Chỉ còn vài ngày nữa là đến Giáng sinh.
Nghe lời Điền Tư, lòng Hồ Già như bị một trận tuyết làm rụng răng, Giáng sinh cũng không còn là Giáng sinh nữa.
Thật trùng hợp, trung tâm thương mại Kaide đối diện lại tung tuyết nhân tạo, những hạt nhựa nhỏ màu trắng đục rơi xuống hồ phun nước, rơi xuống nắp cống, cũng rơi vào tầm mắt của Hồ Già. Cô kéo rèm cửa, che khuất trung tâm thương mại Kaide rộng lớn, ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt với ánh mắt Điền Tư, Hồ Già cảm thấy mình lại trở nên thật vụng về, cô vội giải thích: "Cảm giác bên ngoài khá ồn ào."
Điền Tư xoa đầu cô, giọng anh áy náy: "Là anh không nên nói chuyện đó với em."
Hồ Già ngẩng mặt phản bác: "Anh phải nói với em chứ, anh đâu có phải hố đen, giữ nhiều tâm sự như vậy mệt lắm."
Không đợi Điền Tư phản ứng, Hồ Già lại nói: "Em nói cho anh biết này, bạn cùng lớp ở cơ quan em đều muốn chơi game của anh, họ cảm thấy game trông rất hay. Làm game rất khó, trưởng thành thật tốt cũng rất khó, Điền Tư, anh thực sự rất giỏi, bố mẹ anh chắc chắn sẽ tự hào về anh, em cũng rất tự hào về anh." Nói đến cuối, Hồ Già không biết mình đang nói gì nữa, cô lại lí nhí: "Dù sao thì em rất tự hào về anh là được rồi." Điền Tư nghe xong, anh từ từ thả lỏng đôi mày, ôm lấy Hồ Già, lẩm bẩm nói lời cảm ơn.
Hồ Già không nhìn thấy biểu cảm của Điền Tư, chỉ biết trái tim anh đập như chú hươu con.
Ngày hôm sau, Hồ Già copy game của Điền Tư cho bạn cùng lớp.
Cô nói với Điền Tư ở nhà rằng cô sẽ bắt bạn cùng lớp viết 800 chữ cảm nhận game cho anh.
Điền Tư cười, thực sự là anh sợ cô sẽ làm phiền bạn bè, anh nói rằng anh nghe họ nói vài câu là đã mãn nguyện rồi.
Hai người đều hạ thấp kỳ vọng, yên lặng chờ đợi phản hồi của bạn bè, ví như trồng cây nhiệt đới trái mùa trong phòng, không ngờ game của Điền Tư thú vị đến mức có mấy bạn thức đêm chiến đấu thâu đêm, trong vài ngày ngắn ngủi đã đẩy thời gian sinh tồn của Tiểu Phá Nát ở vườn hoang lên hơn 200 ngày, Hồ Già nhìn đôi mắt đầy tia máu của họ, thực sự muốn nói rằng các cậu vất vả quá rồi.
Cô hỏi họ: "Bây giờ các cậu chơi đến đâu rồi? Có đi về Sodova cứu cha không?"
Một bạn hỏi ngược lại: "Hả? Cứu xong cha chả phải là chết à? Chơi ở vườn hoang hay biết mấy, trồng cỏ đuôi ngọt không thơm sao?"
Hồ Già sững người, chen qua xem màn hình của người bạn học. Cậu ta làm Giả Tư Hiệp (*) trong "Tháp Thông Thiên", vừa khai hoang, vừa gieo trồng, phát triển hết đất hoang quanh bãi rác, trồng cỏ đuôi ngọt diện tích lớn, lúa nước và khoai tây tròn đầu nhọn hét, cây trồng chín rồi lại bán lại cho bồ câu già, đổi lấy chu kỳ di cư của voi lông dài, săn được hai con voi liền giải quyết vấn đề thiếu thịt trước khi vào đông.
(*Giả Tư Hiệp (贾思勰) là một nhà khoa học nông nghiệp xuất sắc thời cuối Bắc Ngụy (thế kỷ 6), người Thọ Quang, Sơn Đông. Ông từng làm Thái thú quận Cao Dương (nay là phía bắc Lâm Truy, Sơn Đông)
Hồ Già cảm thán nói: "Cuộc sống nhỏ bé của cậu sướng ghê ha."
Bạn học nói: "Có gì đâu, còn có người thuần hóa quái thú ăn thịt người nuôi làm chó cưng cơ."
Hồ Già ngạc nhiên, cô chơi game chăm chỉ theo cốt truyện gốc lại có cuộc đời nhàm chán nhất trong "Tháp Thông Thiên".
Nói cách khác, chỉ cần không về Sodova, Tiểu Phá Nát có thể có vô hạn khả năng ở vườn hoang. Trong số bạn học của Hồ Già, có người trở thành đại hộ sản lương ở vườn hoang, có người xây dựng lại nhà máy điện ở vườn hoang, còn có người dựng nhà của riêng mình ở vườn hoang, Hồ Già đột nhiên nhận ra, Điền Tư vô tình để lại rất nhiều đường lui cho Tiểu Phá Nát.
Tiểu Phá Nát có thể sống tốt cuộc sống của chính mình.
Tối đến, Hồ Già kéo Điền Tư ngồi xuống ghế sofa.
Cô cười híp mắt lôi ra một tập giấy đưa cho anh, bên trong có giấy ghi chú, giấy kẻ ô, và cả giấy nháp của văn phòng phường.
Trên giấy đều là cảm nhận về game được viết tay của bạn học gửi cho Điền Tư, Điền Tư xem rất kỹ, vẻ mặt anh nghiêm túc, trong đôi mắt ấm áp rạng rỡ tràn đầy sự cảm kích xúc động. Hồ Già dùng khuỷu tay huých anh rồi cười nói: "Mọi người đều rất thích 'Tháp Thông Thiên' mà anh làm đấy." Điền Tư gật đầu, khiêm tốn lại ngượng ngùng, mắt cũng càng lúc càng sáng. Bạn học làm Giả Tư Hiệp trong "Tháp Thông Thiên" còn viết tận 400 chữ bình luận dài cho Điền Tư, ngoài chỉ ra lỗi ra thì toàn là lời khen ngợi.
Hồ Già chọn một đoạn đọc: "Game này lúc đầu khó đến mức một ngày tôi cũng sống không nổi, sau đó phát hiện càng chơi càng thấy thú vị, cỏ đuôi ngọt có thể ủ rượu nấu ăn, ốc sên phát sáng có thể bắt về thắp sáng, dầu voi lông dài có thể làm nhiên liệu, Tháp Thông Thiên tất nhiên là rất tốt, nhưng cuộc sống ở vườn hoang cũng rất thú vị. Tác giả ơi, anh có thể thêm chút đất đai và quần thể sinh vật cho vườn hoang được không, cầu xin anh đấy, tôi thực sự rất muốn chơi. Với cả, nghe nói tác giả còn là một học sinh cấp 3? Bái phục luôn đó, từ giờ, tôi chính là fan cuồng của anh, tôi sẽ ủng hộ anh làm ra game vĩ đại nhất thế giới!"
Điền Tư cúi đầu, chăm chú đọc kỹ lời của cậu ta, hàng mi dài khẽ rủ xuống, mang một cảm xúc vô cùng tinh tế.
Hồ Già vỗ vỗ Điền Tư, cao giọng nói: "Em cũng ủng hộ anh nè!"
______Edited by Koko