Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bơi Đêm

Chương 139




Hồ Già và Điền Tư ở Dũng Thành hai ngày rồi phải về Thượng Hải.

Trước khi về, Hồ Già một mình quay lại chung cư Hương Chương, cô muốn đến thăm Lý Huệ Quân.

Chung cư Hương Chương là một khu nhà cũ, mấy chục năm qua đều không thay đổi, phần tường xám xịt, cửa sổ với hoa văn hải đường trống rỗng, trên hành lang xi măng toàn mùi bụi bặm và cám gạo. Hồ Già ôm tâm sự mà leo lên tầng 5, ngày hôm đó cãi nhau, cô ném chìa khóa xuống sàn nhà, bây giờ, cô đứng ở trước cửa nhà mình, không có cách nào để vào, gõ cửa cũng không ai trả lời, có lẽ là Lý Huệ Quân đã đi ra ngoài.

Hồ Già ngồi xuống, lật tấm thảm chống bụi ở trước cửa.

Hồi còn nhỏ, Lý Huệ Quân sợ cô làm mất chìa khóa nên luôn giấu một chìa khóa dự phòng dưới tấm thảm chống bụi.

Hồ Già sờ mặt xi măng trần trụi bên dưới, chìa khóa đã không còn từ lâu, không biết là Lý Huệ Quân lấy đi hay là cảm thấy cô đã lớn, không cần chìa khóa dự phòng nữa. Hồ Già đứng ở cửa một lúc, thấy cây chổi lông rối trước kia đã được thay đi, Lý Huệ Quân lại để thêm đôi giày đế bằng nhẹ trên giá giày đơn giản, cô nghĩ, Lý Huệ Quân có lẽ đang sống rất tốt.

Nghĩ đến đây, Hồ Già vừa cô đơn vừa cảm thấy an tâm rồi nhẹ nhàng đi xuống lầu.

Lý Huệ Quân đang chơi mạt chược với bạn bài cũ.

Nói là chơi mạt chược, không bằng nói là đang mở rộng việc làm ăn, kéo bạn chơi bài vào cuộc.

Theo lý thuyết mà nói, kéo bạn bè thân thích vào là tiện nhất, nhưng Lý Huệ Quân ở Dũng Thành không có họ hàng gì, càng không có bạn bè gì.

Bà một mình suy nghĩ mấy ngày, chỉ có thể nghĩ đến mấy lão Trương, Lý, Vương chơi bài với bà. Thua mạt chược, bà có thể bảo họ mua tiền điện tử Radar để gỡ vốn, thắng mạt chược thì càng tốt, trực tiếp dùng tiền thắng được mua tiền Radar, gần như là chi phí bằng không. Đặc biệt là đến tối, sau khi ăn no bánh bao nhân mè đậu xanh, hút đủ thuốc lá, cả người toàn thân ngứa ngáy, Lý Huệ Quân ở đây nhảy ra tiếng kiếm lời của tiền Radar, mắt họ cũng sáng lên theo, ghé sát vào hỏi han đây là sản phẩm tài chính gì.

Hạm đội của Lý Huệ Quân nhanh chóng mở rộng đến hơn 20 người.

Bây giờ bà là trưởng nhóm, mỗi ngày vào nhóm lớn của Máy Bay Giấy lấy tin tức rồi tán ra nhóm nhỏ của mình.

Họ như một đội quân, nghe theo chỉ huy của tổng bộ, mua vào rồi bán ra, long short, Lý Huệ Quân cũng mua hai cuốn sách dạy đầu tư cổ phiếu trên Taobao, nghiêm túc xem đường K, chỉ là kiến thức học được không tương ứng với xu hướng của tiền Radar. Mạch Á Văn vỗ vai bà: "Tiền ảo là vậy đó, nếu nhìn sách là hiểu đầu tư, vậy thì ai cũng là Buffett rồi." Lý Huệ Quân đành phải gật đầu đồng ý.

Mạch Á Văn lại dẫn bà đi ăn OMAKASE, sashimi màu ấm nằm trên đĩa thủy tinh hoa văn dày.

Lý Huệ Quân dần dần nếm ra được vị béo ngậy của sashimi, cũng ăn được mù tạt, chỉ là bà không hiểu tại sao đầu bếp lại chia mỗi phần ăn nhỏ như vậy, cũng không hiểu cái đĩa thủy tinh hoa văn trông như gạt tàn thuốc này đẹp ở chỗ nào. Ăn được nửa bữa, có bạn đánh bài gọi video WeChat cho Lý Huệ Quân, hỏi chuyện tiền Radar, Lý Huệ Quân cúp máy, bà ta lại gọi đến, Mạch Á Văn bảo Lý Huệ Quân nghe nên bà đành nghe máy.

Giọng bạn chơi bài trở nên gấp gáp.

"Alô, Huệ Quân à, đồng tiền mà cô bảo tôi mua ấy, tôi bỏ vào hai ba vạn, sao chỉ kiếm được ba bốn trăm vậy?"

Lý Huệ Quân xoa xoa thái dương, "Tiền Radar có chu kỳ biến động, có lúc tăng nhanh, có lúc tăng chậm, cô đầu tư ít thì kiếm ít, đầu tư nhiều thì kiếm nhiều, đạo lý là như vậy đó, cô tự suy nghĩ cho rõ, tôi đang ăn cơm bên ngoài, lát nữa sẽ gọi lại cho cô." Bà cúp máy, Mạch Á Văn cười với bà, nói với một ý tứ không rõ: "Em thay đổi nhiều quá, bây giờ rất giống sếp nữ."

Lý Huệ Quân cười, bà không biết nên đáp lại Mạch Á Văn thế nào, ông ta lại hỏi: "Em và họ đều liên lạc bằng WeChat à?"

Lý Huệ Quân thấy vẻ mặt Mạch Á Văn nghiêm túc nên liền cân nhắc nói: "Phần lớn thời gian đều dùng Máy Bay Giấy, thỉnh thoảng mới dùng WeChat."

Mạch Á Văn cứng rắn nói: "Sau này đều dùng Máy Bay Giấy liên lạc, đừng dùng WeChat."

Có lẽ là vì cảm thấy giọng mình quá cứng nhắc, Mạch Á Văn lại bổ sung thêm một câu.

"Đây đều là bí mật của công ty, dùng Máy Bay Giấy sẽ bảo mật tốt hơn."

Lý Huệ Quân đành coi lời ông ta như thánh chỉ.

Sau bữa ăn, Mạch Á Văn gửi cho bà một khoản tiền thưởng nhỏ.

Ông bảo tài xế khởi động xe rồi nói với Lý Huệ Quân qua cửa sổ xe: "Em gái xinh đẹp, anh thưởng tiền cho em, không phải vì em làm tốt bao nhiêu mà là để khuyến khích em tiến bộ, cố gắng hơn nữa, Vương A Vân còn kéo được hai ba trăm người, em cũng phải giỏi hơn cô ta chứ."

Lý Huệ Quân nghe lời ông mà răng nghiến ken két, trong lòng có một cảm giác bất mãn như có gạo đang lên men thành rượu.

Bà không nhịn được mà hỏi ông ta: "Đến giờ tôi cũng đầu tư sáu mươi vạn vào rồi, chỉ kiếm được hơn mười vạn, lần trước anh nói tôi đầu tư năm mươi vạn, đến cuối năm có thể kiếm được một trăm vạn, rốt cuộc có thể được hay không vậy?"

Mạch Á Văn thở dài nói: "Vậy là em không tin anh rồi, hơn mười vạn cũng không phải con số nhỏ, tiền Radar có lên có xuống, cũng không phải cho vay nặng lãi, làm sao có tỷ suất lợi nhuận cao như vậy được, cứ từ từ, đầu tư nhiều vào, qua năm chắc chắn se có." Nói đến đây, ông ta gọi Lý Huệ Quân lại gần, "Đến tháng 2, anh cho em một tin tức nội bộ, em mạnh dạn mua mạnh dạn bán, chắc chắn sẽ đến một trăm vạn."

Lý Huệ Quân ngửi thấy mùi rượu trong khoang miệng Mạch Á Văn, trong lòng như có một miếng giẻ lau cũ, nhỏ từng giọt rơi xuống nước.

Qua mấy ngày là một kỳ thi nhỏ.

Điền Tư đưa Hồ Già về Dũng Thành thi, sáng vừa ăn xong, anh lấy ra bánh quy may mắn để Hồ Già chọn ăn.

Hồ Già tùy tay chọn một cái rồi cắn ra, phát hiện bên trong có tờ giấy nhỏ, cô đọc nó lên: "Tiền đồ sáng lạn, đỗ đạt thành danh."

Khuôn mặt Điền Tư giãn ra, anh cười nói: "Ồ, đây là quẻ tốt nhất, lần này em chắc chắn được điểm tốt khỏi phải nói." Hồ Già cong môi nói anh mê tín, Điền Tư không phản bác, anh vui vẻ ngồi xuống buộc chặt dây giày cho cô. Anh sẽ không nói với Hồ Già, bánh quy may mắn này là anh nhờ người làm riêng, Hồ Già rút thế nào cũng sẽ là quẻ tốt nhất.

Thời tiết trở lạnh, hai người đi xe đến trường.

Thi cử là một loại chất tẩy không khí đầy kích thích, xung quanh trường Triệt Trung cấm ô tô bấm còi nên không khí cũng trở nên yên tĩnh hơn nhiều.

Hồ Già vào đến trường, chỉ thấy học sinh và giáo viên tấp nập, vì sắp thi rồi nên trên mặt mỗi người đều có vẻ căng thẳng nhưng lại phấn khích. Biểu cảm trên mặt Điền Tư vẫn ung dung như nước ấm, anh nghiêm túc nói với Hồ Già: "Không cần căng thẳng, anh tin em sẽ phát huy được vượt bậc." Hồ Già gật đầu rồi lại thành thật nói: "Em vẫn cảm thấy hơi căng thẳng."

Điền Tư cười nhẹ rồi khẽ nói: "Thật ra anh cũng hơi căng thẳng."

Hai người đi đến dưới tòa giảng đường, Điền Tư lại giúp cô kiểm tra thẻ dự thi các thứ.

Anh chỉ tòa thí nghiệm ở phía xa rồi nói với Hồ Già: "Lúc em thi, anh sẽ đến phòng học đó đọc sách, em đừng căng thẳng, anh ở đó bầu bạn với em." Hồ Già cười, miệng thì nói Điền Tư trẻ con nhưng hốc mắt lại có hơi cay. Sau khi chia tay với Điền Tư, Hồ Già rất khiêm tốn mà bước vào lớp, các bạn học ngẩng đầu lên nhìn cô rồi lại cúi xuống ôn tập kiến thức, lớp học vô cùng yên tĩnh.

Vương Phú Xuân khẽ nói với cô: "Thả lỏng tâm trạng, cố gắng thi thật tốt, lấy điểm cao nhất của hai lần thi nên em đừng có sợ."

Hồ Già gật đầu, cô điều hòa hơi thở rồi lại nghiêm túc xem lại các phần ôn tập mà Điền Tư đã sắp xếp.

Đến khi thi thật, thời gian trôi thực sự rất nhanh.

Cả phòng thi như đang đun sôi nước, mọi người cúi đầu khom lưng làm bài, bút máy cọ xát lạo xạo trên giấy thi.

Đề thi rất khó, Hồ Già đóng đinh mình trên ghế rồi bình tĩnh giải đề, câu hỏi không nghĩ ra thì tạm gác lại, lát nữa rồi tính tiếp.

Khi ra khỏi phòng thi, cô cũng không thảo luận đáp án với ai, thi xong môn nào thì bỏ môn đó, Từ Duệ lại ồn ào trong lớp, lúc thì nói cậu ta ổn rồi, lúc thì lại nói cậu ta tiêu rồi, Vương Phú Xuân cho cậu ta hai cái cốc đầu, Từ Duệ cuối cùng cũng yên phận hơn. Cố gắng đến ngày cuối, chỉ thi một môn tiếng Anh, tất cả mọi người đều trong trạng thái có chút giải phóng, lòng dần cảm thấy nhẹ nhõm. Hồ Già lại không mấy thoải mái, điểm thi tỉnh của cô sẽ ra vào chiều nay, thi xong tiếng Anh rồi lại phải đi xem điểm thi tỉnh, trong lòng như có cái xương cá mắc nghẹn, không lên mà cũng không xuống.

Thi xong môn tiếng Anh, tất cả mọi người đều như mở cửa thoát.

Không ít người cười khổ nói đề quá khó, Từ Duệ càng giống một con cá thu thối, lắc lư thân thể cứng nhắc, mặn chát trong lớp.

Cậu ta buồn bã nói: "Xỉu ngang, ông ra đề quá ác, thế này thi kiểu gì, đm, thu dọn đồ đạc đi du học mẹ cho rồi."

Hồ Già nghe xong cũng cong môi cười, cô nghĩ thầm đây là xuất khẩu rác thải nội địa ra nước ngoài đấy, Từ Duệ thấy cô cười liền nhíu mày, ngay lập tức định nói mấy câu tục tĩu, Hồ Già lại ân cần nói với cậu ta: "Vừa thi xong, tích chút đức ở miệng đi." Quai hàm Từ Duệ giật giật mấy cái rồi ngậm miệng. Hồ Già ra khỏi cổng trường liền cùng Điền Tư đi ăn ở trung tâm thương mại, hai người gọi nhiều món, ăn một cách từ từ.

Hồ Già dùng nĩa chậm rãi xiên bánh tart chanh, "Điểm thi tỉnh chiều nay sẽ ra."

"Ừm." Điền Tư gật đầu rồi lại thoải mái hỏi cô: "Đã nghĩ xong tối đi ăn ở đâu chưa?"

Hồ Già hừ một tiếng rồi trêu anh: "Trưa còn chưa ăn xong mà đã nghĩ đến tối rồi, anh tham ăn ghê."

Điền Tư cười nói: "Dân lấy ăn làm trời mà, dù thế nào thì cũng phải ăn cơm, còn phải ăn ngon, ăn cầu kỳ nữa."

Hồ Già nói: "Cảm thấy anh rất lạc quan tích cực."

Điền Tư nói: "Tất nhiên, ưu tiên cuộc sống còn trên cả thi cử, con đường em có thể đi có rất nhiều, một kỳ thi nhỏ không thể giam em lại được, nó chỉ sẽ trở thành bậc thang để em giẫm lên thôi." Hồ Già nghe xong liền nhếch miệng cười: "Anh học mấy lời nói trích dẫn vịt này ở đâu vậy?" Điền Tư có hơi đắc ý nói: "Hoàn toàn là do anh sáng tác."

Đến lúc xem điểm, tim của hai người đều đập rất nhanh.

Hồ Già dùng điện thoại mình refresh mấy lần đều không ra điểm nên bèn đổi dùng điện thoại của Điền Tư.

Cô gõ số báo danh và mật khẩu, không kịp hít thở sâu, điểm số đã lập tức nhảy ra, sống động và chói mắt.

Điểm thi Ngâm thơ tác phẩm văn học: 91, Điểm thi Hát tự chọn bài: 89, Điểm thi Thể hiện kỹ năng hình thể: 88, Điểm thi Biểu diễn tức thời theo đề bài: 91, Tổng thứ hạng: 19, Hồ Già ngơ ngác, vẫn không biết điểm của mình là khái niệm gì, Điền Tư thì không còn bình tĩnh nữa, anh khẽ "a" một tiếng rồi nắm tay cô phấn khích nói: "Em giỏi quá!" Hồ Già nhìn lại điểm, trong đầu cô như có pháo hoa nổ tung.

Ánh nắng ba giờ chiều xuyên qua cửa sổ chiếu vào, quán cà phê sáng đến mức phản quang, sáng đến một cách vô lý.

Hồ Già cảm thấy, có lẽ cô thật sự sẽ có một tương lai tươi sáng.

______Edited by Koko