Buổi chiều sau khi tan học, Hồ Già gọi điện về nhà.
Vào thu rồi nên trời tối sớm, cô cầm điện thoại, người dựa vào bệ cửa sổ nhìn ra ngoài.
Sân trường vẫn náo nhiệt như thường, người chơi xà đơn thì chơi xà đơn, người đá bóng thì đá bóng, tiếng hò reo ghi bàn như siro đường đã được chiết xuất, ngọt ngào mà khàn đặc. Hồ Già nhìn họ, đột nhiên cảm thấy mình như bị tách biệt. Điện thoại bàn ở nhà réo ầm ĩ, liên tục reo mấy hồi, cuối cùng Lý Huệ Quân cũng mất kiên nhẫn.
"A lô."
Hồ Già thầm thở phào.
May quá, Lý Huệ Quân không lẻn ra ngoài, bà vẫn ở nhà.
Hồ Già lạnh nhạt cất tiếng: "Mẹ đã ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi." Lý Huệ Quân không mấy kiên nhẫn, "Mày gọi điện làm gì?"
Hồ Già nói: "Không có gì, chỉ muốn hỏi mẹ thôi, mẹ muốn ăn gì, lát con tan học mua về cho."
Lý Huệ Quân tăng âm lượng tivi lên, "Tao không muốn ăn gì hết, không có khẩu vị."
Cô lại hỏi: "Vậy thức ăn có còn đủ không, có cần con mua thêm gì không?"
Lý Huệ Quân không trả lời.
Một lúc sau bà cười lạnh nói: "Mày gọi điện chỉ để xem tao có ở nhà không chứ gì."
Hồ Già bị vạch trần nhưng cũng thẳng thắn nói: "Xác nhận một chút thì có sao, chẳng lẽ mẹ lại muốn kiếm chuyện để cãi nhau với con?"
Giọng Lý Huệ Quân vẫn chưa khôi phục, khi nói mang theo âm trầm đục: "Mày đè mẹ ruột lên ghế sofa đánh, giờ lại nhốt mẹ mày trong nhà, tao không cãi nhau với mày thì cãi với ai? Trên đời làm gì có đứa con gái nào như mày? Tao không cần mày giả vờ quan tâm, mày cứ bỏ đói tao luôn đi, bỏ đói mẹ mày chết trong nhà luôn đi..."
Hồ Già nhíu mày hỏi: "Mẹ không thể nói chuyện cho đàng hoàng được à?"
"Mày nhốt mẹ mày trong nhà rồi bản thân mình chạy ra ngoài chơi bời, còn muốn tao nói chuyện đàng hoàng với mày?" Lý Huệ Quân đốp trả lại lời cô.
Hồ Già lạnh giọng đáp: "Con muốn nhốt mẹ trong nhà à? Chính mẹ chạy ra ngoài đánh bạc không chỉ một lần, hai lần, ba lần, đã thua sạch mất hai căn nhà rồi, con mà không nhốt mẹ cho chặt, chẳng lẽ lại để mẹ ra ngoài bị người ta xẻ như miếng thịt heo? Mẹ tưởng mẹ là thần bài à, người ta coi mẹ như là heo ấy!"
"Có đứa con nào lại nói chuyện với mẹ ruột kiểu này!" Lý Huệ Quân mắng cô.
"Tao đánh bạc thì đã làm sao, tao còn thắng tiền mà! Chính mắt mày cũng thấy mẹ mày kiếm tiền rồi, mẹ nói cho mày biết, mấy ngày nữa không đi thì sòng bạc này sẽ mất! Đến lúc đó mấy vạn, mấy chục vạn đều bay đi hết, với lại, tao muốn kiếm tiền thì làm sao? Trên đời này ai mà chẳng muốn kiếm tiền!"
Lý Huệ Quân lúc tức giận liền nói càng lúc càng vô lý.
Hồ Già trực tiếp cúp máy luôn.
Cô tức đến nỗi tay cũng phải nắm chặt lại.
Không biết Lý Huệ Quân đã trúng cơn gió tà nào, trước đây bà rất thờ ơ với tiền bạc, gần đây lại trở nên rất say mê.
Bây giờ Hồ Già bắt đầu mừng vì mình đã nhốt Lý Huệ Quân lại, nếu thực sự để bà ra ngoài, không biết sẽ còn thua bao nhiêu tiền, nợ bao nhiêu món nợ. Bên ngoài gió nổi lên, Hồ Già cất điện thoại vào túi, chiếc iPhone 6s nhỏ hẹp và nóng ran, vừa cất vào lại khiến cô cảm thấy hơi bất an.
Vừa tan học tiết tự học buổi tối, Hồ Già liền vội vàng trở về nhà.
Cô tiếc tiền gọi taxi nên chỉ quét một chiếc xe đạp công rồi hùng hục đạp về nhà.
Đến cổng khu chung cư cũ, Hồ Già thấy siêu thị thực phẩm tươi sống ở bên cạnh vẫn mở cửa, cô dù sao cũng cảm thấy có lỗi với Lý Huệ Quân nên bèn dừng xe lại, chui vào dưới ánh đèn hồng ấm áp của siêu thị, chọn một con bồ câu non đã được làm sẵn rồi lại mua hai cân sườn và bắp non, cô định nấu canh cho Lý Huệ Quân. Trả tiền xong, cô xách miếng thịt rồi bước thật nhanh về nhà.
Cô xách chiếc túi nhựa đến đau đầu ngón tay nên liền đổi tay khác.
Đèn cảm ứng theo âm thanh lại không sáng, Hồ Già vấp bậc thang mà suýt ngã.
Lọ mọ một hồi, Hồ Già cuối cùng cũng leo lên đến tầng 5, cô cúi đầu mở đèn pin điện thoại lên, lục chìa khoá từ trong túi ra định mở cửa.
Dây xích chống trộm lắp ngược ở cửa đã bị ai đó cắt đứt, xích sắt lạnh lẽo rủ xuống không một tiếng động, đầu xích bị cắt đứt sáng bóng và lấp lánh, ổ khóa bên trong cũng bị ai đó phá hỏng, giờ ngay cả cánh cửa cũng khép hờ, không đóng được, Hồ Già đẩy một cái, cánh cửa đã kêu cót két rồi xoay vào trong, Hồ Già lò mò bật đèn lên.
Lý Huệ Quân đã rời đi rồi.
Hồ Già xách đốngrau, mùi tanh của bồ câu xộc lên, cô ném chúng xuống đất.
Hồ Già lao nhanh xuống lầu.
Cô chạy một mạch ra khỏi chung cư Hương Chương, 10 giờ rồi, đèn đường vẫn sáng như sao đêm.
Đường quá rộng, xe 7 chỗ cũng trông thật nhỏ và nhanh nhẹn, xe cộ qua lại lướt trên đường nhựa phát ra âm thanh khô lạnh. Thu rồi, cây ngô đồng cuối đường cũng đã vàng úa, những chiếc lá khô giòn và yếu ớt, Hồ Già đứng ở một ngã tư mênh mông, không biết nên đi đâu để tìm Lý Huệ Quân.
Ánh đèn đường trắng mờ chiếu lên khuôn mặt cô.
Khi xảy ra chuyện, người đầu tiên Hồ Già nghĩ tìm đến là bố cô.
Cô biết bố vẫn ở Quan Lam Phủ nên bèn trực tiếp bắt taxi đến đó, nhịp tim vẫn đập một cách cuồng loạn.
Quan Lam Phủ có kiểm soát ra vào, hồi bố mẹ cô ly hôn, thẻ ra vào của Hồ Già đã bị Hồ Hải Văn lấy đi rồi đưa cho Nguyễn Lệ, Hồ Già không thể quay lại. May mà vừa hay có người về nhà, Hồ Già theo sau họ rồi miễn cưỡng lẻn vào được. Hồ Hải Văn ở phía tây toà 6 khu chung cư, Hồ Già chạy qua đó lại có cảm giác sai sai, như thể cô đang lén lút chuồn về nhà.
Hồ Già đi thang máy lên.
Cửa vừa mở ra, đập vào mắt là gạch men đá cẩm thạch sáng bóng.
Hồ Già thở hổn hển bước đến trước cửa nhà, như cầu cứu mà bấm chuông cửa liên tục mấy lần.
"Ồn chết được, muộn thế này rồi, ai đấy?" Tiếng vợ Hồ Hải Văn càu nhàu bên trong lẫn với tiếng tivi.
Hồ Hải Văn xỏ dép lê đi ra mở cửa.
"Sao con lại đến đây?" Hồ Hải Văn rất ngạc nhiên nhưng vẫn đứng chắn cửa, không cho Hồ Già vào.
Hồ Già vô thức nhìn vào bên trong, đèn chùm trong phòng khách đã được đổi thành đèn trần, giấy dán tường cũng thay mới, tivi đang chiếu một chương trình giải trí, Nguyễn Lệ và mẹ cô ta mặc một bộ đồ ngủ cotton thoải mái, ngồi trên ghế sô pha nhìn cô, như thể cô là một kẻ lang thang. Nguyễn Lệ nhìn cô một lúc rồi lại đưa tầm mắt về phía tivi, xiên một miếng dứa rồi từ từ ăn.
Người trong chương trình giải trí cười lớn, Nguyễn Lệ và mẹ cô ta vừa cười vừa xem giải trí, chỉ dùng khóe mắt để ý cô.
Hồ Hải Văn bước ra, khép hờ cánh cửa lại, ngăn cách Hồ Già ở bên ngoài: "Sao vậy? Nhà có chuyện gì à?"