Bơi Đêm

Chương 65: Sườn núi




Về đêm, nhiệt độ thấp hơn ban ngày bảy, tám độ nhưng cũng không tính là lạnh.

Hai người khoác áo khoác da rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài. Đường phố lúc bốn rưỡi sáng, đèn đường vẫn chưa tắt, chỉ có quán ăn sáng vẫn đang mở cửa kinh doanh, vợ chồng chủ quán bận rộn ở bên trong, dưới ánh đèn dây tóc vàng ấm áp, lồng hấp từ từ bốc lên hơi trắng. Hồ Già nhìn họ, trong lòng chợt cảm thấy một cảm giác rất bình yên.

Họ định đến công viên núi Sư Tử, núi Sư Tử là một ngọn núi thấp, yên tĩnh nằm ở phía đông thị trấn Kim Hương, thị trấn Kim Hương không có nhiều toà nhà cao tầng, họ chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy núi Sư Tử. Thị trấn nhỏ nên Điền Tư đã nắm rõ đường đi, không cần Hồ Già dẫn đường, anh cũng có thể nhẹ nhàng lái xe đến công viên núi Sư Tử.

Hồ Già cười nói, "Sao em có cảm giác anh còn hiểu Kim Hương hơn em vậy?"

"Thật à?" Giọng Điền Tư có chút đắc ý.

Đến chân núi phía Nam, Điền Tư cẩn thận đỗ xe lại.

Núi Sư Tử nằm ngang trước mặt bọn họ có chiều dài sáu, bảy trăm mét, tương đương với hai vòng sân trường tiểu học, nhìn từ phía Nam, nó rất giống một con sư tử đang quay đầu ngắm trăng. Ngọn núi không cao, chỗ cao nhất cũng chỉ sáu mươi mét, giống như một tòa chung cư hai mươi tầng. Công viên được xây trên núi, cứ mười mét lại đặt một chòi nghỉ mát lục giác. Trong vườn không có đèn đường nên chỉ có bóng tối mờ mịt.

Hồ Già lấy ra đèn pin của ông ngoại ra, chùm sáng rực rỡ chiếu tới có thể nhìn thấy bụi bặm đang bay lơ lửng trong không khí.

"Đi nào, leo núi thôi." Nói rồi cô đưa đèn cho Điền Tư.

Điền Tư liếc nhìn bậc đá, bậc thang thấp bằng phẳng nhưng anh vẫn không yên tâm về Hồ Già.

Con gái trong kỳ kinh không nên vận động mạnh, Điền Tư nhớ trong giờ thể dục, thầy cô vì an toàn nên luôn cho các bạn nữ đang trong kỳ kinh ra hàng riêng, miễn cho họ chạy dài, chạy ngắn và gập bụng, Hồ Già cũng đang trong thời kỳ đặc biệt, tuy núi Sư Tử thấp, nhưng nếu muốn một hơi leo lên cũng chưa chắc đã nhẹ nhàng.

Điền Tư có hơi hối hận nhưng không muốn dập tắt hứng thú của Hồ Già nên dịu dàng đưa ra một thỉnh cầu: "Chúng ta leo lên một tầng thì nghỉ một chút, được không?"

Hồ Già tặc lưỡi bước lên trước rồi vẫy tay trêu chọc anh, "Ồ, anh yếu quá ha."

"Ừ." Điền Tư cười rồi nắm lấy tay cô, "Nên phải theo sau em."

Họ leo đến tầng một của công viên.

Hồ Già ra chút mồ hôi, cả người thấy nhẹ bẫng, cô không muốn dừng lại, thế rồi hai người lại tiếp tục đi lên.

Leo thêm mười mấy mét nữa, chân Hồ Già đã bắt đầu thấy hơi mỏi, hai người ngồi xuống ghế đá, dừng ba bốn phút rồi Hồ Già lại đứng dậy kéo anh đi, thế là họ lại tiếp tục leo lên. Khi đã lên hơn bốn mươi mét tương đương mười lăm tầng lầu, lưng eo Hồ Già đã hơi căng, bụng cũng thấy hơi nặng nề.

Điền Tư kéo cô vào chòi nghỉ.

Hồ Già ngửa đầu, cầm đèn pin cũ chiếu lên bầu trời, ánh sáng liền tan biến.

Cô dùng tay sờ vết cháy trên đèn pin, đó là dấu vết đầu thuốc lá của ông ngoại để lại. "Hồi nhỏ, ông ngoại thường dẫn em đi leo núi."

"Ừ." Điền Tư khẽ đáp rồi nhìn Hồ Già chờ cô nói tiếp. "Lúc đó em và ông nói là sẽ lên đỉnh núi xem mặt trời mọc nhưng em đi vài bước là đã mệt rồi, cứ ngồi dưới đất không chịu nhúc nhích, ông ngoại bèn nói với em, chỉ cần em có thể gắng sức leo lên một mạch, ông sẽ để em tùy ý chọn phần thưởng, sau đó, em thực sự leo lên đỉnh núi."

Điền Tư hỏi cô, "Vậy em chọn phần thưởng gì?"

Hồ Già khẽ mím môi.

Lúc đó cô muốn búp bê Barbie trong quảng cáo của Toys "R" Us, nhưng Thương Nam không có.

Cô và ông ngoại đứng trong siêu thị của thị trấn, cô nhìn ông ngoại cúi đầu dùng tiếng phổ thông mang giọng địa phương hỏi đi hỏi lại nhân viên bán hàng, đối phương đều lắc đầu nói không có, nhân viên bán hàng xỏ tay vào túi rồi bỏ đi, ông ngoại từ từ cúi mắt, dưới ánh đèn trắng lạnh, ông mang theo sự áy náy nhìn Hồ Già, chợt cô cảm thấy bóng ông ngoại như đang từ từ bị kéo dài ra.

"Cháu không muốn búp bê Barbie nữa," Hồ Già cầm miếng dán màu sắc sáng lấp lánh bên cạnh, "Cháu muốn cái này là được rồi."

Đó là miếng dán hoa đỏ nhỏ nhắn cô giáo thưởng cho học sinh ngoan, cô rất thích.

"Dù sao thì cũng đã chọn một phần thưởng."

Giọng nói Hồ Già trở nên mơ hồ, cô không kể câu chuyện miếng dán cho Điền Tư.

Sáu giờ rồi, còn hơn mười phút nữa là mặt trời sẽ mọc. Bụng Hồ Già có hơi đau, chân cũng đã thấm mệt, cô rất muốn về nhà nằm nhưng cố gắng leo thêm hai mươi mét nữa, họ sẽ lên được đỉnh núi. Hồ Già không biết tại sao cô lại muốn lên đỉnh núi xem mặt trời mọc đến vậy, có lẽ là vì sau khi ông bà ngoại mất, cô và Lý Huệ Quân luôn đi xuống dốc, cô muốn leo lên một lần nữa.

Chỉ khi trở lại "đỉnh núi" cao nhất, cô mới có thể nhìn thấy bình minh của mình.

Hồ Già muốn cuộc đời mình quay lại quá khứ.

Hồ Già nghiêng đầu nói, "Đi thôi."

Điền Tư nắm tay cô, cảm thấy lòng bàn tay cô lạnh ngắt, "Ngồi đây một lát rồi đi."

Hồ Già vặn tay anh, cau mày nói: "Nhanh lên, đừng lề mề, chậm chút nữa thì sẽ không kịp đón mặt trời mọc..."

Chưa dứt lời, bụng Hồ Già lại thực sự truyền đến một cơn đau, giọng cô trầm xuống, người cũng nghiêng nghiêng về phía trước.

"Bụng lại đau à?" Điền Tư lo lắng hỏi, Hồ Già không nói gì tức là đang thừa nhận. Điền Tư ôm cô vào lòng, dùng lòng bàn tay ấm áp xoa bụng cho cô, hai người ngồi trong chòi nửa sáng nửa tối, Hồ Già nghiêng đầu không chịu nói gì, một lúc sau mới thở dài nói, "Hôm nay không lên xem mặt trời mọc được rồi.". Harry Potter fanfic

Cô vừa dứt lời liền đúng lúc mặt trời mọc.

Họ ở giữa sườn núi, vừa hay nhìn thấy mặt trời sáng rực từ tầng mây xám đặc đi ra, bắt đầu cháy rực.

Ánh sáng rực rỡ ấy quá chói lòa, nửa bầu trời đều bị nó hun đỏ, tầng mây như trang giấy từ từ cuộn lại, mắt Hồ Già có chút nóng lên như thể có tro bay vào. Bầu trời càng lúc càng sáng, dưới độ phơi sáng khác nhau, màu sắc quần áo của họ cũng thay đổi, từ xám xỉn chuyển thành xám trong.

"Em xem, ở giữa sườn núi chúng ta cũng có thể thấy mặt trời mọc mà." Điền Tư cười nói với cô.

Hồ Già khẽ cong khóe miệng. Đúng vậy, ở giữa sườn núi cũng được. Chỉ cần cô ngẩng đầu, cô sẽ nhận được ánh sáng rực rỡ của mình.

_____

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko