Thượng Hải mưa phùn ba, bốn ngày, nhiệt độ thấp hơn Thương Nam mười mấy độ.
Tàu vào ga, tốc độ liền giảm xuống, Điền Tư liếc nhìn nhiệt độ bên ngoài hiện lên trên màn hình hình chữ nhật, anh cài nút áo khoác rồi xuống tàu. Ngay lập tức anh liền ngửi thấy được bầu không khí lạnh. Cậu anh đã đợi anh ở bãi đỗ xe ngầm, gửi cho anh một tín hiệu mơ hồ của vị trí đỗ xe rồi lại nói thôi, để ông ra ngoài tìm Điền Tư.
Điền Tư chưa đi đến cửa ra đã thấy Trì Phong Thành từ xa.
Trì Phong Thành đứng ở đó hút thuốc điện tử, đội mũ bóng chày len lông cừu màu tự nhiên, trông có vẻ trẻ hơn những người cùng tuổi một chút.
Thời tiết chuyển lạnh, ông lại khoác thêm chiếc áo khoác sơ mi màu xám bồ câu, quần vẫn là loại quần dài màu be gai của Loro Piana, toàn bộ màu sắc trên người đều là gam nhạt. Thấy Điền Tư, Trì Phong Thành thong thả giơ tay vẫy vẫy với anh.
Điền Tư mỉm cười về phía cậu mình.
Mấy năm nay Trì Phong Thành không mấy khi lái xe, cũng không có kinh nghiệm đi đón người lắm.
Ông lái một chiếc Lexus, đỗ xe ở chỗ tắc nhất P9, Điền Tư vừa ngồi vào xe đã ngửi thấy một mùi thơm mặn.
"Ăn bánh trung thu thịt tươi không?" Cậu anh mở miệng vẫn là giọng Thượng Hải nhàn nhã, đưa qua chỗ anh một hộp bánh trung thu thịt tươi của Đức Hưng Quán, "Ăn nóng đi, nguội rồi sẽ không ngon nữa." Điền Tư nhận lấy bánh trung thu rồi nói lời cảm ơn, cậu anh cười nói với anh: "Với cậu mà còn khách sáo." Điền Tư cười ừ một tiếng rồi cúi đầu cắn một miếng bánh, vỏ bánh có hơi mỏng, nhân thịt mang theo nước sốt thơm ngọt.
Sợ vụn rơi trên xe, Điền Tư ăn xong cái bánh trong tay rồi không động vào nữa.
Trì Phong Thành từ từ lái xe ra, vừa đi được năm mươi mét đã gặp tắc đường.
Phía trước là một mảng ánh đỏ của đèn phanh.
Đường tắc một tiếng đồng hồ.
Di chuyển chưa đến ba trăm mét, chân Trì Phong Thành đã tê rần cả rồi.
"Cho cậu ăn một cái." Trì Phong Thành nói rồi ông vơ lấy một cái bánh trung thu nhét vào miệng, lau dầu trên tay rồi lại nắm chặt vô lăng.
Đường lại tắc nửa tiếng nữa, Trì Phong Thành tắt nhạc jazz rồi chuyển sang 101.7, lại sờ sờ vành mũ bóng chày, giả vờ tự nhiên mà lấy ra một cái Rolex đưa cho Điền Tư, "Sắp vào đại học rồi, cái đồng hồ trên tay cháu cũng có thể đổi rồi." Điền Tư liếc nhìn chiếc đồng hồ thể thao trên tay mình, đó là của mẹ anh mua cho anh, anh đã đeo được năm, sáu năm rồi.
Đồng hồ mang kiểu dáng gọn gàng, Điền Tư đeo lâu rồi cũng không thấy trẻ con.
"Sinh viên đeo cái này thì quá khoa trương." Điền Tư cười rồi đưa đồng hồ trả lại.
"Nói bậy gì vậy, cháu cứ mở ra xem đi?" Trì Phong Thành ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh sáng xám mờ lúc sáu giờ rưỡi, "Cậu chọn mất hai tiếng đồng hồ, mẹ cháu thấy chắc chắn cũng sẽ nói đẹp, cái này cũng là đồng hồ thể thao, cháu có biết không, cậu thấy sinh viên đại học đeo cái này là vừa vặn."
Điền Tư nghe xong cũng không nói gì, chỉ cứ mở hộp ra xem, Submariner cũng nằm trong đó.
Dây đeo thể thao cao su màu đen, mặt đồng hồ 42mm bạch kim nằm im lìm.
"Cái đồng hồ kia của cháu sớm nên vứt rồi."
Cậu anh đạp chân ga.
Khi về đến nhà, bà ngoại vẫn đang dạy đàn piano cho đứa nhỏ dưới lầu.
"Được rồi phải không ạ? Cháu có thể nghỉ rồi đúng không ạ?" Cô bé hỏi bà, "Ngón tay cháu cũng đau rồi, không đàn nổi nữa."
"Chút khổ này mà cũng không chịu được thì học piano kiểu gì?" Đới Sơn Nguyệt cười rồi ra ngoài mở cửa, "Về còn phải luyện tập thêm rồi ngày mai lại đến nhé."
Đứa nhỏ ôm quyển Tiểu Thang (*) ra ngoài, "Không đến nữa, bạn cùng lớp cháu cũng không đàn piano nữa, bây giờ ai cũng học lập trình, cháu cũng muốn đi học lập trình, không muốn đàn piano nữa!" Đụng phải Điền Tư và Trì Phong Thành, mặt đứa nhỏ đỏ lên, nhưng rất nhanh lại ngẩng đầu, chạy ra ngoài.
(*Tiểu Thang là cuốn này nè)
Buổi tối ăn cơm xong, Đới Sơn Nguyệt như thường lệ muốn ăn bánh Napoleon của Casselins.
Phòng ăn quá lớn, đối diện với bức tường khảm kính, không gian bị kéo căng ra càng trở nên lớn hơn, bàn tròn có thể ngồi bảy tám người, giữa bàn đặt một viên đá trấn trạch hình dáng cổ xưa. Ba người ngồi, đối diện toàn là ghế nửa vòng gỗ trông thật trống trải, Điền Tư nhìn vào mặt kính đối diện, chợt cảm thấy ngôi nhà này lại lớn hơn một chút.
"Đổi đồng hồ rồi." Đới Sơn Nguyệt liếc nhìn đồng hồ mới của Điền Tư.
Điền Tư gật đầu. Trước khi vào cửa, Trì Phong Thành bảo anh tháo đồng hồ của mẹ ra rồi đeo cái mới vào.
"Trông cũng được, Uẩn Uẩn chắc chắn cũng sẽ thích." Đới Sơn Nguyệt dùng thìa cạo cạo kem, rồi nhàn nhạt nói một câu như vậy. Uẩn Uẩn là nói về mẹ của Điền Tư, Trì Uẩn.
Buổi tối, Điền Tư ngủ ở phòng ngủ của mẹ mình.
Anh trằn trọc không ngủ được, trong phòng toàn là mùi hương gỗ quen thuộc. Điền Tư mở điện thoại, đã ba giờ rồi.
Hồ Già không gửi tin nhắn cho anh, trước đó anh hỏi cô đã về đến nhà chưa, cô cũng chỉ trả lời lại một chữ. Điền Tư lặng lẽ xem lại hết các đoạn chat của gần một tuần, anh như một cây cỏ, hấp thụ chút chút năng lượng từ những cuộc trò chuyện vụn vặt của họ. Ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện tử chiếu lên gương mặt Điền Tư, anh cầm điện thoại rồi khẽ nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, anh đi thăm ông ngoại.
Thời gian thăm nom ở ICU là từ bốn đến năm giờ chiều, họ chỉ có một tiếng đồng hồ để gặp mặt.
Anh mang bao giày, mặc áo cách ly màu xanh đậm rồi lại đeo khẩu trang và găng tay, ba người đã được bọc kín mít, gần như không có chút da nào lộ ra ngoài. Cửa ICU từ từ mở ra, Đới Sơn Nguyệt hít sâu một hơi rồi vui vẻ bước vào, Điền Tư đi theo sau cậu mình, tiếng bước chân được nén rất khẽ.
Ông ngoại mở mắt nằm trên giường bệnh, nửa người cắm đầy ống nhìn họ.