Bởi Vì, Em Thực Sự Rất Yêu Anh

Bởi Vì, Em Thực Sự Rất Yêu Anh - Chương 8





Kì nghỉ Tết của bộ tứ trôi qua một cách vui vẻ…


Nhưng mà có một chuyện khiến Tiểu Băng và Nhi Nhi cực kì chán nản, đó chính là sắp phải đi học lại rồi! Thật ra không phải hai cô lười học đâu nha, mà là sau kì nghỉ Tết, thầy cô sẽ cho kiểm tra mười lăm phút, một tiết dồn dập, sau đó là bắt đầu bước thời kì “đen tối” nhất của đời học sinh – Ôn thi cuối kì hai! Oa hu hu hu, không chịu đâu! Vẫn còn muốn chơi tiếp cơ!!!


Nhưng mà, cho dù họ có muốn như thế nào đi nữa thì kì thi vẫn đến như dự định…


Một thời gian dài ngập đầu vào đống đề cương ôn tập kiểm tra một tiết và đề cương ôn thi, Nhi Nhi và Tiểu Băng cảm thấy như cuộc sống không có ánh mặt trời!


Hu hu… Quả đúng là thi cuối năm có khác, so với học kì một khó hơn gấp trăm ngàn lần!


Cuộc sống ở học kì một trước kia đúng là thiên đường! Bây giờ, hai người rất hối hận vì đã “trách lầm” em nó…


Này nhé, thi sáu môn phụ là sáu bộ đề cương, mà mỗi bộ gồm năm trang A4! Đó là chưa kể độ dài mỗi câu còn tăng thêm, nếu đem ra so sánh thì học kì một vẫn còn sướng chán!


Trong thời gian thi, cả hai tối nào cũng sang nhà nhau để soạn đề cương, sau đó tiện thể ngủ lại nhà đối phương luôn!


Lúc nào cũng thức đến phải hai, ba giờ sáng, thành ra hai cặp mắt cứ thâm quầng không khác gì con gấu trúc…


Nói tóm lại, bốn từ thôi: CUỘC SỐNG ĐỊA NGỤC!




Cũng may là bây giờ nó đã qua rồi…


Hôm nay, là ngày khối sáu và khối bảy thi môn chính đầu tiên – Văn!


"Tiểu Băng, cậu thi phòng nào vậy? Tớ thi ở dãy D." Nhi vừa nhìn tập đề cương Văn vừa hỏi.


Trường của bọn họ thi bốn môn chính: Toán, Lý, Anh, Văn theo số báo danh, chỉ có những môn phụ mới thi tại lớp thôi.


"Tớ thi ở dãy C…" Tiểu Băng ngậm ngùi.


"Hu hu… Chúng ta cách nhau cả một dãy cơ đấy!" Nhi vờ khóc ròng, ôm chầm lấy bạn mình.


"Tiểu Băng để mặc cho bạn ôm, liếc nhìn đồng hồ. Mới có mười hai giờ, còn khá sớm. Tận một giờ chiều mới bắt đầu vào phòng thi cơ!


“Hay chúng ta đi mua chút gì đó ăn đi!” Băng cười.


Gì chứ đụng đến đồ ăn là người Nhi phát lửa hừng hực ngay lập tức! Cô nàng đứng phắt dậy, kéo tay Tiểu Băng ra ngoài cổng trường.


Hai người vừa đi vừa trò chuyện, không để ý va phải một người nào đó.


"Xin lỗi, là lỗi của mình!" Hai bên vội vàng xin lỗi đối phương.


Chờ đã… Giọng nói này… 'Là anh Nam?' Nhi ngẩng đầu lên nhìn.


Đúng là Nam thật! Anh và Thiên đang cùng nhau đi vào trường.


Thì ra người bọn họ va phải không ai khác chính là hai mỹ nam của khối bảy.


"Sắp thi rồi mấy đứa còn định đi đâu? Không phải là đi ăn chứ?" Nam hỏi.


Sở dĩ anh hỏi Nhi như vậy là bởi vì cô rất hay đi ăn vặt trước khi thi. Hồi thi học kì một anh cũng có thấy rồi.


"Đúng là tụi em định đi ăn! Hai anh đi chung nhé?" Nhi cười hì hì.


"Thế nào?" Nam nhìn Thiên.



"Tao không đi đâu. Tụi mày đi đi."


Thiên trả lời xong tiếp tục đi thẳng. Khi đi ngang qua Tiểu Băng, anh xoa nhẹ đầu cô: “Chúc em thi tốt!”


“Cảm ơn, anh cũng vậy!” Tiểu Băng đỏ mặt. Cô thấy hơi buồn vì anh không đi chung, nhưng mà được anh chúc thi tốt là đủ lắm rồi!


Cô khẽ mỉm cười, tiếp tục đi cùng hai người kia. Khi còn cách cổng trường chừng một bước chân, cô ngoái lại nhìn, tìm kiếm hình bóng Thiên. Và… Cô thấy… Anh đang cùng cô gái hôm trước cười đùa vui vẻ…


Trong phút chốc, cô thấy sống mũi mình cay cay… 'Không được, Tiểu Băng! Mày không được khóc! Mày không có quyền gì để khóc đâu! Bỏ đi, cố gắng thi cho tốt!'


"Tiểu Băng, nhanh lên nào!" Nhi gọi cô.


Cô quay đầu lại, cười thật tươi, khẽ gật đầu sau đó nhanh chóng chạy tới chỗ Nhi và Nam.


Đúng vậy, cô đã quyết định rồi! Dù cho có bất cứ chuyện gì đi nữa, cô vẫn sẽ luôn luôn mỉm cười!