Mười giờ, đèn trong phòng Điền Tư đã tắt.
Nhìn như là đã ngủ, thực ra anh vẫn đang cầm điện thoại đợi Hồ Già nhắn tin WeChat cho anh.
Trong mối quan hệ giữa Điền Tư và Hồ Già, Hồ Già là người chủ động, cô luôn nhẹ nhàng rời đi sau khi xong việc, để Điền Tư tại chỗ ở lại. Anh nhắn tin cho cô, cô thường không trả lời, nhiều lần như vậy, Điền Tư hiểu ra vị trí của mình. Anh không phải người yêu của Hồ Già, mà là con gấu bông an ủi của Hồ Già.
Anh muốn yêu cô, chỉ có thể kiên nhẫn đợi cô, im lặng và dịu dàng ôm lấy cô.
Ánh trăng cát trắng mắc cạn trên mặt Điền Tư, chiếu ra đường nét gương mặt thanh tú, thoáng nhìn của anh, nhìn anh còn giống mặt trăng hơn cả mặt trăng.
Điền Tư uống hai viên thuốc ngủ, cơn buồn ngủ mơ hồ ập đến như dòng nước ấm, đôi mắt anh dần dần chìm trong mơ màng. Cứ chờ đợi như này thật khó chịu, Điền Tư bật xem bộ phim "Bốn trăm cú đánh" của Truffaut, coi tất cả lời đối thoại như âm thanh nền cho việc anh đợi cô, tiếng Pháp rì rầm liên tục, giống như tâm trạng rối bời của anh, lời nối tiếp lời, đối thoại càng kéo càng dày, như âm điệu mà Trương Ái Linh viết.
Khung tin nhắn bật ra kèm theo âm báo, đó là tin nhắn Hồ Già gửi.
Phim ảnh trở nên im lặng.
Giai Giai: [Hình ảnh]
Điền Tư bấm mở, phát hiện đó là ảnh chụp màn hình một bài đăng về chùa Vĩnh Hòa.
Giai Giai: Thật sự linh như vậy sao
Ánh mắt Điền Tư cong lên như vầng trăng sắp khuyết, anh cân nhắc từ ngữ rồi gửi cho Hồ Già.
Điền Tư: Hay là tôi qua đó cầu nguyện giúp cậu để kiểm chứng xem?
Anh thật hy vọng Hồ Già có thể nói tiếp chủ đề này.
Giai Giai: Tùy cậu
Giai Giai: Ngủ đây
Điền Tư nhanh chóng gõ một câu chúc ngủ ngon.
Anh tắt điện thoại, qua một lúc lại mở ra, đọc lại nội dung đối thoại một lần, hấp thụ năng lượng trong đó.
Yêu đơn phương thật là một loại tâm trạng kỳ lạ, một đoạn đối thoại đơn giản như vậy lại đủ để Điền Tư nâng niu như dạ minh châu.
Có lẽ là vì anh không còn thứ gì khác có thể nắm chắc.
Hôm sau, Điền Trọng Lân mời một số giáo viên ở Yến Minh Viên gần Thanh Hoa.
Người đến đầu tiên là bác họ của Điền Tư, thời tiết hơn mười độ, ông vẫn mặc áo sơ mi ngắn tay cùng một chiếc quần tây thoải mái, dường như chỉ cần tháo chiếc kính không gọng xuống là có thể lập tức đi phòng tập thể hình. Điền Tư từ trên ghế sofa đứng dậy, nghiêm túc đón chào hỏi bác họ, bác họ vẫn nói với Điền Tư mấy trò đùa về hàm số, rồi nói đến việc mấy sinh viên của ông đăng mấy bài báo, xóa rồi lại sửa, sửa rồi lại xóa.
"Bác nói rằng cái này của cậu có thể trở thành nghịch lý của Theseus rồi đấy!" (*)(*Theseus's paradox (nghịch lý Theseus hay còn gọi là tàu của Theseus) là một nghịch lý triết học nổi tiếng. Nó đặt ra câu hỏi về bản chất đồng nhất của sự vật khi các bộ phận cấu thành của nó dần dần bị thay thế.
Trong ngữ cảnh này, người bác muốn ám chỉ rằng bài báo đã trải qua quá nhiều thay đổi đến mức không còn giữ được bản chất ban đầu của nó nữa, giống như con tàu trong nghịch lý Theseus vậy.)
Bác họ nói xong lại cười ha ha. Điền Tư cũng cười theo.
Đợi các giáo viên khác lục tục đi vào, Điền Tư lại từ trên ghế sofa đứng dậy đón chào.
Điền Trọng Lân ở bên cạnh giới thiệu Điền Tư, Điền Tư biểu hiện thái độ ôn hòa lễ độ, đúng là dáng vẻ của chi lan ngọc thụ. (*)(*Chi lan ngọc thụ: Thành ngữ nghĩa bóng chỉ một đứa trẻ với triển vọng và tương lai tuyệt vời.)
Mọi người đến đông đủ rồi thì bắt đầu lên bàn ăn, một bữa cơm ăn thật là thoải mái.
Có Điền Trọng Lân ở đó, lời nói của tất cả mọi người đều mang ý nghĩa đặc biệt.
Đến gần khi kết thúc, điện thoại trong túi Điền Tư rung liên tiếp mấy lần, tính thời gian, có lẽ tiết tự học buổi tối đã tan rồi.
Điền Tư tìm cơ hội đi ra ngoài. Anh mong đợi mà mở điện thoại lên, tạ ơn trời đất, tin nhắn thật sự đến từ Hồ Già.
Giai Giai: Khen tôi đi
Giai Giai: [Video]
Giai Giai: Đừng cảm động quá nhé
Điền Tư mỉm cười bấm mở video ngắn.
Video được quay thô sơ và tùy ý, Hồ Già tưới nước cho Gabriel, cẩn thận tưới qua một chút rồi cô lại học theo bộ dáng của anh, dùng tay nhấc chậu đất, dùng giọng điệu lơ đãng quen thuộc của cô rồi nói: "Như vậy chắc được rồi ha? Khá là nặng đấy." Gabriel sinh trưởng cao vút lên, liên tiếp nhú ra bảy, tám bông, như những mảnh trăng nhỏ.
Điền Tư tải video này xuống.
Anh biết sau này mình nhất định sẽ còn xem video này rất nhiều lần.
Điền Tư cất điện thoại, điều chỉnh lại biểu cảm rồi quay về phòng riêng. Điền Trọng Lân liếc nhìn Điền Tư một cái, khi ở tại chỗ không nói gì với anh.
Ăn xong cơm, trên đường về nhà bằng xe, Điền Trọng Lân liền quở trách Điền Tư.
"Mấy thầy cô còn ngồi ngay bên cạnh cháu, sao cháu dám đi? Cháu có việc gì gấp phải đi xử lý sao?"
Điền Tư xin lỗi Điền Trọng Lân, ánh đèn đường màu nhạt vô tình quét qua gương mặt anh. Anh nhìn mặt trăng, trong lòng nghĩ đến Gabriel.
Điền Trọng Lân lạnh lùng hừ một tiếng: "Đạo lý đối nhân xử thế cơ bản nhất cũng không hiểu, cháu có biết bao nhiêu người ghen tị với những nguồn lực trong tay cháu không? Cháu luôn là đứa trẻ khiến ta yên tâm nhất, về nhà phải điều chỉnh lại thái độ cho đúng cho ta, mọi người đều để mắt đến cháu, ta không mong cháu trở thành..."
Những từ phía sau ông không nói ra, Điền Trọng Lân sờ cây gậy trong tay rồi mím chặt môi.
Hai người im lặng trong xe một lúc, Điền Tư ngoan ngoãn lên tiếng: "Cháu biết rồi, cháu sẽ không làm ông thất vọng đâu."
Điền Trọng Lân mệt rồi, về đến nhà là muốn nghỉ ngơi trước.
Ngày mai họ còn phải bắt chuyến bay, Điền Tư tắm xong, ngồi bên mép giường lau tóc.
Anh tra tuyến đường, định ngày mai hơn bảy giờ đã ra khỏi cửa, đến chùa Vĩnh Hòa cầu nguyện cho Hồ Già.
Anh đang nghĩ đến Hồ Già, điện thoại liền nhận được cuộc gọi WeChat của cô, Điền Tư lập tức bắt máy, theo bản năng mà hạ thấp âm lượng của điện thoại rồi tắt đèn trong phòng rồi bật đèn mờ.
"Alo?" Giọng anh có hơi cao lên.
Hồ Già ở đầu bên kia như đang tìm cớ gây sự: "Tưới nước cho cậu mà cũng không nói lời cảm ơn tôi cho đàng hoàng?"
Điền Tư cười rồi nói: "Vậy cậu muốn tôi cảm ơn cậu thế nào?"
Hồ Già hừ một tiếng không biểu đạt gì rồi lại hỏi tiếp anh: "Cậu có đến chùa Vĩnh Hòa không? Cậu ở Bắc Kinh làm gì vậy?"
Điền Tư trả lời từng câu của cô: "Hôm nay tôi ăn cơm với giáo viên, ngày mai mới đến chùa Vĩnh Hòa, cậu có muốn gì không?"
Hồ Già trước giờ chỉ nghe nửa câu đầu: "Hừ, ăn cơm với giáo viên, nghe đã thấy mệt rồi."
"Ừ." Điền Tư nói.
"Điền Tư." Hồ Già ở đầu dây bên kia ám muội gọi anh.
"Hả?" Anh nói.
"Cậu tắm chưa?"
"Ừ, tôi tắm rồi." Anh nhẹ giọng nói.
"Vậy cậu có muốn làm chuyện xấu không?" Hồ Già kéo dài giọng điệu.
_____Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko