Bơi Đêm

Chương 80: Nửa mặt trăng khuyết




Hồ Già gõ gõ cửa sổ rồi lại kéo mở cửa đẩy ra.

"Đang nói gì mà nghiêm túc vậy, nói cho em nghe với?" Cô chống hai tay lên bệ cửa sổ rồi nói với Điền Tư.

Điền Tư đang cầm bút sửa bài cho Thịnh Gia Vọng, anh hơi ngẩng đầu, đối mặt với ánh nhìn sáng ngời của Hồ Già, chưa kịp nói gì nhưng biểu cảm trên khuôn mặt đã trở nên dịu dàng, mang một vẻ kín đáo và thân mật đặc trưng của người phương Đông, giống như ánh trăng vậy.

Thịnh Gia Vọng nhìn Hồ Già rồi lại nhìn Điền Tư, cậu tưởng mình đang xem một bộ phim tình cảm.

"Sao lớp các anh không có ai vậy?"

Hồ Già kẹp hai quyển luyện tập đi vào.

Học sinh được tuyển thẳng không thích học tiết tự học buổi tối, lớp học vắng tanh nên cũng khá thoải mái.

Hồ Già liếc nhìn Thịnh Gia Vọng rồi lại nhìn Điền Tư. Điền Tư mở miệng giải thích: "Cậu ấy không sao đâu."

Ý của Điền Tư là, Thịnh Gia Vọng đáng tin, cậu sẽ không nói ra ngoài. Vừa nói xong, bầu không khí liền trở nên vi diệu, như thể họ thực sự là mối quan hệ yêu đương. Nhưng cho dù Điền Tư và Hồ Già không phải mối quan hệ yêu đương, họ cũng đã làm hết những gì một đôi tình nhân có thể làm, Điền Tư sa lầy quá sâu, căn bản là không có đường lui.

"Ồ." Hồ Già đáp lại bằng một lời nhạt nhẽo.

Thịnh Gia Vọng bị kẹt ở giữa là ngượng ngùng nhất.

Cậu giơ tay chào Hồ Già: "Chào."

Ba giây trôi qua, Hồ Già vẫn không có biểu cảm gì, Thịnh Gia Vọng ước gì mình có thể chạy trốn ngay lập tức.

"Đã được tuyển thẳng rồi sao còn phải nghiên cứu đề Vật lý?" Một lúc sau, Hồ Già mở miệng hỏi Thịnh Gia Vọng và bài thi của cậu.

Cô tưởng Thịnh Gia Vọng là một trong những bạn cũng được tuyển thẳng của Điền Tư.

Thịnh Gia Vọng suýt muốn phun máu.

Điền Tư kéo Hồ Già lại gần, muốn giải vây cho cậu.

Thịnh Gia Vọng chậm rãi lên tiếng: "Điền Tư được tuyển thẳng... tôi không có."

"Ồ, tuyển thẳng đúng là khó mà." Hồ Già thản nhiên nói, "Vậy cậu cứ cố gắng học đi, dù sao vẫn còn thời gian cho đến kỳ thi đại học, mỗi năm Quyến Trung đều có nhiều người thi đỗ 985 như vậy, trong đó chắc chắn có thể có cậu."

Ánh mắt và giọng điệu của cô khi nói chuyện đều rất thoải mái, Thịnh Gia Vọng nhìn cô, biết cô không phải là an ủi cậu, cũng không phải làm khó cậu mà là nhìn thẳng vào cậu, có gì nói nấy. Cậu đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, như thể thất bại trong kỳ thi đấu chỉ là một trở ngại, cậu hoàn toàn có thể bước qua một cách thoải mái.

"Đúng vậy, vẫn có thể học tiếp mà." Thịnh Gia Vọng gật đầu nói.

Thịnh Gia Vọng nhường chỗ cho Hồ Già.

Cậu ngồi bên cạnh làm bài tập, cố gắng thể hiện sự vô hình của mình.

"Còn đồ ăn không?" Trả lời xong mấy câu trắc nghiệm, Hồ Già đặt bút xuống hỏi Điền Tư, "Lại đói bụng rồi."

"Hoạt động trí óc đúng là dễ đói." Điền Tư vừa cười vừa lục trong ngăn bàn lấy ra chocolate, "Chỉ còn chocolate đen thôi, muốn ăn không?"

"Mẹ nó, đắng chát à." Hồ Già cắn một miếng chocolate, nhăn mày nuốt xuống, "Lần sau đừng có mua nữa."

"Đắng cho tỉnh táo hơn." Điền Tư đưa nước cho cô, "Súc miệng đi."

Thịnh Gia Vọng không hiểu sao cảm thấy được một bầu không khí ngọt ngào.

Lúc tan học.

Hồ Già hiếm khi để Điền Tư đưa vcô ề nhà.

Hai người ngồi ở hàng ghế sau của xe taxi, Hồ Già hạ cửa sổ xe, dựa vào vai Điền Tư ngủ gật.

"Ngủ đi, đến nhà thì anh gọi em." Điền Tư kéo cửa sổ lên, mái tóc tung bay của cô mềm mại rủ xuống, anh khẽ vuốt lại cho ngay ngắn.

"Không được ngủ, lát nữa em còn có việc." Hồ Già vỗ vỗ cánh tay anh, "Em có một thứ muốn nhờ cất nhờ ở nhà anh, anh đồng ý nhé?"

"Tất nhiên là đồng ý rồi." Điền Tư cười nói với cô, "Em còn có gì mà anh không thể đồng ý chứ?"

Điền Tư còn có gì là không thể cho cô chứ?

Không có.

Rồi hai người dựa vào nhau.

Điền Tư nghĩ về tiết tự học buổi tối, anh nói với Hồ Già: "Em với Thịnh Gia Vọng có vẻ hòa hợp khá tốt đấy, bình thường cậu ấy sống khá nội tâm."

Sợ Hồ Già không biết, Điền Tư lại bổ sung thêm, "Cậu ấy chính là người bạn ngồi cạnh anh lúc nãy..."

"Ừm, anh đừng giới thiệu nữa, em biết cậu ấy." Hồ Già ngáp một cái.

"Ừm? Sao em biết?" Điền Tư ngồi thẳng dậy.

"Lúc trước cậu ấy ở tầng dưới nhà em, nhưng chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn thôi."

Hồ Già dụi dụi nước mắt trong mắt, "Hồi nhỏ hay chơi với nhau, cậu ấy tính nhẩm cực giỏi, lúc chuyển nhà rồi thì ít gặp lại."

"Ồ, hóa ra trước kia từng là bạn, lúc đó anh cảm thấy hai người khá hợp để làm bạn." Điền Tư cúi mắt cười nhạt.

"Em thấy cậu ấy với anh mới thực sự là thân thiết, anh ở trước mặt cậu ấy rất thân thiện."

Hồ Già lắc lắc ngón tay, "Em bước vào đã nghĩ, may mà trong lớp không có ghế dài, không thì hai người đã ngồi chung rồi."

"Thân thiện gì cơ, còn ghế dài nữa, nghe kỳ cục quá." Tâm tình Điền Tư thả lỏng, cười đùa trêu cô, "Chẳng lẽ là em ghen à?"

"Khùng hả, ai muốn ghen với anh chứ!" Hồ Già véo anh một cái, "Em mới không ghen đâu."

"Đau này." Điền Tư không thấy đau, nhưng cũng mở miệng xin Hồ Già tha cho.

Xe sắp về đến nhà.

Điền Tư như bị ma xui quỷ khiến lại hỏi cô, "Vậy hai người có chơi Chàng Lửa và Nàng Băng cùng nhau không?"

"Anh đoán đi, em nói với anh làm gì... Hỏi đông hỏi tây, chắc anh mới là người ghen đúng không?" Hồ Già nhịn cười nói.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Điền Tư từ từ vùi đầu vào cổ vai Hồ Già, anh đỏ mặt, thành thật thừa nhận: "Ừ, có hơi ghen."

"Khùng."

Khi xuống xe, tâm trạng Hồ Già không còn tốt như vậy nữa.

Mỗi lần Hồ Già về nhà, đi trong con hẻm nhỏ hình chữ Hồi (回)không sâu nhưng tối, cô lại cảm thấy ngột ngạt.

"Anh cứ đợi ở đây." Hồ Già để Điền Tư đợi ở cầu thang còn cô mở dây chống trộm, vặn khóa rồi bước vào.

Điền Tư nhìn ra ngoài.

Hồ Già và Lý Huệ Quân cãi nhau một trận kịch liệt.

Cho dù không muốn nghe, anh vẫn nghe thấy tiếng gào thét của Lý Huệ Quân.

"Mày ăn của tao, dùng của tao, giờ còn muốn lấy của hồi môn của tao, mày giống y như thằng bố mày..."

Hồ Già cãi lại, Lý Huệ Quân lại gào khóc: "Tao đánh bạc? Ai vui vẻ mà đánh bạc! Tao đánh bạc chẳng phải vì mày sao, tao không kiếm tiền là mày chê tao, kiếm tiền rồi mày lại muốn lấy đi, tay tao đang may mắn mà mày muốn nhốt tao trong nhà, cái con vô lương tâm này, mày muốn ép chết mẹ mày à, ngày nào đấy tao chết trong nhà rồi là mày liền vui vẻ, thoải mái đi!"

Hồ Già tức giận mở cửa ra, đẩy Lý Huệ Quân vào bên trong rồi đóng sầm cửa lại.

Mẹ vẫn đang đang đập cửa, hai tay cô run rẩy khóa xích sắt lại.

"Đi, về nhà anh thôi."

Giọng Hồ Già khi nói chuyện có chút khàn.

"Ừ, đồ có nặng không? Để anh giúp em cầm." Điền Tư đưa tay ra, muốn nhận đồ từ cô.

Hồ Già không nhúc nhích, cô vẫn như hơi sững sờ, tạm thời mất đi phương hướng, cô chỉ biết mình nên đến nhà anh.

Điền Tư nhờ ánh sáng mới nhìn thấy dấu tát trên má cô.

Sao mẹ cô nỡ đánh cô như vậy? Đây là ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Điền Tư.

Má phải Hồ Già sưng phồng lên, kèm theo vết đỏ do móng tay cào mà đỏ bừng, nóng rát, khóe miệng cô cũng sưng theo, còn bị rách da. Điền Tư siết chặt nắm tay, tim đập thật nhanh, anh gần như không thể rời mắt, chỉ cảm thấy như tim cũng bị bóp lại, máu trong người dồn hết lên thái dương.

Hồ Già có lẽ vì thấy ngượng ngùng, mất mặt, cô hiếm khi cúi mắt xuống, không chịu nhìn Điền Tư.

Anh từ từ ôm lấy cô. Trong bóng tối, hai người không nói gì cả.

Đến khi về nhà rồi, Hồ Già để Điền Tư cất kỹ thẻ ngân hàng rồi lại bảo anh mở tủ đựng loa.

Bên trong lại là thiết kế rỗng ruột, trong chiếc tủ hẹp dài đựng toàn là trang sức vàng bạc, còn kẹp vài ba thỏi vàng.

Hồ Già ngồi trên sàn đếm số lượng, sau khi kiểm tra không thiếu một thứ gì cô mới yên tâm rồi bảo Điền Tư dùng tua vít khoá tủ lại.

Cô cả một ngày không ngủ rồi, quá đỗi mệt mỏi, khi nằm trên giường mới được thả lỏng.

Hồ Già lẩm bẩm, "Mấy thứ này còn để chung với bà ấy chính là tai họa, bà ấy chắc chắn sẽ còn ra ngoài đánh bạc, nghĩ mình vẫn còn đường lui."

Điền Tư nắm lấy tay cô.

Hồ Già trở mình rồi nhắm mắt lại.

"Em thực sự không định lấy của hồi môn của mẹ, bà ấy là bà ấy, em là em, em chỉ sợ bà ấy bị người ta ăn sạch, lừa sạch. Ông bà ngoại em cũng không còn nữa, không ai có thể che chở cho bà ấy, em phải trông chừng bà ấy, em phải trông chừng cô ấy..." Cô toát mồ hôi, mái tóc dính vào mặt, Điền Tư gạt giúp cô, mặt Hồ Già vẫn còn sưng nóng, anh dùng mu bàn tay áp vào, Hồ Già liền nhăn mày.

"Sưng nặng như vậy, đau lắm phải không..." Giọng anh đầy chua xót.

Hồ Già không nói gì mà chỉ nhìn lên trần nhà.

Điền Tư vắt một cái khăn trong nước đá rồi đắp lên mặt cô, giúp cô chườm lạnh.

Anh bật đèn ngủ lên, cô nằm trong phòng, nắm lấy tay áo Điền Tư mới có được chút cảm giác an toàn.

Khi khăn không còn lạnh nữa, Điền Tư lại vắt lại khăn, mấy lần như vậy rồi mà dấu tát vẫn chưa xẹp xuống nhưng Hồ Già lại nói đã đỡ nhiều rồi.

"Thực sự đã đỡ nhiều lắm rồi." Cô cười với anh, nghiêng một bên đầu nói chuyện, lúc này Hồ Già mới nhìn rõ mặt Điền Tư.

Cô sững người lại, nhẹ giọng hỏi anh: "Sao anh lại khóc vậy?"