Bới Ra Một Vị Vương Gia Bệnh Tật Triền Miên

Chương 6




Chương 6: Thiếu một vị vương phi
Edit: RedHorn
Beta: Gián cung đình
Thẩm Lưu Quang xoa xoa cái trán bị đụng đau, theo bản năng ngẩng đầu nhìn người.
Gương mặt tuấn tú kia lại tiến sát hơn mấy phần.
"Thật đúng lúc." Thẩm Lưu Quang chớp mắt vài cái, sững sờ nửa ngày mới phun được mấy chữ.
"Quả thực vừa vặn." Tiêu Dực tiến đến bên tai y đến nỗi hé miệng là có thể ngậm được vành tai tinh xảo ấy, "Nửa đêm canh ba, bò tường làm cái gì?"
Thẩm Lưu Quang cơ trí nói: "Rèn luyện thân thể."
"Thật không?" Tiêu Dực nhìn vào mắt người, rõ ràng mới không tin chuyện vớ vẩn như thế.
Thẩm Lưu Quang chốc lát không chế ra được cái lí do nào, không thể làm gì khác lén lén lái sang chuyện khác: "Vương gia ở đây làm gì?"
Tiêu Dực lạnh nhạt nói: "Ngắm trăng, vừa vặn có con thỏ đâm đầu tới."
"..." Con thỏ nào đó yên lặng khóc ào ào, nặn ra một nụ cười gượng: "Vương gia thật hăng hái."
"Thẩm công tử cũng thế." Dung Vương điện hạ nắm chặt eo y, hai người càng dán chặt vào nhau hơn, "Vậy mà hơn nửa đêm đây là muốn đi đâu?"
Tiểu nhân sâm rất biết học thành tài trả lời thực trôi chảy: "Ngắm trăng."
Tiêu Dực hơi hơi buông người ra, lưu loát từ trên người kia không biết từ đâu lấy ra được trang phục màu đen, ánh mắt nghiền ngẫm: "Ngắm trăng còn phải mặc như vầy sao?"
"Ừm" Thẩm Lưu Quang một mặt nghiêm túc, "Ta ngắm trăng liền thích mặc y phục dạ hành, rất là phong cách a."
Tiêu Dực: "..."
"Vậy còn đây?" Dung Vương điện hạ dùng tay cầm lấy một gói y phục nhỏ, ở trước mắt người quơ quơ, "Ngắm trăng còn cần mang theo bọc y phục?"
Thẩm Lưu Quang giấu không được, liền đưa tay muốn cướp lấy.
"Đừng lộn xộn." Tiêu Dực đem người giam lại ở trong lồng ngực, một cái tay khác nhẹ nhàng nâng bọc y phục, tấm tắc lắc đầu, "Còn thật nặng nha."
Thẩm Lưu Quang: "..."
Bị bắt quả tang tại trận, Thẩm Lưu Quang lén lút ở trong lòng nghĩ cách đốt phó, lơ đãng liếc mắt xuống một cái lập tức sợ đến run cả chân, toàn bộ thân thể loạng choạng, mau chóng bắt lấy tay Tiêu Dực.
Tiêu Dực đỡ lấy eo y, trong con ngươi đẹp đẽ đều là trêu chọc: "Vừa nãy còn không phải rất lợi hại sao?"
Thẩm Lưu Quang dính sát vào người hắn, cực kì thành thật nói: "Gió lớn quá, không bằng chúng ta xuống rồi nói."
"Này sao được?" Dung Vương điện hạ trí nhớ cực kì tốt, tri kỉ nói, "Ngươi không phải đến để ngắm trăng sao?"
Thẩm Lưu Quang "...Vậy chúng ta ngồi xuống rồi nói."
Gió lạnh thổi qua, mây trên trời tản ra rồi lại tụ lại, biến đổi liên tục. Mặt trăng như được họa sư tỉ mỉ vẽ ra đường nét rõ ràng. Buổi tối này yên tĩnh đến kì lạ.
Tiểu nhân sâm háo sắc ôm rồi gối trên cánh tay hắn, nghiêng đầu lén lút thưởng thức nhan sắc của Dung Vương điện hạ.
"Vương gia ngài không phải đặc biệt hư nhược đi?" Thẩm Lưu Quang chớp chớp mắt, chợt thốt ra.
"..." Tiêu Dực cũng không trả lời, mặt không đổi sắc chếch người nghiêng qua thay y chắn gió.
Thẩm Lưu Quang chống cằm, chớp mắt: "Ngài không phải thường xuyên suy yếu vô lực, sẽ rất nhanh bị mệt mỏi sao?"
"Không phải." Tiêu Dực kề sát người đến, nói nhỏ ở bên tai y: "Tinh thần của bản vương cực kì tốt."
Có lẽ là do gió thổi qua, vành tai có chút lạnh, Thẩm Lưu Quang luôn cảm thấy hô hấp của hắn nong nóng phun lên vành tai y, có chút nhột, trong lòng nổi lên loại cảm giác không nói ra được.
"Có lạnh không?" Tiêu Dực vuốt ve gò má đã phát lạnh của người kia.
Thẩm Lưu Quang lắc đầu một cái, đột nhiên nhớ đến những lời nghe được sau núi giả, nghiêm túc nói: "Trong vương phủ có bao nhiêu vị nữ tử?"
Tiêu Dực cho rằng y đang ghen, cố ý trêu đùa: "Khoảng chừng mấy trăm vị, mỗi vị đều như hoa như ngọc."
Thẩm Lưu Quang chống cằm, rơi vào trầm tư. Mấy trăm vị, lần này thật gay go.
Tiêu Dực xoa xoa cái cổ của y, ngón tay cái ở trên da thịt mà vuốt ve qua lại: "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"
Red: Dê quá anh ơi....
Thẩm Lưu Quang còn đang suy nghĩ sự tình, thuận miệng nói: "Ngươi cẩn thận những người xung quanh một chút, không nên ăn đồ ăn lung tung."
Tiêu Dực ngẩn ra, sau đó cười cười, nhẹ giọng nói: "Không sợ, không phải ngươi sẽ trông coi ta sao?"
Thẩm Lưu Quang chột dạ xoa xoa đầu ngón tay của mình, nghĩ thầm, nếu để ta trông ngươi không biết ngươi đã sớm chết bao nhiêu lần rồi.
(ý là tại ẻm bị dọa ăn hoài nên nếu được giao trông coi nhân tiện trả thù thì ko biết a công chết bao nhiu lần rồi í)
"Ta đành tận lực vậy." Tiểu nhân sâm vô cùng yếu ớt nói, sao mình lại rơi vào cái phiền phức này chứ, ngơ ngơ liền ôm đồm cái công việc này.
Vừa ngẩm đầu liền nhìn thấy Tiêu Dực đang nhìn mình chằm chằm.
"Sao, sao vậy?" Thẩm Lưu Quang có chút sốt sắng không rõ, nuốt nước bọt cái ực.
Tiêu Dực kéo tay y, nghiêm túc nói: "Ngươi đối với bản vương là thật tâm?"
Thẩm Lưu Quang một mặt bức bách liền rụt tay mình về nhưng không động đậy được tí nào, không thể làm gì hơn là duy trì cái tư thế đó, rất không hợp tình huống mà "A?" một tiếng.
Tiêu Dực chậm rãi sáp gần lại: "Nếu không phải thật tâm, vì sao lại quan tâm bản vương như thế?"
Thẩm Lưu Quang chặn người lại: "...Vương gia..."
Tiêu Dực: "Ừm"
Thẩm Lưu Quang bình tĩnh nói: "Vương gia ngài quá thiếu yêu thương."
Tiêu Dực: "..."
Một đêm cảnh đẹp thế này, lý trí như thế làm cái gì? Tiêu Dực bình tĩnh nói: "Lại ngắm trăng tiếp đi."
Chờ thêm lát nữa có không khí lại tiếp tục đàm luận chuyện này.
Thẩm Lưu Quang nghe như vậy liền hô lên một tiếng: "Đừng ngắm nữa, gió lớn như vậy, ngắm trăng cái gì chứ? Ngươi là loại thân thể cực kì tốt sao?"
Tiêu Dực: "..."
Tiểu nhân sâm cảm thấy không đúng chỗ nào, suy nghĩ một chút lại nói: "Được rồi, đúng là ngươi có lúc xác thực rất cường tráng."
Tiêu Dực: "..."
"Vương gia, chuyện hành phòng (sinh hoạt vợ chồng) của ngài khó khăn sao?" Thẩm Lưu Quang hấp háy mắt, ngữ khí nghiêm túc.
"Khụ khụ!" Dung Vương điện hạ không nghĩ tới y đột nhiên lại hỏi cái này, có chút không kịp trở tay, ho khan hai tiếng.
Năng lực phân tích của tiểu nhân sâm cực mạnh, tự giác đưa tay thuận thuận lưng cho hắn: "Chính là khó khăn a."
Dung Vương điện hạ bình tĩnh: "Cũng không khó khăn."
"Ta cũng sẽ không cười ngươi." Tiểu nhân sâm nghiêm túc giáo huấn người: "Thân thể ngươi không được, ở phương diện này không cần cậy mạnh."
Red: chưa từng thấy bạn thụ nào chê công ysl mà có cái kết yên bình cả :)
Dung Vương điện hạ: "..."
Thấy hắn không nói lời nào, tiểu nhân sâm cho rằng hắn đang tổn thương, phối hợp: "Được được, không khó khăn là không khó khăn."
Dù sao chuyện cũng thế cả...
Dung Vương điện hạ hít sâu, nhịn được, không theo y tính toán: "Làm sao đột nhiên hỏi cái này?"
"À" Thẩm Lưu Quang mới nhớ ra chính sự, hắng giọng: "Tốt nhất là đều thả mấy trăm vị nữ tử kia đi đi."
Không chờ Tiêu Dực nói chuyện, y liền đỏ mặt, không tự nhiên nói: "Này là để ít chuyện hành phòng."
Tiêu Dực buồn cười: "Tất cả đều là tỳ nữ, vẫn chưa có ai hầu hạ bản vương cả."
Thẩm Lưu Quang xoắn ngón tay: "Thật không?"
"Ừm", Dung Vương điện hạ nhìn y, ánh mắt ôn nhu: "Bản vương còn thiếu một vị vương phi."
Tiểu nhân sâm nâng quai hàm trầm tư, vương phi sao...
"Bản vương yêu thích nam nhân." Tiêu Dực ghé vào tai y nói.
Đoạn tụ? Thẩm Lưu Quang từng nghe lão cây hòe nói qua một ít, trong lòng cả kinh, dưới chân trượt một cái trực tiếp từ nóc nhà té xuống.
Tiêu Dực nắm lấy eo y, thi triển khinh công mang người chậm rãi rơi xuống đất.
Thẩm Lưu Quang kinh sợ không thôi, tim đập mạnh một hồi, nằm nhoài trong lồng ngực hắn, ấm áp đến không nỡ rời đi.
"Chúng ta trở về phòng." Tiêu Dực đem người tay đã lạnh cóng ôm vào lòng kín mít.
Thẩm Lưu Quang ngây ngốc, một lát sau nói: "Vương gia."
Tiêu Dực: "Hả?"
Thẩm Lưu Quang lời nói sâu xa: "Người hư nhược như thế, cũng không cần học đòi người ta bay lên bay xuống a."
Tiêu Dực: "..."
Dưới anh trăng nhìn không rõ, về phòng Tiêu Dực mới phát hiện y phục vật nhỏ dính đầy đất, mặt cũng bẩn.
Tiêu Dực trong lòng buồn cười, dặn dò người đi đun nước nóng tắm, đưa tay lau bụi trên chóp mũi cho y: "Làm sao lại nhếch nhác thành thế này?"
Thẩm Lưu Quang lét lút trong lòng nói, còn không phải vì leo tường...
"Lần sau đừng vậy nữa.", Dung Vương điện hạ đem người đặt lên ghế, khom lưng nhìn thẳng vào mắt y: "Kỳ thực muốn chạy ra khỏi vương phủ cũng được."
Thẩm Lưu Quang mắt sắng trưng: "Như thế nào?"
Sự thực chứng minh, Dung Vương điện hạ đã đào chuyện lên thì thật đáng sợ.
Dung Vương điện hạ thong dong nói: "Vương phủ không phải rất dư dả, mấy ngày nay ngươi lại ăn không ít đồ vật, mỗi đồ vật đều là quý hiếm, người bình thường lễ tết mới có thể ăn được vài lần."
Thẩm Lưu Quang bị dọa đến nghẹn một cục, ho khan nửa ngày.
Tiêu Dực thực tốt bụng đưa cốc trà đến.
Thẩm Lưu Quang không kịp nói cảm ơn, ngước cổ ừng ực nuốt xuống.
Dung Vương điện hạ lại chậm rãi mở miệng: "Cũng tỉ như chén trà ngươi đang uống là giống trà quý hiếm Tây vực tiến cống, chính là vô giá."
"Phốc!" Thẩm Lưu Quang bị dọa đến phun ra ngoài, sau đó mặt như đưa đám, đau lòng muốn chết.
Dung Vương điện hạ cầm khăn giúp y lau khóe miệng, không chút hoang mang nói: "Không chỉ vậy, ngươi còn nhìn lén bản vương tắm rửa."
Thẩm Lưu Quang rất cơ trí, một mực không thừa nhận: "Ta không có."
Tiêu Dực đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, câu miệng nở nụ cười: "Là bản vương nhớ nhầm, nhìn lén là con tiểu nhân sâm kia."
Thẩm Lưu Quang không được tự nhiên mà uốn éo, ánh mắt như trên mây nhìn lung tung.
Dung Vương điện hạ đề cập đến việc này cũng rất đau lòng, một bộ như bị vứt bỏ: "Không chỉ nhìn bản vương tắm rửa, còn "thân thiết" với bản vương."
Thẩm Lưu Quang đỏ mặt, chuyện như vậy nhớ lâu làm cái gì...
"Ngươi cảm thấy nhân sâm ngàn năm như thế nào?" Tiêu Dực vò vò đầu y.
Thẩm Lưu Quang không hề nghĩ ngợi bật thốt lên: "Đương nhiên là vừa cơ trí vừa đáng yêu!!"
Tiêu Dực cưng chiều nói: "Bản vương nói là mùi vị."
"!!!" Thẩm Lưu Quang mặt biến sắc, cái này là quá tàn nhẫn đi.
"Bản vương đương nhiên là không nỡ ăn nó." Dung Vương điện hạ thấp giọng nói, "Tiểu nhân sâm kia của ta dáng dấp đẹp đẽ, tính cách ngoan ngoãn, ai gặp cũng thích, ta để trong lòng đau còn không kịp, sao lại nỡ ăn?"
Thẩm Lưu Quang được khen ngợi đến thẹn thùng, cúi đầu, mặt đỏ hồng: "Thật, thật sao?"
Dung Vương điện hạ xoa xoa đầu y: "Tất nhiên, trong lòng bản vương là tốt nhất."
Thẩm Lưu Quang càng đỏ mặt hơn, lét lút đem câu nói này ghi nhớ trong lòng, đầu ngón tay vô thức di qua di lại.
Nhìn người ngây ngốc, Tiêu Dực nhịn không được đến gần, ở trên mặt y hôn một cái.
Thẩm Lưu Quang mặt đỏ đến có thể chảy ra máu, một chút lực cũng không có nói: "Ngươi...làm gì..."
Tiêu Dực ám muội nâng khóe môi: "Nếm thử nhân sâm ngàn năm có đắng hay không a."
"Ta..." Thẩm Lưu Quang chớp mắt, khó khăn trả lời: "Ta cũng không phải nhân sâm..."
"Bản vương biết." Tiêu Dực để sát người vào gần đến nỗi khiến người ta không thở nổi, "Nhưng vừa nãy ngươi rơi mất một sợi tóc."
Nói xong không biết từ đâu lấy ra một cái rễ nhân sâm nhỏ, đưa đến trước mắt y.
Hết chương 6