Khi họ ăn xong cơm nếp ra ngoài, Hồ Già nheo mắt dưới ánh mặt trời.
Lúc này vừa đúng một giờ chiều, huyện Thương Nam chịu ảnh hưởng của khí áp cận nhiệt đới, thời tiết cũng nóng bất thường, mặt trời như một khối băng trắng nóng rực.
Cửa sổ kính hoa tầng hai đối diện mở toang, ánh nắng rực rỡ chiếu lên người họ. Điền Tư đem áo khoác ngoài đặt một bên tay, cùng cô đi dạo bước dưới mái hiên.
"Muốn ăn kem không?" Khi đi ngang qua siêu thị nhỏ, Điền Tư hỏi cô.
Khi ở riêng với cô, giọng anh luôn ôn hòa và chu đáo, đôi khi còn rất cẩn thận, thỉnh thoảng cũng có chút khẩn trương.
Hồ Già gật đầu, Điền Tư vén tấm rèm lạnh, nắm tay cô bước vào. Vợ chồng chủ cửa hàng đang ngồi cuộn sau quầy thuốc lá hẹp dài ăn cơm, chiếc ti vi được treo trên giá sắt chiếu một bộ phim đời thường bình lặng từ mấy năm trước. Điền Tư và Hồ Già đi qua những thứ như dầu gạo giấm trà, anh cảm thấy vô hình trung mình đã bị chạm đến sợi dây đàn trong lòng.
Cô cúi người xuống chọn kem que, mái tóc đen rủ xuống như một dải ánh sáng.
"Cậu không ăn à?" Hồ Già do dự giữa kem Magnum và Cornetto vị trà xanh, cô quay đầu hỏi anh.
"Tôi không thích ăn mấy thứ này." Điền Tư lắc đầu rồi giúp cô cài tóc ra sau tai, "Mua thêm chút trái cây nữa không?"
Khi rời khỏi siêu thị, Điền Tư xách theo một đống lỉnh kỉnh, hai người lại lên xe ba bánh. Điền Tư gõ gõ quả dưa hấu. Anh và Hồ Già cam đoan: "Chắc chắn rất ngọt." Hồ Già nhướn mày, ăn kem Magnum đến hai phần ba liền thấy ngấy không ăn nổi nữa, cô đưa phần còn lại cho Điền Tư, anh ăn hết sạch.
Khi về nhà, Điền Tư đổi dép rồi mở cửa sổ thông gió phía trước.
Hồ Già vén tấm vải chống bụi trên ghế sofa, bụi bặm bay lên khiến cô liên tục hắt hơi ba cái.
Ghế sofa vẫn là kiểu dáng của mười năm trước. Ghế sofa bọc da nhân tạo màu trắng ngà, tuy không bằng da bò nhỏ như ở nhà Điền Tư nhưng cũng mềm mại và sáng bóng, Hồ Già ngồi lên rồi nhún nhún hai cái, cô ngáp một cái, bữa cơm nếp vừa rồi ăn quá rắn chắc, đến giờ vẫn có cảm giác hơi khó tiêu.
Điền Tư mở cửa sổ phía sau cô, một làn gió nóng thổi vào, tháng mười rồi mà vẫn còn tiếng ve kêu.
Hồ Già hóa thành một vũng nước trên ghế sofa, Điền Tư hỏi cô: "Lại buồn ngủ rồi à."
Cô gật gật đầu rồi lại lắc đầu với Điền Tư.
Điền Tư để đồ vừa mua về lên bàn trà sắp xếp, tiếng túi nilon sột soạt theo.
"Tủ lạnh ở đâu?" Điền Tư ôm dưa hấu hỏi cô, Hồ Già dùng tay chỉ chỉ một hướng cho anh.
Anh cất đồ xong quay lại, lấy lon coca lạnh áp vào mặt Hồ Già, "Này." Cô trừng anh một cái đe dọa.
"Nên dọn hành lý rồi, dẫn tôi lên lầu đi." Điền Tư mở coca, đút cho Hồ Già uống một ngụm, cô mím đôi môi ẩm ướt rồi lại ngẩng cằm để anh tiếp tục đút cô uống thêm mấy ngụm. Trong lúc đó, bàn chân nhỏ của cô cọ dọc ống quần Điền Tư đi lên trên, "Lại bắt đầu làm loạn lung tung rồi." Điền Tư xoa xoa má cô.
Điền Tư xách vali lên lầu còn Hồ Già dẫn đường.
Trên tường cầu thang vẫn treo tranh sáp màu nguệch ngoạc của Hồ Già, còn có sticker Want Want cô dán hồi nhỏ.
Đi đến phía cuối cầu thang, đối diện treo một bức tranh trang trí men sứ kiểu cũ, bên trong là hình một con mèo lông dài kiều diễm với đôi mắt xanh biếc.
Hồ Già ở tầng ba, cả tầng đều là của cô, bên trong có phòng ngủ, phòng máy tính và căn cứ bí mật của cô, Điền Tư nhìn qua ban công bên ngoài, lan can là kiểu trầm mặc của phương Tây, trên đó phủ một lớp bụi dày.
Hồ Già mở cửa phòng ngủ, cô ngửi thấy mùi xuân hạ thu đông của hơn mười năm qua.
Phòng cô rất lớn, được dán đầy giấy dán tường hình hoa nhỏ, đèn chùm hình cành lan treo trên trần, ghế sofa mềm mại được đặt cạnh cửa sổ, trên chiếc giường được làm bằng gỗ thật kiểu Pháp phủ một tấm vải chống bụi được chắp vá từ nhiều màu do bà ngoại cô may, tất cả đều mang theo một vẻ hồi ức đến muộn. Hồ Già vén tấm phủ giường, bên trong vẫn là chiếc chăn hè năm đó. Sau khi ông bà ngoại mất, Lý Huệ Quân không muốn quay lại Thương Nam nữa, Hồ Già cũng chỉ về quét mộ vào ngày giỗ, quét xong cô cũng đi.
Cô không rõ lần này tại sao mình lại muốn quay về, có phải là vì Điền Tư không?
Hay có lẽ ba năm đã trôi qua, Hồ Già cảm thấy mình nên bước ra khỏi đó rồi.
Điền Tư để chiếc vali ngang trên sàn, anh lấy quần áo ra rồi gấp vào tủ.
"Hôm nay nắng đẹp, chúng ta lấy chăn ra phơi chút nhé?" Điền Tư đóng vali lại rồi nhẹ nhàng hỏi cô.
Hồ Già yên lặng ngồi bên mép giường rồi gật đầu với Điền Tư. Anh tháo vỏ chăn, vỏ gối và ga trải giường bỏ vào máy giặt để giặt sạch rồi lại quét sạch những mảnh bụi bẩn vụn trên ban công, hai người cùng dựng giá phơi rồi treo ruột chăn lên, dùng kẹp nhựa cố định lại rồi kẹp gối lên trên, gió thổi làm ruột chăn gối trắng như tuyết mà theo đó lung lay, đúng là lâu đài được làm bằng bọt biển.
Hồ Già ngồi trên ban công cùng Điền Tư hôn nhau mười phút, cô không chịu buông tay ra.
Điền Tư cười an ủi cô, "Tối tiếp tục."
Hồ Già lại cuộn tròn trên ghế sofa xem Điền Tư dọn dẹp nhà cửa.
Bên ngoài cửa sổ là đám chim sẻ bay tán loạn, cây quế theo gió mà rung lên một mùi vàng thơm óng ánh, trẻ con bên ngoài nhảy nhót ném sỏi, không biết có phải chúng đang chơi nhảy lò cò không. Hồ Già đắp áo khoác của Điền Tư lên người, nghe tiếng anh lau sàn nhè nhẹ, cô chợt nhớ đến nhiều năm trước, nhìn qua cánh cửa kính màu xanh nhạt bám dầu mỡ của nhà bếp, cô thấy ông bà ngoại bận rộn bên trong, họ vẫy tay gọi cô vào.
Sao cô lại nhìn thấy bóng dáng của người mình yêu thương sâu sắc trên một người không liên quan?
Trừ phi cô yêu Điền Tư, cô sống trên người anh.
Nhưng Hồ Già không yêu Điền Tư.
Trong mơ hồ, cửa lớn được mở ra, có người xách đồ vào.
"Ôi chao, bảo ông đóng cửa nhỏ tiếng chút, nhỏ tiếng chút, Giai Giai còn đang ngủ, ông nhìn thấy chưa?"
"Biết rồi, biết rồi, miệng từ sáng đến tối đều lải nhải phiền muốn chết, nào, cầm con gà đi hầm đi." Ông ngoại ném túi nilon đen vào tay bà ngoại, "Bánh gạo xào, cá cơm chiên trứng, cua sông xào hành gừng, cá thì làm kiểu gì nhỉ - nó thích om sốt cà chua hay hấp?"
Hồ Già từ ghế sofa chống thân trên dậy, cô không kịp lau mắt, ngơ ngác nhìn ông bà ngoại.
"Ông bà ngoại? Sao ông bà về rồi?" Tim Hồ Già hoảng loạn gần như muốn nhảy ra ngoài, cô quét mắt qua phòng khách, Điền Tư không có ở đó, "Bạn học của cháu đâu? Vừa nãy vẫn còn đây mà! Ông bà về bằng cách nào? Ông bà không phải..." Cô muốn nói, ông bà không phải đã chết rồi sao?
"Mua xong rau rồi thì về chứ sao?" Ông ngoại vừa cười vừa nói, "Bạn học nào? Hay là cháu mơ thấy đấy!"
Lý Huệ Quân từ trên lầu đi xuống thấy Hồ Già đang thất thần, không nhịn được mà mắng cô: "Con xem con kìa, về là lại ngủ, bài tập cũng không làm!"
"Thôi mà, đừng nói nó nữa," Bà ngoại che cho Hồ Già ở phía sau, "Mẹ thấy tóc cháu rối bù, vừa mới ngủ dậy phải không? Con suốt ngày không ăn thì lại ngủ! Cháu nó ngủ một lúc thì đã sao?" Bà ngoại hỏi Hồ Già: "Giai Giai.. Cháu thích bao tử cá om sốt cà chua hay là hấp?" Hồ Già véo véo cánh tay bà ngoại, cảm giác chân thực hơn bao giờ hết, bà vẫn còn sống.
Cổ họng Hồ Già nghẹn ngào không nói nên lời, nước mắt không ngừng đổ ào rơi xuống.
"Đứa nhỏ này, đang bình thường sao lại khóc rồi?" Ông ngoại nói.
Bà ngoại hỏi Lý Huệ Quân: "Có phải con lại mắng nó không?"
Lý Huệ Quân vội la lên: "Con có nói gì đâu!"
Hồ Già được ông bà ngoại che chở nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sân nhà họ được ông ngoại dọn dẹp sạch sẽ và đẹp đẽ, cây vạn tuế nhỏ xanh mướt dang cành lá như đang dang đôi cánh.
Chẳng lẽ nhà cô chưa từng xảy ra vụ tai nạn đó? Hồ Già quay đầu lại, ông bà ngoại từ từ tan chảy trước mặt cô, từ da thịt đến xương rồi đến quần áo bên ngoài của họ, Hồ Già không nắm được, vớt cũng không vớt nổi, phòng khách lại trở nên trống vắng, bầu trời mờ sương rơi xuống những mảnh vụn như bầu trời Chernobyl rơi xuống những mảnh xám xịt.
"Dậy dậy, tỉnh dậy đi, Giai Giai.."
Điền Tư gọi Hồ Già tỉnh dậy, gương mặt cô đã đầy nước mắt.
"Sao cậu khóc nhiều vậy? Cậu gặp ác mộng à?" Điền Tư lau nước mắt cho cô.
Hồ Già đẩy anh ra rồi còn nhìn về phía cửa lớn, cửa mở nhưng chỉ để thông gió, ông bà ngoại chưa bao giờ bước vào. Hơi thở Hồ Già gấp gáp và ngắn ngủi, cô hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh lại, giấc mơ liên tục kích thích cô, Điền Tư ôm chặt lấy Hồ Già, dùng tay liên tục vỗ về lưng cô rồi nói với cô đó chỉ là giấc mơ, "Đừng sợ, giấc mơ đều là giả, giấc mơ đều là giả."
Hồ Già quay lưng về phía Điền Tư, cô run rẩy nhưng không chịu khóc trước mặt anh.
"Cậu hãy mau quên chuyện này đi."
Hồ Già bình tĩnh lại một chút liền nói với Điền Tư như vậy.
"Trí nhớ tôi rất kém, rất nhanh rồi sẽ không nhớ nữa." Điền Tư xoa xoa tóc cô, chỉ cảm nhận một mảnh lạnh ngắt.
Hồ Già nắm chặt tay cố điều hòa hơi thở, cô ngồi thẳng dậy từ lòng Điền Tư, mí mắt cô vẫn ửng đỏ như đánh phấn mắt màu hồng. Nhận ra Điền Tư đang nhìn mình, Hồ Già lại vội che mắt anh lại, "Đừng nhìn nữa, không được nhìn." Hồ Già hung dữ nói với anh. Điền Tư nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Hồ Già rồi nói, "Được, tôi không nhìn."
Phải ôm Điền Tư một lúc, Hồ Già mới thoát ra khỏi cảm xúc đó.
Cô dời tay khỏi mắt anh, "Được rồi, cậu nói gì đó đi."
"Ừm... Tôi đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ rồi," Điền Tư ôm Hồ Già từ từ nói, "Sau đó, tôi còn phát hiện trong garage có một chiếc xe điện nhỏ xinh xắn, cậu có muốn tôi chở cậu đi dạo không?" Biết cô vẫn chưa thoải mái, Điền Tư lại hôn lên trán cô, một nụ hôn không mang theo dục vọng.
Thấy Hồ Già không để ý đến mình, Điền Tư lại chủ động để Hồ Già vòng tay quanh cổ anh.
"Không muốn đi dạo với tôi sao?" Anh thân mật hỏi cô.