập hương vị: “Espresso?” Có chút không thể tin, một tên nhóc thích khóc nhè, thích xem phim hoạt hình thế mà lại có sở thích uống Espresso. Tôi lắc đầu, đi vào trong bếp, đưa tay vào trong tủ lấy hộp cà phê, nhưng tìm kiếm vài lần cũng chỉ có thể tìm được hộp Espresso hòa tan.

“Anh Mẫn, toàn bộ cà phê của tôi ở đâu?” Xắn tay áo của mình lên, tôi có chút suy nghĩ, không hiểu thời tiết gần đây thế nào mà có thể nóng bức như vậy.

“Tôi ném rồi”

“Cái gì?” Tên nhóc này! Đó là bộ đồ pha cà phê mà Quang Mẫn cho tôi, cà phê đó cũng là loại mà anh thích uống nhất, là kỷ vật duy nhất để tôi có thể nhớ tới Quang Mẫn, để tôi thấy rằng anh ấy vẫn ở bên tôi. Vậy mà tên nhóc chết tiệt này có thể ném đi như vậy.

Tôi nổi giận đùng đùng, đưa tay túm lấy cổ áo của Anh Mẫn, “Tên nhóc, cậu là đang nói giỡn?”

“Tôi thật sự đã ném đi rồi”.

“TMD! Cậu cho rằng cậu là ai hả? Dựa vào cái gì lại tự động quyết định như vậy? Cậu có biết rằng vật đó quan trọng với tôi như thế nào không hả?”

“Đó là Quang Mẫn tặng cho anh”.

“Hóa ra là cậu biết, nhưng tại sao lại làm như vậy? Tại sao không hỏi ý kiến của tôi?” Tôi nâng nắm tay lên, nhưng nhìn khuôn mặt đó giống hệt như Quang Mẫn lại không thể nào ra tay được, “Đáng chết! Đi tìm về cho tôi, tìm không được thì cậu cũng không cần trở lại đâu, cầm hành lý của cậu, cút!”

“Chỉ là một đồ vật hắn tùy tiện cho anh thôi, ngay cả người của anh hắn cũng đâu có cần!”

“Câm miệng lại! Cậu không có tư cách nói những lời này với tôi! Tìm lại cho tôi, nhất định phải tìm được cho tôi! Cái tên khốn này!” Tôi lỗ mãng, đẩy Anh Mẫn lên ghế shô pha, trong lúc nhất thời không khống chế được lực tay của mình làm tên nhóc bị đau.

Trong nhất thời không kìm chế được lửa giận trong lòng mình, phải biết rằng bộ đồ pha cà phê kia quan trọng với tôi biết bao, nó gợi nhớ biết bao kỷ niệm của Quang Mẫn với tôi, người ngoài làm sao có thể hiểu được cơ chứ!

Qua một lát. Anh Mẫn xụt xịt chiếc mũi hồng hồng của mình, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Lại qua một lát nữa, không chịu nổi những giọt nước mắt đó, tôi quay đầu đi, thở dài, “Đừng khóc”

Anh Mẫn vẫn khóc như trước.

“Tôi không trách cậu nữa được chưa? Đừng khóc nữa, được không?” Hình ảnh Quang Mẫn chồng lên Anh Mẫn khi tôi nhìn em. Tôi không hiểu tại sao mình lại có chút mềm lòng, có chút không nỡ khi nhìn em khóc, có lẽ là do em lớn lên quá giống Quang Mẫn…

Anh Mẫn hơi cúi đầu, nghẹn ngào, dường như đang cố gắng áp chế tiếng khóc của mình, vai hơi run rẩy. Nhìn em như vậy tôi có chút không đành lòng, thở dài quay trở lại phòng bếp.

Tôi đánh giá phòng bếp một chút, thay đổi, hoàn toàn thay đổi, rốt cục không còn dấu vết của Quang Mẫn tồn tại. Trên tủ lạnh, trên cửa sổ, trên bàn cơm, chỉ có hộp Espresso hòa tan, chén bát đều do Anh Mẫn mua mới hoàn toàn…Tất tật đều ngược lại với Quang Mẫn trước đây, giống như sự khác biệt trong tính cách của bọn họ. Chính xác là không cân xứng, không hiểu nổi….

Tôi có thể cảm nhận được ở phía sau lưng mình, Anh Mẫn đang chăm chú, cẩn thận nhìn tôi, “Cậu, vì sao lại uống nhiều Espresso như vậy? Lúc nào, cũng buồn ngủ sao?” Tôi cũng không biết tại sao tự nhiên mình lại hỏi như vậy, chính là khi nói ra lời đó, không khí bực bội khi nãy của chúng tôi cũng dịu đi một chút.

“Không, chỉ là thích uống thôi”.

Tôi có chút bất ngờ, cái tên nhóc đáng yêu, thích khóc nhè đó lại thích uống loại cà phê hòa tan hương vị nặng hơn cà phê pha phin, sau đó lại bị mất ngủ vì nó, Tính cách Anh Mẫn tại sao lại có thể mâu thuẫn như vậy nhỉ?…

“A….” Trong chốc lát, không khí yên tĩnh đó làm cho cả hai chúng tôi xấu hổ một chút.

“Thực ra, tôi….” Anh Mẫn muốn nói lại thôi. hắn dừng lại thật lâu, cuối cùng chỉ thở dài, xoay người rời đi.

Để lại tôi tự chìm trong dòng suy nghĩ của chính mình, “Quang à, vì sao hắn không phải là anh chứ? Vì sao hắn không giống anh? Em thật sự rất nhớ anh, nghĩ đến anh, anh có biết không hả? Hắn ném đồ vật kỷ niệm của chúng ta đi, anh biết không em đã rất tức giận. Nhưng nhìn hắn khóc, em lại không nỡ đánh, cũng không nỡ mắng chửi. Có phải là do hắn quá giống anh cho nên em mới quan tâm hắn? Không, không, hắn không giống anh, chỉ là tướng mạo lớn lên giống anh mà thôi….Rốt cuộc là vì sao?”

Tôi ôm đầu gối ngồi chổm hổm xuống đất, cảm thấy vô cùng đau đầu.