Bởi Vì, Em Thực Sự Rất Yêu Anh

Bởi Vì, Em Thực Sự Rất Yêu Anh - Chương 18




"Được rồi!"



Tiểu Băng ngắm nhìn chính mình trong gương, hài lòng mỉm cười: trang phục tươm tất, mái tóc đen tuyền mượt mà xõa đến ngang eo, khuôn mặt xinh xắn tựa như đóa hoa vừa nở rộ... Sự chuẩn bị cho buổi học đầu tiên như vậy là quá hoàn hảo!



Trong tâm trạng vui vẻ và phấn khởi, cô bước xuống cầu thang, chào ba mẹ rồi với lấy miếng bánh mì còn nóng hổi, chầm chậm tiêu hóa rồi đứng dậy đi học. Vừa mở cửa ra, cô đã thấy Nhi, Nam và cả Thiên đang đứng đợi cô ở bên ngoài.



Vừa nhìn thấy Thiên, Tiểu Băng đã đỏ ửng cả mặt. Anh mặc đồng phục quả thật là quá đẹp nha! Làm sao trái tim bé nhỏ của cô có thể chịu đựng được chứ, hu hu...!



Cô vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, sau đó lại cười trừ nhìn ba người kia khiến họ chẳng hiểu chuyện gì cả.



"Đi học thôi!" Cô vội xua xua tay.



Vừa đến nơi, Tiểu Băng và Nhi đã bị choáng ngợp bởi sự đông đúc trước cổng trường. Có... Có chuyện gì đang xảy ra vậy!?



Định thần lại một chút, hai cô gái đưa mắt nhìn xung quanh. Bất chợt, Nhi kinh ngạc chỉ tay về phía trước, hô lên:



"Tiểu Băng, mau nhìn kìa!"



"Có chuyện gì vậy?" Tiểu Băng ngơ ngác nhìn theo hướng chỉ của Nhi, Thiên và Nam cũng tò mò nhìn theo.



Một tâm băng rôn màu đỏ chói, to đùng đập vào mắt của cả ba, kèm theo là dòng chữ khủng bố: TRẦN NGUYỄN VŨ MINH THÍCH HOÀNG BĂNG BĂNG!



Trời đất? Tiểu Băng sửng sốt, là ai đã lan truyền tin đồn này vậy? Cô vội nhìn sang Thiên, chỉ thấy anh mặt mày vô cảm nhìn vào tấm băng rôn đó, sự lạnh lùng khiến người đối diện phải rùng mình.




Trong lúc cả nhóm còn chưa hết kinh ngạc thì từ trong đám đông, một chàng trai ôm bó hoa rất to bỗng xuất hiện. Anh có khuôn mặt đẹp tựa như hoa, cùng với một nụ cười tỏa nắng không bao giờ tắt. Nữ sinh vừa nhìn thấy anh đã gào thét inh ỏi, cả sân trường như sắp sập đến nơi chỉ bởi vì tiếng hét đó.



"Suỵt" Anh đưa ngón trỏ lên miệng, ra hiệu cho các bạn trật tự. Cả sân trường bỗng chốc tĩnh lặng đến bất ngờ.



Vũ Minh từ từ tiến về phía Tiểu Băng, nhẹ nhàng hôn vào bó hoa ấy rồi đưa đến trước mặt cô.



"Hoàng Băng Băng, tôi thích em đã lâu rồi, có thể nào làm bạn gái của tôi được không?"




Chất giọng ấm áp của anh khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm động, một vài nữ sinh do không chịu được nên đã... ngất xỉu...



"Ơ? À, em..." Tiểu Băng vẫn chưa kịp hoàn hồn, cô chỉ trả lời theo phản xạ.



"Được không?" Vũ Minh vẫn duy trì nụ cười tươi như nắng.



Đúng lúc Tiểu Băng vẫn chưa biết nên làm thế nào thì bỗng nhiên có một bàn tay ôm chặt lấy vai cô, sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Xin lỗi cậu, nhưng Hoàng Băng Băng đã là bạn gái của tôi rồi."



Hả? Tiểu Băng nghệch mặt, chuyện gì thế này? Thiên vừa mới nói gì vậy, sao cô nghe không hiểu...



"Thiên, em không... Ối!"



Không đợi cô nói hết câu, Thiên đã siết chặt lấy vai cô khiến cô hoảng sợ hô lên.