Bởi Vì Đùa Em Rất Vui

Chương 4




Thời gian thấm thoát như thoi đưa, mặt trời hết mọc rồi lại lặn.

Cuộc sống đại học của Diêu Thì Đông cuối cùng cũng trở lại bình thường. Kể từ khi bị ''người kia'' tra tấn suốt một năm cô đã biết thế nào là hạnh phúc. Cô hiểu được bình thường chính là một loại hạnh phúc. Mà với khuôn mặt của anh thì đối với chữ ''bình thường'' tự động có khoảng cách rất xa, rất xa...........

Mà cô cũng chính thức thoát khỏi ma chưởng của anh không lâu thì được tỏ tình. Chắc hẳn đây là nhân duyên trời cho, lòng của Diêu Thì Đông như đóa hoa nở rộ. Mặc dù người này----tạm thời gọi là A Đồng, bề ngoài có thể nói là rất bình thường, trong lòng cô chỉ từ chối năm giây thì đồng ý.

Cô biết, cô không thể lấy người khác ra mà so sánh với ác ma đẹp trai kia. Bởi vì bình thường chính là hạnh phúc. Còn không tầm thường, dĩ nhiên là không hạnh phúc! Riêng quan điểm này, cô có cảm nhận rất sâu sắc.

Mặc dù người bạn trai đầu tiên của cô bộ dáng không đẹp mắt.........Nhưng, không phải bình thường mới là hạnh phúc sao?

Chẳng qua là, bi kịch rất nhanh liền xảy ra.

Sau khi cùng cô đồng ý qua lại, A Đồng rất có phong độ đi đến văn phòng Đoàn mà đón cô, sau đó cùng đi hẹn hò rồi vun đắp tình cảm. Cô dĩ nhiên là vui vẻ đồng ý, một lần nữa tự thôi miên chính mình, khẳng định một lần nữa sự lựa chọn của cô là chính xác. Khi A Đồng mới đi vào tòa nhà Tùng Hạc------không ngờ lại trùng hợp như vậy, khéo đến nỗi cô không thể không than thở về vận mệnh gập ghềnh của mình.

Hôm đó, mọi người trong tòa nhà đột nhiên tâm huyết dâng trào mà tổ chức lễ hội hóa trang. Mà bọn họ cũng không có hóa trang giống như người bình thường, dĩ nhiên là hóa trang thành ma rồi. Vì vậy người bạn trai đầu tiên của cô liền bị dọa sợ đến tè ra quần.

Thấy tè ra quần còn chưa đủ, bọn họ còn thẳng thắn tại chỗ chê bai hắn, một người đàn ông cao lớn mà lại nhát gan như vậy. Vì vậy, nam chính xấu hổ che mặt chạy đi. Nghe nói tư thế này giống như tư thế của Lâm Đại Ngọc. Thật đáng buồn!

Cô cũng không biết chuyện này cho đến khi mà cô nghe được tiếng thét chói tai giống như con gà bị giết thì mọi chuyện cũng đã xong rồi.

Sau khi biết được mọi chuyện, cô tức muốn chết. Không ngờ mọi người lại còn khuyên cô nếu muốn tìm bạn trai thì không nên chọn loại con trai nhát gan như vậy, sẽ làm cô mất hết mặt mũi. Ghê tởm hơn là, bọn họ còn liên tiếp ở trước mặt cô oán trách nói cô và hắn giống như hai mẹ con.

Từ đó về sau, nhân duyên của cô với phái nam cứ như vậy mà bị chặt đứt. Nam sinh thấy cô thì tỏ vẻ sợ hãi, mà A Đồng bởi vì không còn mặt mũi nào mà né tránh cô. Tránh cô giống như con chuột gặp phải con mèo vậy. Thật là ức chế.

Tình yêu đầu của Diêu Thì Đông với A Đồng cứ như vậy mà xuống đài. Sau ba giờ được tỏ tình chính thức tuyên bố kết thúc, nhanh tới mức cô không kịp nhớ khuôn mặt và tên họ của hắn.

Qua hỏi thăm mới biết được, thì ra A Đồng là học sinh mới chuyển đến nên mới có thể lầm đường lỡ bước xông vào hang ổ của quỷ.

Từ đó trở đi, ba chữ ''Diêu Thì Đông'' liền gắn liền với tiếng xấu vang đi rất xa. Từ đó trong trường học, không ai là không biết không ai là không hiểu.

Diêu Thì Đông quả thật là khóc không ra nước mắt, cô không ngờ là uy lực ''tàn dư'' của Đường Ẩn Khiêm lại mạnh mẽ như vậy. Thật là số mạng nhấp nhô, đúng là hồng nhan bạc phận. Trải qua một trận dày vò, cô rốt cuộc chấp nhận sự an bài của số phận, chấp nhận việc không có bạn trai trong suốt thời gian học đại học còn lại.

Kỳ lạ nhất chính là cô cho là mình sẽ rất nhanh quên ác ma Đường Ẩn Khiêm kia. Thế nhưng không ngờ là cái khuôn mặt tươi cười giả nhân giả nghĩa kia luôn xuất hiện, không ngừng quấy nhiễu cô. Mà thỉnh thoảng, trong văn phòng Đoàn mọi người lại nhắc đến ''Thành tích vinh quang'' của anh, đè tài mà cô luôn muốn trốn tránh. Bởi vì, chỉ cần nghe thấy tên của anh là ánh mắt của cô sẽ trở nên ê ẩm. Cô không biết đây là triệu chứng gì, vì vậy cô đem chuyện này nói với Ánh Triều và Dương Khải Ca. Sau đó, Khải Ca lại nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, nói :''Thì Đông! Bạn xong đời rồi! Bạn yêu anh ta''.

Nghe thế. tròng mắt cô suýt nữa là rớt ra. Cô không thừa nhận sự thật này.

Cô sao có thể yêu cái tên xấu xa đó!

Cô sợ anh, tránh anh còn không kịp, hơn nữa cô sao đến ngay cả mình yêu ai mà cũng không biết? Với lại cô chỉ yêu thích khuôn mặt giống như Legolas của anh, và còn......và còn....... Cô tìm rất nhiều lí do để phủ định. Cho đến một ngày, cô đột nhiên phát hiện thời gian cô nhìn hình anh nhiều hơn nhìn hình của Legolas; mỗi khi nhìn thấy một người con trai khá tốt thì lại không nhịn được mà đem so sánh với anh nhưng không có ai vượt qua anh cả. Cô rốt cuộc không thể không thừa nhận, có lẽ........

Nhưng mà cô có chút đau thương nghĩ, có lẽ anh cũng đã nhanh chóng quên cô. Cô thật hận anh! Cô rõ ràng là giận anh luôn khi dễ mình, tại sao còn có thể thích anh. Chỉ nghĩ đến đây thôi là cô đã cảm thấy tủi thân muốn chết.

Anh thật đáng giận! Đồ không tim không phổi! Ra nước ngoài được một năm rồi mà chưa một lần gọi điện thoại cho cô. Đúng là một tên xấu xa! Mặc dù cô vẫn nghĩ là anh tốt nhất vĩnh viễn đừng về, nhưng......đừng để cô nhìn thấy anh........Đáng ghét!

Học trưởng xấu xa! Học trưởng ngu ngốc! Tôi ghét anh! Cô đem gối ôm của ghế salon trở thành gương mặt tuấn tú đáng giận của anh mà dùng sức cấu véo, giống như chỉ như vậy mới có thể trút hết tức giận

Khó có dịp ba Diêu ở nhà nghỉ ngơi, thấy con gái đột nhiên giận dữ ngút trời, còn lấy gối ôm ra mà xả giận, cẩn thận hỏi han :''Bảo bối, con có chuyện gì vậy?''.

''Không có gì! Con chỉ là đang suy nghĩ sau khi tốt nghiệp muốn tìm công việc gì''. Cô thuận miệng trả lời, mà vấn đề này cũng làm phiền cô lâu rồi. Dù sao bây giờ muốn tìm được việc làm là rất khó khăn.Ba Diêu vừa nghe con gái bảo bối đang phiền não suy nghĩ sau khi tốt nghiệp, ông lập tức nghĩa khí vỗ ngực mà đảm bảo nói :''Bảo bối, Làm việc để làm gì? Ba nuôi con!''.

Ba Diêu tràn ngập nghĩa khí tuyên bố như vậy khiến mẹ Diêu đang hấp bánh bao từ trong nhà bếp đi ra liếc mắt xem thường.

''Ông đang dạy nó làm con sâu gạo đúng không?''. Mẹ Diêu lạnh lùng nói, người này cưng chiều con gái có chút quá đáng.

''Bà xã! Lòng người bây giờ rất khó dò nha! Tôi sợ con gái bảo bối bị gạt''. Ba Diêu hợp tình hợp lý mà nói. Tám năm trước, con gái lớn đi thực tập hè, thực tập đến mức bị bắt cóc luôn, ông có thể không đề phòng được sao?

''Cho dù là như vậy thì người làm cha như ông có thể nói những lời như vậy sao? Ông dạy con gái thành sâu gạo. Sau này làm sao nó có thể ngẩng đầu lên trong xã hội?''. Tức chết bà rồi, cưng chiều con gái đến mức này. May mắn hai đứa con gái đều ngoan ngoãn, nếu không thì bà đã mệt đến chết rồi.

''Chuyện này......Chuyện này.........''. Ba Diêu lộ ra vẻ mặt khó khăn, cẩn thận suy nghĩ, thâm tình nắm lấy tay nhỏ bé của con gái nói :''Không sao. Cùng lắm thì ba nuôi con cả đời''.

Mẹ Diêu quả thật là bị ba Diêu làm cho tức giận đến ói máu, hỏi :''Ông định không cho nó lập gia đình à?''.

''Đúng rồi!''.Ba Diêu chợt nghĩ ra, hưng phấn nháy mắt với con gái ''Bảo bối! Tương lại khi con lập gia đình thì để cho chồng con nuôi! Ý hay, bà xã, cũng là bà suy nghĩ chu đáo''.

''Vậy xin hỏi ông Diêu dự định cho con gái mấy tuổi mới lấy chồng?''. Mẹ Diêu lạnh lùng hỏi.

Ba Diêu nghe xong cũng rất cẩn thận cau mày suy nghĩ ''Uhm......Ba mươi tuổi kết hôn là được rồi.......Không, không, ba mươi lăm tuổi mới là độ tuổi thích hợp. Bảo bối! Ba mươi lăm tuổi mà lấy chồng có phải sớm quá hay không?''. Ông nhìn vào khuôn mặt khổ sở của con gái.

''Ông tốt nhất dạy nó không cần lấy chồng luôn đi''. Mẹ Diêu giận đến mức thét chói tai.

Vẻ mặt ba Diêu vô tội nhìn mẹ Diêu :''Bà xã, bà tức giận như vậy làm gì? Tôi cũng là do lo lắng cho con gái bảo bối thôi, ngộ nhỡ nó bị gã đàn ông hư hỏng lừa gạt thì làm thế nào?''.

Diêu Thì Đông rất nhụt chí phát hiện mình đã hỏi lầm người. Ý kiến của ba mẹ cũng không giúp được gì cho cô.

''Ba, mẹ, hai người không cần cãi nhau. Con đang rất phiền não........''. Cô rất chán nản nói. Các bạn của cô ai cũng đã có kế hoạch cho tương lai. Khải Ca quyết định ở nhà giúp đỡ sự nghiệp gia đình, còn Ánh Triều thì quyết định ra nước ngoài du học để nâng cao kiến thức. Cũng chỉ còn mỗi cô, trong nhà vừa không có sự nghiệp để cô giúp đỡ một tay, mà cô cũng không muốn tiếp tục học đâu.......

Mẹ Diêu thở dài, trấn an nói :''Không cần lo lắng. Con cứ từ từ suy nghĩ. Con muốn làm cái gì thì làm cái đó''. Bọn họ cũng không ép cô.

''Đúng vậy! Bảo bối. Thật ra thì làm con sâu gạo cũng không phải chuyện gì xấu. Con xem! Mẹ con không phải cũng bị ba nuôi hai mươi mấy năm. Làm con sâu gạo lâu như vậy, mẹ con sống rất thoải mái nha!''. Ba Diêu đau lòng muốn chết khi nhìn thấy vẻ mặt mất mát của con gái.

Mẹ Diêu liếc mắt nhìn ba Diêu :''Ông quên những lời tôi nói rồi sao?''. Da ông ngứa rồi sao?

Nghe vậy, ba Diêu co rụt cái cổ lại, không dám lỗ mãng nữa.

Diêu Thì Đông nhìn mẹ một chút, rồi nhìn ba một chút, đột nhiên lóe ra một ý tưởng.

''A! Con có thể đi thi làm tiếp viên hàng không. Như vậy con có thể được làm việc cùng ba rồi''. Cô hưng phấn đến nỗi mười ngón tay đan ở trước ngực, cảm thấy đây là chủ ý tuyệt vời.

''Được! Được! Bảo bối, ba cho con đi cửa sau, nhờ bạn bè nói giúp một tiếng, vậy là hai cha con chúng ta có thể cùng nhau đi khắp góc bể chân trời. Ha ha ha!''. Ba Diêu vui vẻ tưởng tượng, có con gái làm bạn đồng hành nhất định là rất hạnh phúc.

Mẹ Diêu không chịu nổi nhìn cảnh ngọt ngào trước mắt. Người cha lớn tiếng nói cho con gái đi cửa sau, còn cô con gái ngốc kia lại cười ha ha đáp ứng. Bên cạnh mình sao lại có hai cái người ngu ngốc như vậy?

''Được! Nếu như ông muốn con gái ông bị người khác sàm sỡ.........''. Mẹ Diêu không chút khách khí hất một chậu nước lạnh lên đầu ba Diêu.

Nghe vậy, ba Diêu liền tỉnh khỏi giấc mơ.

''Hơn nữa làm tiếp viên hàng không thì thời gian không ổn định. Sức khỏe Đông Đông từ nhỏ đã không tốt, không biết có thích ứng được........''.Mẹ Diêu tiếp tục tạt nước lạnh.

Giấc mơ của ba Diêu lại trở nên xa hơn một chút.

''Haiz! Tôi cảm thấy thật tủi thân. Lo lắng cho ông suốt hơn hai mươi năm, mỗi lần nghe có nguy hiểm xảy ra là ngày đêm phải theo dõi tin tức về máy bay. Không ngờ, bây giờ lại phải lo lắng cho con gái..........''.Mẹ Diêu nói xong, cúi đầu, bả vai nhỏ bé yếu ớt khẽ run.

Cuối cùng, ba Diêu đành giơ cờ trắng đầu hàng.

''Bảo.........Bảo bối........Con đừng làm tiếp viên hàng không nữa!''. Lời bà xã nói khiến ông càng nghe càng sợ hãi, ông thừa nhận mình quá vội vàng rồi.

Diêu Thì Đông thất vọng bĩu môi :''Con thật vất vả mới hạ quyết tâm.........''. Vừa rồi ba còn đồng ý với cô.

''Ba, mẹ. Chúng con đến rồi. Làm sao vậy?''. Diêu Manh Thu cùng chồng và hai đứa con trai về nhà mẹ đẻ. Vừa vào nhà thì thấy vẻ mặt thất vọng của cha và em gái, còn mẹ thì đang cúi đầu.

''Manh Manh! Con gái bảo bối của ba''. Ba Diêu rất nhanh ném đi vẻ mặt thất vọng, mở rộng vòng tay, kết quả chính là cơ thể nhỏ nhắn của cháu ngoại nhào tới.

''Ông ngoại!''. Ôn Kế Nghiêu hưng phấn nhào tới ôm ông ngoại đã lâu không gặp.

''Các con đã tới rồi?''. Mẹ Diêu ngẩng đầu lên, mặt mày hớn hở ''Không có việc gì. Đông Đông đang phiền não suy nghĩ sau khi tốt nghiệp muốn làm công việc gì?''.

''Cần gì lo lắng như vậy, nó còn nhỏ lắm sao?''. Diêu Manh Thu vỗ vỗ mặt em gái mình cười, nói.

''Như vậy là sao?''. Đang chơi cùng với cháu ngoại, ba Diêu nói xen vào.

''Nếu như em chưa biết phải làm gì. Không bằng đến công ty của anh vui đùa một chút. Biết đâu được em sẽ thích công việc đó thì sao?''. Ôn Định Viễn ôn hòa nói với Diêu Thì Đông.

''Đúng vậy!''. Diêu Manh Thu nhìn chồng mình thật dịu dàng mà cười.

''Không được!''. Ba Diêu là người đầu tiên giơ tay phản đối.

''Chuyện gì ông cũng phản đối!''. Mẹ Diêu lại lạnh lùng liếc nhìn ba Diêu. Định Viễn có lòng tốt muốn tìm cho con gái một công việc mà thôi, sao ông lại phản đối quyết liệt như vậy?

'' Lỡ như Đông Đông bị tên tiểu tử nào bắt cóc thì sao?''. Kể từ sau khi cô con gái lớn tuổi còn trẻ mà đã bị bắt cóc đi. Ba Diêu vẫn đang đề phòng người con rễ này, nói thẳng là cái công ty chết tiệt kia. Ông không thể nào lại cho con gái bảo bối của ông dẫm lên vết xe đổ đó.

''Ba, con sẽ chăm sóc Đông Đông, sẽ không để cho em ấy bị bắt cóc đâu''. Ôn Định Viễn cười bảo đảm.

''Này..........Chính anh đã bắt cóc Manh Manh của tôi, anh cho rằng tôi sẽ tin tưởng sự bảo đảm của anh sao?''. Mặc dù trong lòng đã chấp nhận người con rễ vô cùng ưu tú này rồi. Nhưng mà chuyện con gái lớn đi lấy chồng quá sớm vẫn là một nỗi đau trong lòng của ông.

''Con không muốn đi!''. Diêu Thì Đông buồn bực mím môi. Tất cả mọi người đều không tin tưởng cô có thể dựa vào chính bản thân mà lăn lộn trong xã hội.

''Đông Đông! nhìn xem. Tiểu Duệ đã lớn lên rồi đúng không?''. Diêu Manh Thu nhìn ra được tâm trạng của em gái mình rất kém nên tìm cớ phân tán sự chú ý của cô.

Diêu Thì Đông ngẩng đầu lên nhìn một khuôn mặt đáng yêu đang cười rất ngọt ngào với cô, cái miệng chẳng còn mấy cái răng ngọt ngào gọi :''Dì.......''

Cô không nhịn được ngồi xuống ôm chặt lấy đứa cháu nhỏ đáng yêu cho đến khi nó khó thở mà dãy dụa trong lòng cô ''Tiểu Duệ thật là đáng yêu!''

''Quần áo của nó có rất nhiều cái không thể mặc được nữa rồi. Em có thể giúp chị đưa nó đi mua được không?''. Bụng của Diêu Manh Thu càng ngày càng lớn nên bị chồng cưỡng chế không cho phép đi đến những nơi chật chội như Shopping.

''Được thôi!''. Diêu Thì Đông vui vẻ cầm tay đứa cháu đáng yêu đi ra cửa, ném phiền não khi nãy ra sau đầu. Cô ngây thơ không biết đây chỉ là cái cớ mà chị gái cô nghĩ ra để tâm trạng cô tốt hơn.

''Dì, Tiểu Duệ muốn ăn McDonald'. Ôn Duệ Nghiêu làm nũng nói.

Đối với khuôn mặt đáng yêu như vậy của cháu yêu thì cho dù là chuyện gì Diêu Thì Đông cũng đồng ý. Sau khi dặn dò bác tài xế hai tiếng sau quay lại đón hai dì cháu thì nhanh chóng dẫn đứa cháu yêu đi thẳng đến cửa hàng McDonald trên một con phố, một lớn một nhỏ ngồi ở một góc mà ăn kem.

''Ăn ngon không?''. Diêu Thì Đông vừa lau mặt Tiểu Duệ vừa hỏi.

''Rất ngon!''. Tiểu Duệ lộ ra nụ cười thật tươi ''Cảm ơn dì''.

Oa! Thật đáng yêu! Cô không nhịn được cúi người xuống hôn Tiểu Duệ.

Trong lúc hai dì cháu đang ăn vui vẻ thì ở không xa có một đám người xôn xao, Diêu Thì Đông lơ đãng nhìn qua, trong chớp mắt thấy được người kia liền hít vào một hơi.

Hết hồn?!!! Cái miệng nhỏ nhắn của cô mở lớn, ly kem trên tay suýt nữa là rơi xuống. Cô không thể tin được liền dụi mắt, nhìn thấy rõ ràng người đàn ông đang dẫn đầu kia thật sự chính là.........Ác mộng của cô!

Cô lặng lẽ dịch chuyển cơ thể, đưa lưng về phía bọn họ.

Anh đã trở về nước! Trở về lúc nào?

''Dì! Dì biết chú đó sao?''. Tiểu Duệ nhạy cảm phát hiện dì rất kích động, hỏi.

Cô lập tức lắc đầu, cười lúng túng, nhỏ giọng nói: ''Dì không biết chú đó! Con xem, cái chú đó rất là kì quái. Tiểu Duệ ngoan, sau này nếu gặp lại thì con nên tránh xa một chút mới an toàn''. Cô lấy kinh nghiệm từng trải truyền lại cho đứa cháu.

''A! Tiểu Duệ biết rồi!''. Tiểu Duệ ngoan ngoãn gật đầu nhưng vẫn không quên liếm vài miếng kem.

Đám người kia vẫn đứng ở sau lưng cô khiến cho cô có chút lo lắng...........Mặc dù đã qua ba năm, mặc dù cô cũng không hi vọng là anh còn nhớ cô, nhưng mọi thứ cẩn thận thì vẫn tốt hơn. Bởi vì ba năm trước đây cô đã cho anh leo cây, cô không có ra sân bay tiễn anh. Nếu như bị anh nhận ra, hậu quả chắc chắn là rất thảm thương.

''Tiểu Duệ. Chúng ta cầm kem vừa đi vừa ăn có được không?''. Cô càng ngày càng khẩn trương, chỉ muốn cách đám người này càng xa càng tốt.

Tiểu Duệ rất nghiêm túc mà lắc đầu :''Không được! Mẹ con nói không được vừa đi vừa ăn''.

''A..........Nói cũng đúng. Vậy chúng ta ăn nhanh lên, ăn xong dì dẫn con đi mua quần áo mới''. Cô nhanh chóng ăn kem thật nhanh, cô còn âm thầm cầu nguyện là anh không có nhìn thấy cô.

''Dạ''

Đến khi hai dì cháu ăn xong thì cô cũng phát hiện ra đám người kia đã đi rồi. Cô lập tức thở ra một hơi, thả lỏng cơ thể một chút, lấy lại tinh thần dắt đứa cháu nhỏ, hưng phấn nói :''Đi mua quần áo nào!''.

Sau khi đến cửa hàng quần áo trẻ em, Diêu Thì Đông dường như phát điên, quần áo của trẻ con thật đáng yêu khiến cô yêu thích không buông tay, mạnh tay quẹt thẻ. Bởi vì anh rễ yêu ai yêu cả đường đi nên cho cô một tấm thẻ vàng. Bây giờ cô đang mua đồ cho con trai của anh nên đương nhiên là cô quẹt thẻ không nương tay một chút nào.

Cô cầm một cái so trên người Tiểu Duệ rồi hỏi Tiểu Duệ có thích không? Thế nhưng chỉ hỏi cho có thôi, cô mặc kệ Tiểu Duệ trả lời thế nào chỉ cần cô thấy thích liền ném cho cô nhân viên đi theo đang cười đến vui vẻ ở đằng sau. Cô không phát hiện ra có một đôi mắt đen đã đem tất cả phản ứng phong phú của cô để vào trong mắt.

Thật ra thì lúc ở trên con phố Đường Ẩn Khiêm đã phát hiện ra cô, trên mặt cô vẫn là nụ cười ngây ngốc kia, trong tay dắt theo một đứa bé trai bụ bẫm đáng yêu trông giống như hai mẹ con. Nhất là cô gái ngốc kia, xinh đẹp đến mức khiến người khác phải nhìn cô lâu hơn một chút,.......Hơn nữa, xa cách ba năm, tính tình của cô gái ngốc này một chút cũng không thay đổi, vẫn còn ngây thơ như vậy làm anh cười sặc sụa ở trong lòng. Haiz!.........Không có cô, cuộc sống thật là nhàm chán. Nước Mỹ lớn hư vậy, là một cái ''Lò luyện lớn'', thế nhưng không tìm được một ai thú vị như cô gái nhỏ kia, hại anh thất vọng thật lâu.

Anh nhếch lông mày, buồn cười nhìn hành động của cô. Cô mua đồ rất dứt khoát, thấy vừa ý liền ném vào trong xe đẩy làm cho nhân viên cử hàng đi theo cô chạy tới chạy lui nhưng trên mặt vẫn cười ngọt ngào.

Anh biết hoàn cảnh gia đình cô rất tốt. Anh cũng không phải cố ý điều tra. Chỉ là anh có một người bạn làm thám tử rãnh rỗi đến nhàm chán, biết anh có thái độ tương đối ''đặc biệt'' với cô nên rất gà mẹ xung phong giúp anh điều tra.

Cha cô là việc tại hãng hàng không quốc tế Tây Bắc Mĩ, là phi cơ trưởng. Mẹ cô xuất thân trong một gia đình danh giá. Mà anh rễ cô còn là người rất tài giỏi, tuổi còn trẻ đã thành lập tập đoàn ''Phi Long'', sự nghiệp như mặt trời tỏa sáng. Cô ở nhà là một người được mọi người yêu mến, cưng chiều nên mới có thể có được cá tính ngây thơ như vậy. Cô cũng coi như là một tiểu thư nhà giàu rồi.

Thật ra, ba năm qua mọi hành vi cử chỉ của cô anh đều nắm rõ như lòng bàn tay. Thật là đã làm phiền đám bạn tốt ở Tùng Hạc giúp anh ''chăm sóc'' cô. Anh đương nhiên biết chuyện tình ngắn ngủi ba giờ đồng hồ của cô. Haiz! Anh cảm thấy thật đáng tiếc, mặc dù chính anh là hung thủ đã sai khiến mọi người ngăn trở tình yêu của cô. Dù sao cô gái ngốc kia cũng sẽ không phát hiện có người ở phía sau giật dây.

Nhưng mà, đó cũng là lỗi của cô! Anh còn tưởng rằng anh đã biểu hiện rõ ràng. Anh kéo cô chạy đi khắp nơi, ''tốt bụng'' vì cô chặn lại không ít ong bướm cũng bởi vì thích cô. Nếu không, cô cho là anh không có chuyện gì làm hay sao mà đem gánh nặng như cô ở bên người? Nếu không, cô cho là tại sao sinh viên năm nhất như cô lại không có ai dám ''cưa'' cô? Chứ đừng nói đến ba năm tiếp theo, sau sự cố ''ngoài ý muốn'' đó cô không còn ai hỏi thăm. Hừ! Cô có dáng vẻ cũng xinh đẹp. Anh cũng không ngờ mọi chuyện sẽ như vậy.

Cũng tốt. Dù sao thì anh cũng yêu cái dáng vẻ ngu ngốc của cô. Nếu như cô không ngốc anh cũng không vui vẻ như vậy.

Haiz! Anh thật mong đợi. Nếu như anh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô chào hỏi. Không biết cô sẽ có vẻ mặt gì? Chắc là sẽ té xỉu tại chỗ. Dù sao ba năm trước đây, cô ăn gan hổ mới cả gan cho anh leo cây . Cô phải biết, anh là người có thù tất báo. Ha ha! Nghĩ đến đây, cả người anh liền phấn chấn.

''Uhm........Bác sĩ.......''. Một đồng nghiệp đang đi cùng với Đường Ẩn Khiêm không nhịn được mở miệng gọi anh. Lúc nãy thấy anh có sự khác thường rồi, bây giờ anh lại đột nhiên dừng bước lại nhìn chăm chú vào một chỗ nào đó, đám người bọn họ cũng phải dừng lại. Mà những người đi đường lại nhìn bọn họ bằng ánh mắt kì quái khiến bọn họ rất xấu hổ.

Đường Ẩn Khiêm đột nhiên phát hiện ra chuyện gì, quay người nhìn bọn họ lễ phép cười có lỗi nói :''Xin lỗi, mọi người có thể đi trước đi!''.

''Nhưng......''. Vị đồng nghiệp liền cứng đờ, bọn họ còn chưa thảo luận xong!

''Mọi người chờ tôi một chút. Tôi sẽ nhanh quay trở lại''. Anh không để ý đến sự phản đối của mọi người, nói xong liền đi đến cửa hàng quần áo trẻ em.

Anh đi đến bên cạnh bé trai bị dì mình bỏ quên, ngồi xổm xuống, nở nụ cười chân thành nhất từ trước đến nay :''Bé con. Con tên gì?''.

Tiểu Duệ cũng không bị dọa, chỉ là bước về sau mấy bước, cười ngọt ngào nói :''Dì dặn con không được nói chuyện cùng người lạ''.

Vừa rồi, Diêu Thì Đông đột nhiên muốn ''thuận tiện'' mua quần áo cho đứa cháu trai lớn, nếu không thằng nhóc kia sẽ kêu gào cô thiên vị. Vì vậy cô dặn dò Tiểu Duệ ngoan ngoãn ngồi tại chỗ chờ cô, còn cô lại tiếp tục sự nghiệp tiêu diệt quần áo trẻ em đến quên trời đất.

''Đúng rồi! Nhưng mà chú không phải là người lạ. Chú biết dì của con''.

Tiểu Duệ nghi hoặc nhìn anh một chút, lại nhìn qua dì mình đang bị chôn trong một đống quần áo ''Nhưng dì nói dì không biết chú''.

''Sao?''. Lông mày anh chau lại ''Dì con thật sự nói như vậy?''

''Dạ''. Tiểu Duệ ngoan ngoãn gật đầu.

''Chắc là do dì con lâu ngày không nhìn thấy chú cho nên đã quên chú rồi. Cũng có thể là do ở quá xa, dì con không thấy rõ''. Anh giải thích hợp tình hợp lý, thấy bé trai hình như đã hiểu vỗ vỗ cái đầu nhỏ nhắn của nó khen ngợi.

Nhưng ngay sau đó, trán của Tiểu Duệ nhíu lại ''Nhưng mà, dì nói. Lần sau nếu như thấy người nào giống chú thì phải chạy thật xa đó!''.

Lông mày của Đường Ẩn Khiêm lại nhíu thêm lần nữa. Cô dám bôi xấu hình tượng của anh.

''Là do chú và dì con có một chút hiểu lầm''. Mặt anh không đổi sắc cười, thử phá bỏ sự đề phòng của bé ''Con tên là gì?''.

''Tiểu Duệ''.

''Tiểu Duệ ngoan. Thật thông minh. Chú và dì có chút hiểu lầm. Chú nhất định sẽ tìm cơ hội ''giải thích'' với dì''.

Tiểu Duệ dường như đã tin tưởng anh ''Không được cãi nhau đó!''. Cậu làm ra vẻ ông cụ non đưa ngón trỏ ra ân cần nhắc nhở.

Đường Ẩn Khiêm không nhịn được cười nhẹ, sờ sờ đầu của nó ''Chúng ta sẽ không cãi nhau''. Cháu của cô cũng rất thú vị.

''À..........Bác sĩ.......Thảo luận..........''. Nhân viên nghiên cứu khổ sở chờ ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở anh.

Anh quay đầu lại thì nhìn thấy cách đó không xa các đồng nghiệp đang nhìn anh sững sờ, thở dài nói với Tiểu Duệ :''Tiểu Duệ, chú phải đi rồi. Hẹn gặp lại''.

''Tạm biết chú''. Tiểu Duệ lộ ra nụ cười như thiên sáu, vẫy tay chào tạm biệt.

Anh vừa mới đi không được bao lâu, Diêu Thì Đông rốt cuộc hoàn thành xong sự nghiệp mua sắm to lớn, xách theo túi lớn túi bé đi đến chỗ cháu trai.

''Dì. Con giúp dì''. Tiểu Duệ đưa tay ra muốn giúp dì xách bớt túi.

''Tiểu Duệ giỏi quá. Dì cầm là tốt rồi''. Cô uyển chuyển từ chối, nếu như là tên nhóc Ôn Kế Nghiêu kia thì lại là chuyện khác.

''Không sao''.

''Vậy con giúp dì cầm cái này là được rồi''. Cô rất cảm động, đưa cái nhẹ nhất cho Tiểu Duệ.

Cậu nhóc đưa ra hai ngón tay ''Hai''.

Diêu Thì Đông không thể làm gì khác hơn là đưa hai túi không nặng lắm cho cậu. Thấy cháu mình hiểu chuyện như vậy khiến cho cô cảm động, âm thầm thề tương lai cô phải sinh một đứa đáng yêu ngoan ngoãn như Tiểu Duệ vậy.

Một tay cô xách đồ, một tay dắt Tiểu Duệ, một lớn một nhỏ vô cùng hài lòng mà bước đi.

''Dì, dì biết chú ấy''. Tiểu Duệ hưng phấn nói giống như phát hiện ra cái gì.

''Biết ai?''. Cô lo lắng hỏi.

''Thì là chú đó!''. Tiểu Duệ ngẩng đầu cười ngọt ngào.

''Biết chú đó............''. Trán cô khẽ nhăn lại, chẳng lẽ có ông chú kì quái nào đến nói chuyện với Tiểu Duệ?

''Chính là cái chú mà con và dì thấy ở McDonald''. Tiểu Duệ có ý đồ gợi mở trí nhớ của cô.

''Hả?''.Nghe vậy, sắc mặt cô trắng bệch giống như thấy quỷ.

''Dì. Chú nói là chú biết dì đó. Dì có phải là quên chú rồi không? Dì mau mau nhớ lại đi''.

''Chú chú..........Chú ấy nói gì với con?''. Diêu Thì Đông không tự chủ thét chói tai. Trời ạ! Cô sơ suất quá, sơ suất quá. ''Tiểu Duệ. Chú ấy có làm gì con không? Con không có bị chú ấy dọa chứ?''. Cô thật khẩn trương xem xét kĩ càng từ trên xuống Tiểu Duệ.

Tiểu Duệ bị dì sờ thật là nhột, khanh khách cười không ngừng.

''Không có! Dì, chú ấy nói chú ấy là người tốt. Dì đừng hiểu lầm chú''.

Khóe miệng Diêu Thì Đông run rẩy, anh là người tốt........

''Chú........còn nói gì nữa không?''

''Chú ấy nói hai người đang hiểu lầm, chú ấy muốn giải thích rõ ràng với dì đó. Con có nói với chú là không được cãi nhau với dì nữa đó!''. Tiểu Duệ rất cố gắng đem những lời của chú nói lại cho dì.

Cô nhanh chóng thở gấp, có cảm giác như trái tim sắp ngừng đập.

Cô đâu có gan mà gặp lại anh? Anh chỉ cần dùng ánh mắt thôi là đã đem cô đóng đinh trên tường. Diêu Thì Đông đột nhiên cảm thấy Công Ty Bách Hóa tràn ngập nguy hiểm. Cô nhìn xung quanh, xác định ''người kia'' sẽ không đột nhiên xuất hiện, lôi kéo cháu trai chạy như điên ra khỏi Công Ty Bách Hóa.Sau sự việc xảy ra ở Công Ty Bách Hóa, tinh thần Diêu Thì Đông khẩn trương mất mấy ngày, rất sợ anh nổi hứng muốn tìm cô gây chuyện.

Hôm nay, cô giúp bạn học ở trường đi làm ở cửa hàng tiện lợi. Trước khi làm việc, cô ở trong phòng nghỉ của nhân viên uống hai viên thuốc bao tử. Trước kia, cô chỉ đau bụng khi khẩn trương hoặc là thấy ''người kia'', nhưng bây giờ bụng cô lại đau không có nguyên nhân. Cô hôm nay cũng không định đồng ý lời cầu xin của bạn học, bởi vì hôm nay cô có dự cảm chẳng lành. Nhưng mà bạn học năn nỉ rất nhiệt tình.............

Thật ra thì cô rất thích công việc này. Cô có thể tiếp xúc với rất nhiều người khác nhau, thấy rất nhiều sự vật sự việc khác nhau, cảm giác rất mới mẻ. Cô còn muốn đến đây xin làm việc để lấy kinh nghiệm nhưng ba cô không đồng ý nên cô chỉ có thể thỉnh thoảng giúp bạn học thay ca.

''Thì Đông! Chị không sao chứ?''. Đồng nghiệp Tiểu Mộc ló đầu vào quan tâm hỏi.

''Chị không sao''. Diêu Thì Đông phất phất tay, miễn cưỡng cười.

''Không được cậy mạnh! Nếu như chị không khỏe thì hãy xin trưởng quầy nghỉ đi. Một mình em cũng có thể làm được''.

''Chỉ là đau bụng theo thói quen thôi. Uống thuốc là được rồi''. Cô đi cùng Tiểu Mộc ra khỏi phòng nghỉ. Cô đi thay ca cũng không nhiều lắm nhưng mà rất có duyên với Tiểu Mộc. Mỗi lần cô đi thay ca thì đều làm chung với Tiểu Mộc, tình cảm của hai người so với đồng nghiệp bình thường tốt hơn rất nhiều.

Tiểu Mộc là một sinh viên hai mươi tuổi, cắt kiểu tóc giống con trai, vóc dáng mảnh mai, nói chuyện rất hài hước, luôn chọc cô cười ha ha.

''Chị cứ ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút đi, em đi sắp xếp hàng hóa''. Tiểu Mộc rất cẩn thận mang ra cái ghế nhỏ cho cô ngồi.

Cô cảm kích nhìn Tiểu Mộc, chờ sau khi Tiểu Mộc xếp hàng xong quay trở lại thì hai người bắt đầu tám chuyện. Nói chuyện với Tiểu Mộc thì cho dù là đau bụng, nhức đầu cũng biến mất hết. Cô cảm thấy Tiểu Mộc là một người tốt, đến đâu cũng được mọi người hoan nghênh, không giống như ''người kia''.

''Nhìn kìa! Trai đẹp''. Mắt Tiểu Mộc nhạy bén phát hiện, quay đầu ra cửa kính nhìn trai đẹp, lôi kéo Diêu Thì Đông cùng nhau nhìn.

Cô vừa nghe đến trai đẹp cả người liền nổi da gà. Nhìn sang bên cạnh, Tiểu Mộc lộ ra ánh sáng rực rỡ nên cô cũng nhìn một cái. Cô liếc mắt nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đi ra khỏi cửa........

Dạ dày Diêu Thì Đông lập tức quặn đau, suýt nữa là té từ trên ghế xuống. Sắc mặt cô tái nhợt nắm chặt tay Tiểu Mộc. Tiểu Mộc quay đầu lại nhìn thấy cô như vậy thì sợ hết hồn.

''Chị nhìn thấy quỷ sao?''

Diêu Thì Đông nhìn chằm chằm vào bóng dáng còn đáng sợ hơn cả quỷ kia. Đột nhiên, cô ngồi xổm xuống dưới bàn với tốc độ ánh sáng.

Khi Đường Ẩn Khiêm sắp đi ra khỏi cửa, anh cảm thấy có một ánh mắt không tầm thường đang nhìn anh, anh quét mắt về hướng của cửa hàng tiện lợi. Giác quan thứ sáu của anh từ trước đến nay luôn chính xác.

Mặc dù Diêu Thì Đông đã lập tức ngồi xuống nhưng cô không biết anh đã nhìn thấy cô chưa?

''Thì Đông! Thì Đông! Anh ta đang đi về hướng này''. Tiểu Mộc nhỏ giọng nói tiếp ''Anh ta đang đi vào''.

Tim của cô đập giống như đánh trận, nhỏ giọng dặn dò Tiểu Mộc :''Nếu có người tìm chị, nói chị không có ở đây. Không, không, nói là ở đây không có người này''. Sau khi nói xong, cô bò từ quầy vào phòng nghỉ, cô hy vọng cô có thể bình an mà vượt qua cửa này.

Đường Ẩn Khiêm cười khanh khách đứng ở trước quầy, lịch sự hỏi :''Xin lỗi cô. Hình như tôi vừa thấy người quen, xin hỏi ở đây có cô gái nào tên Diêu Thì Đông không?''.

''À..........Uhm.........''. Người này thật sự là muốn tìm Thì Đông. Nhưng mà cô không dặn dò rõ ràng, rốt cuộc là......hay...........''Chị............Chị ấy không có ở đây. Uhm...........Không đúng, ở chỗ chúng tôi không có người này''. Chết rồi! Xin lỗi Thì Đông! Đột nhiên giao nhiệm vụ cho cô làm cô không có chuẩn bị. Cô đã cố gắng hết sức rồi.

''Vậy sao? Cảm ơn cô. Đã làm phiền rồi''. Anh âm thầm cười một tiếng, ngay sau đó đi ra khỏi cửa hàng.

Tiểu Mộc cười khúc khích nhìn anh rời đi. Cô không hiểu tại sao Thì Đông lại tránh mặt anh ta, anh ta rất lịch sự, rất dịu dàng mà!

''Thì Đông! Ổn rồi. Em đã đuổi anh ta đi rồi''.

Diêu Thì Đông lo lắng ló đầu từ trong phòng nghỉ nhìn ra ngời, xem xét kĩ càng mới từ từ đi ra ngoài.

''Sao chị lại sợ anh ấy vậy?''

Diêu Thì Đông thở dài, không có cảm giác đau bụng, có lẽ là thuốc đã có tác dụng ''Chị cảm thấy chị gần đây rất xui xẻo!''. Gương mặt cô như đưa đám nằm lăn ra trên quầy, cô thật sự nghi ngờ cô bị thần xui xẻo bám lấy. Nếu không thì tại sao cô đi đến đâu cũng gặp được anh?

''Sao?''. Mắt của Tiểu Mộc sáng lên, một bộ dáng đầy kinh nghiệm ''Vậy chị đi Chùa Thiên Hành cúng bái đi! Rất hiệu nghiệm đó!''.

''Hả? Nhưng chị là tín đồ Thiên Chúa Giáo............''.

''Vậy thì chị đến Giáo đường mà cúng bái!''. Tiểu Mộc hồn nhiên nói.

''Tiểu Mộc..........Thiên Chúa Giáo không có cúng bái..........mà là cầu nguyện............''. Diêu Thì Đông buồn buồn giải thích.

Tiểu Mộc dừng ba giây, bừng tỉnh vỗ tay ''Vậy thì chị cầu nguyện đi! Xin Chúa xua đi mọi chuyện xui xẻo''.

Diêu Thì Đông xấu hổ cười. Nếu như cầu nguyện có hiệu quả thì đã thoát khỏi ma chưởng của ''người kia'' rồi.

''......Nhưng mà em cảm thấy cúng bái tương đối có hiệu quả!''. Tiểu Mộc có lương tâm nói.