Lãnh Thiên Thương tiện tay vứt qua một bên tám trăm dặm quân tình nguy cấp hắn đang nắm chặt. Hiện tại hắn cũng không có thời gian mà quản Vũ Trạch Binh mã đại nguyên soái là chết hay là sống, hắn chính là quản ca ca của Vũ Quân Hà về vấn đề giường chiếu thì được rồi.
“Ân … ngươi làm gì vậy? Đừng có áp ta ….” Vũ Quân Kỳ vốn đang giải khai áo lót, thế nhưng lãnh thiên thương đột nhiên xông tới đem y đặt ở long tháp(1), thực sự là khó chịu muốn chết. Hắn thỏa mãn có được hay không a, hơn nữa hôm nay sáng sớm không phải ở ngự thư phòng đã nghiêm phạt qua sao? Thế nào lại….
“Uy. Bảo huynh đệ(2) ngươi có nể nếp 1 chút …đừng… a …. ngươi làm gì vậy?” Vũ Quân Kỳ hoàn toàn cảm nhận được nhiệt tình của Lãnh Thiên Thương, thế nhưng cũng không cần hưng phấn như thế chứ? Cách lớp y phục vẫn có thể cảm giác được tiểu lão đệ của hắn đâm vào da y mang theo nhiệt hỏa.
“Hoàng thượng, để vi thần lai giúp ngươi cởi áo a … ân … vi thần cam đoan sẽ rất chuyên tâm, hơn nữa cũng rất ôn nhu mà đối đãi hoàng thượng … ân?” Lãnh Thiên Thương vừa nói vừa dùng bàn tay to lớn của hắn không ngừng trên người Vũ Quân Kỳ châm lửa, hắn luôn luôn biết rõ điểm mẫn cảm của Vũ Quân Kỳ. Thế nhưng, mỗi lần sắp tiếp cận chỗ mẫn cảm, bàn tay lại xấu xa lướt qua bộ vị mẫn cảm của y, đi theo hướng ngược lại công kích nơi khác, tiếp tục châm lửa.
“Ân…ha… a… Lãnh Thiên Thương, ngươi không cho ta một chút thống khoái nào, ngươi như vậy là đang tính toán cái gì?… a…” Vũ Quân Kỳ chỉ có thể dùng miệng mà nói, không biết bản thân là bị làm sao, mỗi lần chỉ cần bị Lãnh Thiên Thương khiêu khích. Thân thể y liền không tự chủ được mà trở nên mềm yếu, luôn luôn vô lực chống đỡ lại tấn công của Lãnh Thiên Thương sau đó cứ mặc hắn đối với mình muốn làm gì thì làm.
“Cái tên ở tiểu lâu kia bính ngươi chỗ nào? Hắn có hôn ngươi ở đâu không?” Lãnh Thiên Thương lời lẽ cũng tham gia vào chiến trường đang kịch tính, hắn muốn đem vết tích của kỹ nam kia ở trên người Vũ Quân Kỳ toàn bộ đều xóa hết.
Hắn muốn trên người Vũ Quân Kỳ chỉ có thể mang vết tích thuộc về 1 mình hắn Lãnh Thiên Thương, tốt nhất là dấu vết có thể theo Vũ Quân Kỳ cả đời, như vậy y sẽ không thể đi thanh lâu tìm nam nhân.
“Uy, cái gì mà hắn bính ta chỗ nào? Là ta bính hắn có được hay không a?” Vũ Quân Kỳ bất mãn Lãnh Thiên Thương đối với y lại coi thường như vậy, Vũ Quân Kỳ y chỉ ở trước mặt Lãnh Thiên Thương mới để cho hắn tên nam nhân chết tiệt này bính mà thôi. Những người khác mà muốn bính hắn… chờ kiếp sau đi, trên đời này võ công cao hơn y cũng không có mấy người, mà khinh công cao hơn y lại càng không có.
Vũ Quân Kỳ từ nhỏ đã thích lười biếng, vì vậy võ công Hư Vô lão nhân giao cho y đều chỉ học bảy tám phần, nhưng khinh công lại học đến nhất đẳng, cũng coi như là không bôi nhọ sư môn a. Chỉ là không rõ nếu sư phụ biết y bị một người nam nhân đối đãi như vậy nhưng lại vô lực phản kháng, không chừng sẽ tức tới nỗi hồn về tây thiên cũng không biết được?
“Không chuyên tâm… ân?Phải phạt!” Lãnh Thiên Thương nhìn Vũ Quân Kỳ thất thần trong 1 khắc, dám dưới thân hắn nghĩ đến người khác, thực sự là không biết trời cao đất rộng mà, xem ra hắn phải nỗ lực mà phạt y, làm cho y vĩnh viễn nhớ kỹ hắn a.
“A! Đau muốn chết….. ngươi nhẹ 1 chút….” Vũ Quân Kỳ trên cổ bị Lãnh Thiên Thương hung hăng cắn một cái, làm y rống càng to hơn. Thế nhưng Vũ Quân Kỳ lại không thể nói với hắn kỳ thực là y đang tưởng nhớ sư phụ a, cho nên cứ để Lãnh Thiên Thương hiểu lầm như vậy đi. Cuối cùng thì cũng là nghiêm phạt y thôi.
Mỗi lần y đi ra ngoài phóng túng, để Lãnh Thiên Thương biết được đều bị hắn kéo lên long tháp hung hăng nghiêm phạt. Không biết bản thân y có phải là vì muốn cho Lãnh Thiên Thương một lý do mà bò lên long sàng của y hay không mà lại càng lưu luyến thanh lâu kỹ quán.
Đôi khi, y kỳ thực căn bản là đối này hoa khôi đầu bảng không có bất luận hứng thú gì, thế nhưng y vẫn muốn ở lại chỗ bọn họ một đêm, sau đó mới hồi cung, không biết y có phải là bị bệnh gì hay không a, cư nhiên lại cam nguyện để Lãnh Thiên Thương đối với y như thế nhưng lại luôn luôn cố tìm cho hắn 1 cái lý do để làm vậy với mình.
Lẽ nào thực sự đúng như tam đệ nói, y từ nhỏ đã là đồ đê tiện? Thế nhưng, y trước đây không có như vậy a, nhớ lại Vũ Quân Kỳ y lúc hơn mười tuổi đã bắt đầu lưu luyến các hoa khôi. Tuy rằng bản thân là ở ngoài học nghệ, thế nhưng mỗi lần hạ sơn hoặc hồi cung thăm người thân, y luôn là một công tử thanh tú linh hoạt phong độ hơn người, không biết có bao nhiêu hoa khôi vì y đánh mất hồn phách.
Thế nhưng, từ khi y mười bảy tuổi bị Lãnh Thiên Thương tên nam nhân này làm cho nhúng chàm, y bắt đầu trở nên không giống bản thân mình nữa. Tất cả đều phải trách tên nam nhân này, vì sao không có việc gì mà cứ muốn vào ở trong hậu cung của bọn họ a? Thật là, lão phụ hoàng của y rốt cuộc là làm hoàng đế như thế nào, cư nhiên để một người tuổi còn trẻ lại còn là 1 nam nhân tuấn mỹ ở trong hậu cung cơ chứ.
“Ai cho ngươi quyến rũ người khác như thế? Nói chỗ này có ai chạm qua không …..” Lãnh Thiên Thương ôm lấy nam nhân sắc mặt ửng hồng ở dưới thân mình, vòng eo của y cũng nhỏ nhắn đến nỗi khiến hắn gần như chỉ cần 1 tay thoáng cái đã ôm được. Thân thể hai người thực sự là phù hợp đến độ hầu như hoàn mỹ, Lãnh Thiên Thương đụng chạm những chỗ chỉ thuộc về hắn, sau đó lại càng thêm phiến tình mà cật lực vận động.
Tuy rằng hai người ở cùng một chỗ đã sáu năm, thế nhưng Lãnh Thiên Thương chỉ có lúc Vũ Quân Kỳ “Phạm sai lầm” hoặc lúc y chủ động yêu cầu, mới bính y. Bởi vì, Lãnh Thiên Thương sợ bản thân sẽ làm Vũ Quân Kỳ biết hắn có bao nhiêu thương y, nếu nói ra Vũ Quân Kỳ có thể nào sẽ cười nhạo hắn hay không?
Nghe nói hoa khôi tiểu quan đối với Vũ Quân Kỳ động tâm đầy như sao trên trời, thế nhưng chỉ cần người nào đối với y dây dưa không rõ, hắn sẽ đuổi bọn họ, thực sự là vô cùng lãnh huyết a.
“Uy, Lãnh Thiên Thương, ngươi không nên quá phận có được hay không?” Vũ Quân Kỳ trừng mắt nhìn nam nhân tà ác trên người, rõ là. Trên triều là 1 bộ dạng như phụ mẫu thần thánh bất khả xâm phạm, hạ triều thì luôn tìm các loại lý do mà “Nghiêm phạt” y, tuy rằng y cũng thích.
Thế nhưng không biết vì sao, lại bất mãn việc cùng Lãnh Thiên Thương duy trì loại dây dưa chỉ có quan hệ thân thể này. Cho nên mỗi lần, y từ kinh đô chạy trốn là để tìm đủ loại phương pháp an ủi tâm đang rối loạn của mình. Thế nhưng, y phát hiện bản thân bị vây hãm càng sâu hơn.
Mà Lãnh Thiên Thương đối với tội trốn nhà của y mà nghiêm phạt lại làm y rất là hưởng thụ, cho nên y làm hoàng đế nhưng lại càng thích trốn ra bên ngoài. Như vậy có thể biết thêm rất nhiều hạng người. Vũ Quân Kỳ vốn là 1 người thích náo nhiệt, y thích kết giao bằng hữu đủ mọi hạng người, thế nhưng y lại không thích những người đối với y cứ dây dưa không rõ.
Cho nên, những năm gần đây y đều là nơi nơi tầm phương vấn liễu(3), thế nhưng cũng không hiếm người đối với y là thực tâm. Bởi vì, y đảm đương không nổi tình cảm của những người này, cho nên tốt nhất là không nên để người khác vì y mà thương tâm vô ích. Sớm chặt đứt si niệm của bọn họ, coi như là giúp bản thân tích đức a.
Vũ Quân Kỳ đối với quan hệ thân thể thuần túy, y có thể cùng những người đó vui vẻ mà nói, có thể đối với bọn họ chu đáo tỉ mỉ, thế nhưng nếu một mai có người dây dưa. Y sẽ không 1 chút lưu tình mà đoạn tuyệt tất cả quan hệ, bởi vì y không có thật tâm để mang ra cho những người khác.
“A ….ngươi, có nghe thấy ta đang nói gì không…..ngô ngô ngô …..” Vũ Quân Kỳ câu nói tiếp theo đương nhiên là bị Lãnh Thiên Thương ăn vào. Lãnh Thiên Thương vốn không có lời lẽ sở trường, để hắn cùng Vũ Quân Kỳ mà nói lời tán tỉnh, đã sáu năm trải qua dạy dỗ của Đệ nhất đại học sĩ Lâm Trạch Tú.
Thế nhưng mỗi khi ở trên giường nói những lời như vậy, luôn luôn khiến hắn xấu hổ đến mức nhiệt huyết sôi trào. Cho nên, Lãnh đại thừa tướng nói xong lời cuối cùng, đều chuyển sang dùng hành động trực tiếp biểu hiện ý tứ của bản thân, tâm động không bằng hành động nga, đương nhiên tự mình làm so với nói thì phải tốt hơn nhiều rồi.
“Ngươi …uy ….” Vũ Quân Kỳ cả đêm cũng không nói được 1 câu hoàn chỉnh, y ở dưới thân Lãnh Thiên Thương chống đỡ nghiêm phạt nghiêm khắc của hắn, bất quá y cũng chưa cùng tiểu quan kia làm cái gì a. Là tự tiểu quan kia muốn kêu 1 cách ám mụi như vậy khiến cho nam nhân hắn thích tức giận, y thế nào ngờ được Lãnh Thiên Thương đã biết chứ?
Hơn nữa, y rõ ràng là đã cảnh cáo thị vệ không được nói cho Lãnh Thiên Thương biết, xem ra làm hoàng đế như y thực sự là thất bại a, đến cả một thị vệ cũng có thể đem y bán đi, tốt nhất là y không nên hiểu rõ, bằng không y nhất định sẽ phải….
Tuy rằng đã qua giờ tý, thế nhưng vì trăng lưỡi liềm, khói sương ngoài cửa sổ lại lộ rõ một vầng trăng sáng tỏ. Nguyệt nương đã sớm quen nhìn nhân gian vô số nam nữ vì si tình mà sầu khổ, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng nhưng lại ôn nhu chiếu xuống thế gian, không biết lúc này Hằng Nga có phải đang tưởng niệm tình lang hay không a.
Chú giải:
(1)tháp: giường nhỏ
(2)Huynh đệ: em Kỳ đang nói “cái phía dưới” của Thương ca đó
(3) tầm phương vấn liễu: cũng giống như tìm hoa thơm cỏ lạ thôi
===========================
em Kỳ đúng là khẩu thị tâm phi nga, miệng thì mắng Thương ca nhưng tự mình lại tìm lý do cho người ta thượng mình, đúng là bó tay^^