Nhưng mà, có thật vậy thì cũng đâu thể giải quyết được gì cơ chứ...?
Y Linh chào Hạ Vi rồi cúp máy. Có vẻ nó hơi ngộ nhận nhỉ? Đâu phải Hàn Dương cứ sang Úc, nghĩa là vì nó ở đây đâu?
Nhưng sao chứ? Giờ đây, nó và hắn đã ở chung trên 1 quốc đảo, đội chung 1 bầu trời, hít chung 1 bầu không khí...
Điều đó làm trái tim nó ấm áp thấy lạ.
Nắng ban mai rọi qua khung cửa kính, nó ì ạch vệ sinh cá nhân. Tuấn Hùng đã đi học từ lâu. Cậu quả thật rất rất bận.
Nếu đúng là hắn ở đây... Nó sẽ chờ. Chẳng phải “có duyên nhất định sẽ gặp lại” sao?
Y Linh lấy cặp sách, ngân nga ca khúc mà nó không biết tên, đã vô tình nghe được ở một cửa hàng quần áo.
Hiếm lắm, mới thấy ở đất này, có chỗ phát nhạc Việt...
-Cả nguồn sống, bỗng chốc thu bé lại, vừa bằng 1 cô gái......
Vậy giờ nó phải làm gì? Đi tìm hắn, hay cứ bị động chờ hắn đến tìm?
-Không được không được không được!!! Con gái mà chủ động làm hoà thì mất giá lắm! Với cả... Dù sao mình là người bỏ đi trước mà.- Nó lẩm bẩm.
Cái “volume miệng” đã cố gắng vặn nhỏ hết mức có thể. Ấy mà, có người vẫn lọt tai, không kìm nén được đành bật cười.
-Vậy sao?- Người con trai thầm thì vào tai nó.
Y Linh giật mình quay lại... Là...là...
-Anh...Anh..- Khoé môi mấp máy, nơron thần kinh như ngừng hoạt động.
-Sao hả? Không nhận ra à?- Hàn Dương cười cười phá lên.
Quả thực, không nhận ra... Hàn Dương sau một tháng sao có thể thay đổi nhiều đến vậy? Hắn cao hơn nhiều, phong cách thay đổi. Ngông cuồng và táo bạo, tai xỏ khuyên, tóc nhuộm màu... Có vẻ... Rất bad boy!
-Đẹp trai quá cứng cả lưỡi luôn à?
-Đâu..đâu có! Anh bị điên à? Mọc từ đâu ra đấy?.. Hay là anh... Theo dõi tôi??
Mặt Hàn Dương thoáng đỏ, hắn cười nhạt:
-Đừng có mà ảo tưởng. Chung cư nhà tôi gần đây, tiện đường thì đi học thôi. À mà cô học trường nào?
-Blue Leafs Junior High School... Mà tại sao tôi phải nói cho anh biết nhỉ?- Y Linh càu nhàu.
-À thế thì cũng trường rồi! Hôm nay tôi mới nhập học, mong cô giúp đỡ!- Hàn Dương không màng nơi đông người, khoàc lấy đôi vai bé nhỏ của Y Linh, làm nó suýt ngã.
”Em gầy quá... Đồ ngốc này!”
-Anh điên à! Bỏ tôi ra!! Mà anh làm cái qué gì mà cả tháng đến đây rồi mới bắt đầu đi học thế hả?
-Ai bảo cô là tôi chuyển đến đây cả tháng rồi?- Hàn Dương nhìn cô tỏ vẻ ngạc nhiên.
Y Linh lấy tay bụm miệng... Lỡ lời, lỡi lời rồi.. T^T
”Thì tôi là người yêu cầu Hạ Vi nói cho em mà... Bóng hình em ở nơi này không biết cướp bao nhiêu thời gian của tôi mới tìm ra đấy!”
-Bỏ tôi ra! Nóng quá!!
*Tác giả: Ở Úc thì thời tiết và mìa ngược lại với Việt Nam, nên vào tháng 1 là mùa hè nha!
-Đến đây bao lâu rồi mà không biết nhập gia tuỳ tục à? Đây là chuyện hết-sức-bình-thường!
Lời nhấn mạnh và cái siết thật chặt của hắn làm mặt nó thoáng đỏ. Bạc hà, thơm quá! Thổi bay cái nóng mùa hè.
-Dù sao tôi cũng là người Việt Nam!
-Y Linh này...
-Muốn gì nữa??
-Chuyện lần trước... Chuyện băng đảng... Và chuyện.. Tôi với Tú Hoa...-Hắn ngập ngừng.
-Thôi được rồi. Tôi không muốn nghe gì cả. Bây giờ chúng ta đang ở Úc xinh đẹp, tôi mong anh và tôi sẽ tạm thời gạt quá khứ ở lại, tập trung học hành. Việc học là quan trọng nhất!
”Em nói nghe đơn giản nhỉ? Hay em... Đã không còn chút tình cảm nào với tôi nữa..?”
”Làm sao mà gạt được chứ... Nụ hôn ấy tôi còn nhớ... Cảm giác trái tim bị bóp nghẹt khi nhận được hình ảnh anh với cô ấy...”
-Được rồi! Tôi mong tôi và anh có thể giúp đỡ nhau! Chúng ta sẽ trở thành bạn tốt!- Y Linh mỉm cười. Nụ cười đẹp lấp lánh dưới cái nắng hè.
Nếu cô đã muốn vậy...
***
Blue Leafs Junior High School
-Ê này, hình như hôm nay trường có anh nhà giàu mới chuyển đến đấy!
*Tác giả: Những chữ in nghiêng là
tiếng Anh nhé!
-Dạo này lắm trai xinh gái đẹp chuyển đến ghê nhỉ! Mà cuối năm học rồi còn chuyển đến làm gì? Rảnh quá ha!
***
Lớp 9-3:
-Xin chào tất cả các bạn! Tôi là Mạc Hàn Dương, tôi....
Có vẻ là chẳng ai thèm quan tâm hắn nói cái gì...
Bị dung nhan cướp hồn xừ nó rồi còn đâu!!!
Y Linh thở dài.
Kết thúc bài giới thiệu, hắn cười toe, khiến nữ sinh trong lớp đổ rầm rầm, nam sinh thì vỗ tay tân thưởng, vẻ thấy cậu bạn này cũng thú vị.
-Em chọn chỗ ngồi cho mình đi!
Y Linh nghe thầy nói chợt giật mình. Có nó đang ngồi một mình đây này... Liệu... Hắn có...
Hàn Dương quay xuống nhìn nó, mỉm cười, nhẹ nhàng bước xuống.
Tiếng giày gõ xuống sàn cộp cộp...
Tiếng tim đập thình thịch...
Mọi âm thanh như ngừng lại, trong mắt hắn dường như chỉ có nó và trong mắt nó dường như cũng chỉ có hắn.
Xoẹt...
Đập vào mặt nó là tấm lưng rộng của hắn.
Hàn Dương, anh cũng có mắt chọn người lắm! Hoa khôi của lớp cơ mà!
Mái tóc nhuộm highlight đỏ nổi bật trên mái tóc vàng óng. Môi tô son quyến rũ như ăn tiết canh. Làn da trắng hồng không tì vết. Ắt hẳn là...kem trộn rồi.
Giới trẻ bây giờ lạ thật. Hay nó lạc hậu rồi? Trung thành với tóc đen mặt mộc?
Hai thế giới, cách nhau bởi một cái bàn học.
Và nó... Bị hớ nặng.
Cảm giác hụt hẫng không hề nhẹ.
Đối với cả hắn, và nó.
Lam Y Linh! Cô giỏi lắm! Tôi cho cô ăn dưa như vậy mà ra chơi vẫn vui vẻ với mấy thằng khác!
-Y Linh! Lúc sáng tôi thấy Hàn Dương đi với bà! Bộ hai người quen nhau à?- Giờ ăn trưa- Mia- Hoa khôi của lớp, cũng là người đang ngồi cạnh hắn bây giờ.
-À, cũng có quen chút chút, bọn tôi cùng là người Việt!
-Tôi... Hình như hơi thích cậu ấy rồi! Rất galant, học giỏi mà tiếng Anh rất tốt nữa... Bà có thể tạo điều kiện cho tôi và cậu ấy...- Mia ngập ngừng.
-À rồi! Hiểu hiểu! Tôi biết rồi.- Y Linh thở dài.
-Bà không ghen hay gì à?
-Ghen! Ghen chứ!- Y Linh vô thức nói nhẹ.
-Hả?- Mia, làm sao mà hiểu được? Y Linh nói tiếng Việt mà, nhưng cô vốn cũng không quan tâm. +
-À không! Tôi không sao!- Nó mỉm cười.
***
-Sao rồi?- Hắn sốt sắng.
-Bạn ấy rất tốt, đồng ý rồi.- Mia mỉm cười. Vì lý do gì mà cậu bạn này phải làm chuyện kì lạ thế chứ?
-À ừ, cảm ơn bạn!-Hàn Dương cười nhạt, vẻ mặt có chút thất vọng.
Mia nhìn hắn... Chợt thấy buồn buồn. Tại vì sao chứ? Chì vì cùng quê à?
Mia... Có lẽ thích cậu ấy, ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.
***
Yu: Sau 2 tháng trời... Yu cũng up một chap mới. Rất xin lỗi mọi người vì sự vô trách nhiệm này... T^T *cúi đầu*