Bởi Vì, Em Thực Sự Rất Yêu Anh

Bởi Vì, Em Thực Sự Rất Yêu Anh - Chương 29




Tiểu Băng trò chuyện cùng Nhi được một lúc thì đội kịch đã thảo luận xong, lớp trưởng chạy tới người đóng vai công chúa, tức là Tiểu Băng, vỗ vai cô: "Tớ có chuyện phải bàn với cậu về vở kịch."



"Chuyện gì vậy?" Cô chớp mắt hỏi, chẳng phải kịch bản đã xong hết rồi sao?



"Là về cảnh hôn.", lớp trưởng hắng giọng, "... Các cậu sẽ phải hôn thật."



Ồ, ra là vậy, hôn thật à, cũng không có gì... ấy mà khoan... Cái gì!? Hôn thật???



Tiểu Băng mở lớn mắt, sao lại thế này? Hôm nọ đã thống nhất với nhau hoàng tử và công chúa chỉ cần kề sát mặt thôi, sao hôm nay lại biến thành môi chạm môi luôn rồi? Không được! Cô hốt hoảng xua xua tay, liến thoắng từ chối. Có chết cô cũng không diễn cảnh này thật đâu!



"Cái này, tại sao lại phải làm thật chứ? Bọn tớ... Hoàng tử kia chẳng phải có bạn gái rồi hay sao? Làm vậy... có chút không hợp lý lắm...!"



"Cái này là do cậu ta đề nghị đó. Cậu ấy nói không hôn thật thì không diễn. Mà cậu biết đấy, lớp ta chẳng còn thời gian để chọn người mới nữa... Xin cậu đấy!" Lớp trưởng thống khổ chắp hai tay lại, cúi đầu trước mặt cô.



Làm sao bây giờ? Cô không muốn, thật sự không muốn đâu!



"Cho tớ suy nghĩ một chút..."



...





Trưa hôm ấy về đến nhà, Tiểu Băng vô cùng thẫn thờ khiến ba và mẹ cô rất lo lắng.



"Tiểu Băng, có chuyện gì vậy con?"



"Dạ không có gì đâu mẹ!" Tiểu Băng giật mình, mỉm cười trả lời mẹ. Cô không muốn ba mẹ phải mệt mỏi vì mình thêm nữa, cách tốt nhất cô có thể làm bây giờ là tỏ ra mình vẫn ổn.




"Mẹ ơi, để con phụ mẹ dọn cơm lên nhé. Con cũng đói bụng quá rồi!"



...



Ăn trưa xong, ba mẹ gọi Tiểu Băng ngồi trò chuyện một lát, cho đến khi họ chắc chắn cô không có vấn đề gì khó khăn rồi mới để cô lên phòng.



Lạ ghê! Mọi khi chỉ cần đặt lưng xuống giường là cô có thể ngủ được ngay mà nhỉ? Sao hôm nay lại không thể nào chợp mắt được. Trằn trọc qua lại một hồi cũng đã gần một giờ, vì sắp đến lúc tập kịch với lớp nên cô quyết định thức luôn. Cô với lấy cuốn truyện tranh gần đó rồi đọc để thư giãn.



Đột nhiên, điện thoại 'Ting" lên một cái làm Tiểu Băng giật hết cả mình. Là thông báo của Messenger. Cô tò mò mở lên xem, sau đó ngạc nhiên đến độ thiếu điều muốn quăng luôn cả di động trên tay.



Nguyễn Hàn Thiên: Tiểu Băng.




Trưa trờ trưa trật, anh nhắn tin cho cô làm gì?



Tiểu Băng: Dạ, em chào anh.



Nguyễn Hàn Thiên: Em đang giận dỗi anh cái gì hả?



Hả? Sao anh biết là cô.. à mà không đúng, cô có giận anh cái gì đâu? Chỉ là... Tiểu Băng nghiến răng, ấn tin trả lời nhanh như chớp.



Tiểu Băng: Em không có.



Nguyễn Hàn Thiên: Em có. Sáng nay em không đi với anh mà lại lên xe của Vũ Minh, bình thường em đâu có như thế?




Tiểu Băng: Do anh đến muộn, em sợ trễ giờ.



Nguyễn Hàn Thiên: Em đừng có viện cớ. Mọi khi anh cũng đến vào giờ đó em có nói gì đâu, cũng không bị trễ. Hoàng Băng Băng, em muốn gì đây? Anh đã làm gì sai?



Ồ, rất hiếm khi Thiên gọi cả họ lẫn tên của cô ra. Chắc lần này cô đã chọc giận anh thật rồi. Nhưng mà, anh đã có bạn gái rồi còn muốn dây dưa với cô làm gì? Lẽ nào anh muốn bắt cá hai tay? Hay chỉ đơn thuần muốn đùa giỡn với mình? Dù cái nào đi nữa thì cũng không được!




Tiểu Băng: Thiên, em mới là người nên hỏi anh muốn gì. Đã có bạn gái rồi sao còn qua lại với em?



Nguyễn Hàn Thiên: Bạn gái? Tiểu Băng, em lại hiểu lầm chuyện gì rồi? Anh làm gì có.



Đến lúc này còn muốn nói dối cô! Tiểu Băng vừa buồn vừa giận, nước mắt cũng sắp tuôn trào đến nơi rồi.



Nguyễn Hàn Thiên: Thôi, chiều nay em còn có buổi tập nên nghỉ sớm đi. Xong thì ra trước cổng, anh đợi em.



Tin nhắn của Thiên khiến Tiểu Băng ngạc nhiên, sao anh biết chiều nay cô phải tập kịch? Với cả, anh đợi cô để làm gì? Biết khi nào cô mới xong, mà chắc gì xong cô đã đến?



Nguyễn Hàn Thiên: Là anh đã đi hỏi lớp em. Nếu em không tới, anh sẽ đến bắt cóc em về nhà.



Tất cả các thắc mắc của Tiểu Băng được Thiên giải đáp nhanh chóng. Nói xong anh cũng off luôn, cô còn chưa kịp hỏi gì thêm thì đã thấy chấm xanh ấy vụt tắt. Tiểu Băng cũng tắt điện thoại, ôm lấy gối mà tim vẫn còn đập thình thịch.



Không biết Thiên hẹn cô ra có chuyện gì nhỉ? Liệu có như khi đi công viên... Nhớ đến chuyện đó, khuôn mặt cô lại đỏ ửng lên.



Thôi, cứ đến xem anh muốn nói gì.